Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 151. Công trình lăng Túc Tông.
Ngày hôm sau mùng 6 tháng 3 hoàng đế đi thăm công trình xây dựng lăng tiên đế đây là hạng mục trọng điểm của Đại Việt lúc này . Ngày từ sáng sớm đã thấy không khí lao động hừng hực khí thế công tượng dân phu đều rất khẩn trương làm việc . Tốc độ cao nhưng không có nghĩa là qua loa mọi chi tiết đều được thi công một cách tỉ mỉ các tác phẩm điêu khắc đá đã bắt đầu thành hình . Có thể nhận ra những bức tượng điêu khắc voi đá bậc lên xuống được chạm trổ rồng hai bên vân vân. Phía trong lăng người thợ thủ công đang dùng giấy nhám mài phẳng từng góc tường bằng đá hoa cương . Cơ bản công trình đã hoàn thành xong phần thô từ tháng trước bây giờ chỉ chờ hoàn thiện các bước trang trí đã có thể nhìn ra được sự bề thế nhất định của khu lăng mộ này. Lăng của Túc Tông được định tên là Kính Lăng sau khi hoàn thành an táng cần phải tiến hành lập bia việc này sẽ do các học sĩ Hàn Lâm Viện chịu trách nhiệm.
Lê Tấn kiểm tra tiến độ cảm thấy rất hài lòng hắn đưa ra lời khen :" làm tốt lắm trẫm ghi các ngươi một công, đợi trở về Đông Kinh sẽ ban thưởng cho nhóm các ngươi."
Quan viên Công Bộ Phạm Văn Ba người chịu trách nhiệm là tổng công trình sư xây dựng lăng nghe vậy thì mừng thầm trong lòng . Tuy nhiên hắn biết mình nên nói gì Phạm Văn Ba nói :" bệ hạ đây là trách nhiệm của chúng thần chúng thần nào dám nhận công ."
Đây là sáo lộ quan trường Lê Tấn biết rõ hắn nói :" Quân vô hí ngôn trẫm nói thưởng là thưởng . Thế này đi thêm cho tất cả quan viên tham gia xây dựng lăng tiên đế mỗi người một tư riêng ngươi hai tư . Ngoài ra mỗi người được thưởng 10 quan tiền đồng."
Phạm Văn Ba cùng hơn mười người phía sau quỳ xuống, đồng thanh hô :" Tạ ơn bệ hạ ".
Lê Tấn xua tay cho bọn họ đứng dậy hắn dẫn đầu đoàn người đi tới. Rất nhanh hoàng đế dừng lại trước chỗ có người thợ đang đang tiến hành trang trí một bức phù điêu . Người thợ đang rất chăm chú làm việc nên không để ý thấy đoàn người tiến tới. Lê Tấn ngắm nhìn một chút hắn tấm tắc khen :" Chim hạc này quả là sống động đôi mắt thật là có thần."
Người thợ thủ công không quay đầu, hắn đắc ý nói :" Đương nhiên là vậy tay ta làm mà lại ."
Lê Tấn cười hắn hỏi :" Ngươi tên là gì ?
Người thợ nghề vậy thì dừng tay lại bây giờ hắn mới để ý giọng nói này không quen thuộc . Hắn quay lại nhìn về phía người tới đập vào mắt hắn là một thanh niên có gương mặt to tròn thân hình thì mập mạp quần áo trên người đều là màu vàng có thêu hoạ tiết hình rồng năm ngón . Cộng với việc mấy vị quan lão gia phụ trách công trình đều cung kính đứng phía sau hắn có thể đoán được người đến là ai . Lập tức sự sợ hãi tràn ngập trong lòng hắn, hắn vội quỳ xuống, lắp bắp nói : " Tiểu nhân có tội xin bệ hạ trừng phạt".
Hắn thực sự rất sợ hãi bản thân hắn vô ý mạo phạm bệ hạ chỉ bằng thái độ và lời nói vừa rồi bệ hạ có thể g·iết hắn thậm chí người nhà có thể bị liên lụy .
Lê Tấn thấy người thợ này sợ hãi như vậy, hắn hỏi :" Ngươi tên là gì ?"
Người thợ đáp :" bẩm bệ hạ tiểu nhân tên là Đỗ Văn Hoà ."
Lê Tấn lại hỏi : " Đỗ Văn Hoà quê ngươi ở đâu ? "
Đỗ Văn Hoà đáp :" bẩm bệ hạ quê tiểu nhân ở phủ Thiên Trường, đạo Sơn Nam ."
Lê Tấn lại hỏi :" Nhà ngươi ở quê còn có những ai ?"
Lời này đẩy Đỗ Văn Hoà chìm sâu vào hoảng sợ bệ hạ hỏi tên tuổi, quê quán bây giờ lại hỏi nhà có mấy người cái này là tiết tấu là muốn g·iết cả nhà hắn sao. Hắn cảm thấy hối hận vô cùng hối hận chỉ vì một lời nói mà đem lại tai hoạ cho gia đình . Hắn khóc lên hoảng loạn cầu xin :" Tiểu nhân biết tội xin bệ hạ hãy g·iết tiểu nhân đi xin bệ hạ tha cho người nhà tiểu nhân người nhà tiểu nhân không đáng c·hết xin bệ hạ khai ân xin bệ hạ tha mạng con tiểu nhân còn nhỏ lắm xin bệ tha mạng cho chúng."
Lời nói của Đỗ Văn Hoà rất lộn xộn nghe chẳng ra làm sao quan viên phía sau biết hắn lời nói mạo phạm bệ hạ nên mới hoảng như vậy tuy nhiên không ai có ý định nói giúp hắn một lời . Không quan viên nào lại muốn vì bảo vệ một công tượng mà làm bệ hạ không vui lúc này lựa chọn khôn ngoan nhất chính là im lặng.
Lê Tấn nghe vậy thì có chút khó chịu thầm nghĩ ta đáng sợ vậy sao . Thấy người thợ này có chút lo lắng nên mới trò chuyện với hắn nhằm giúp hắn giải toả áp lực đây là thủ thuật cơ bản trong tâm lý học .
Ấy vậy mà lại không có hiệu quả chút nào không biết là do hắn nhìn quá đáng sợ hay sao mà tên Đỗ Văn Hoà này cứ như là gặp hổ dữ vậy. Vì thế hắn lớn tiếng quát :" Ngừng khóc nếu không trẫm thật g·iết cả nhà ngươi. "
Đỗ Văn Hoà nghe vậy thì lập tức cắn chặt răng không khóc vội vàng dùng tay áo lau đi nước mắt . Hắn chờ đợi phán quyết cuối cùng từ bệ hạ nghe lời vừa rồi thì có vẻ ngài không định g·iết người nhà hắn .
Lê Tấn nhìn Đỗ Văn Hoà cảm thấy rất mất hứng hắn nói: " thôi được rồi trẫm không bắt tội ngươi đứng lên làm tiếp đi ." - Nói xong hắn quay đầu rời đi .
Chuyện này khiến Đỗ Văn Hoà sững lại hắn không ngờ kết quả lại như vậy . Bệ hạ không phạt gì, dù là phạt nhỏ cũng không . Điều này khiến hắn vui mừng quá độ vội vàng dập đầu tạ ơn lòng hắn cảm thấy bệ hạ là người tốt hắn cũng không quên cảm tạ thần phật tổ tiên đã phù hộ .
***
Lê Tấn dạo một vòng quanh lăng xem xét từng chỗ đã và đang được hoàn thiện trò chuyện vài lời với công tượng đang làm việc ở mỗi nơi. Rút kinh nghiệm từ việc của Đỗ Văn Hoà Lê Tấn không có đường đột lại gần mà để Phạm Văn Ba lại truyền công tượng đến hỏi chuyện không có ai phạm sai lầm về lời nói .
Sau khi xem xét tìm hiểu kỹ tình hình Lê Tấn hỏi Phạm Văn Ba:" Theo các ngươi tính toán thì ngày nào có thể hoàn công ?"
Phạm Văn Ba đáp :" bẩm bệ hạ chúng thần chắc chắn có thể hoàn công trước ngày 25 tháng này nếu thuận lợi có thể sớm hơn hai đến ba ngày."
Lê Tấn nghĩ ngợi điều gì đó rồi nói :"mùng 10 cho tất cả dân phu công tượng nghỉ một ngày trẫm đặc phê cho mỗi người 100 đồng tiền thưởng ngoài ra hôm đó thêm cho mỗi người một cân thịt vào khẩu phần . Cho phép bọn họ uống rượu nhưng mỗi người chỉ được uống một bát uống nhiều dễ xảy ra điều không hay."
Điều này xuất phát từ suy nghĩ muốn làm giống thời hiện đại của Lê Tấn, hắn vẫn nhớ Việt Nam ở thế kỷ 21 người lao động không phải đi làm ngày 10/3 ngày đó là nghỉ lễ giỗ tổ Hùng Vương .
Mấy vị quan viên phụ trách công trình thì không rõ tại sao bệ hạ lại làm thế tuy nhiên lệnh vua không dám trái . Dù sao công trình đều hoàn thành trước hạn sớm muộn một ngày không ảnh hưởng quá nhiều . Có người tin tức nhanh nhạy thì biết hôm đó bệ hạ chủ trì đại lễ tế tổ có lẽ vì không muốn động thổ khí nên ngài để cho công tượng nghỉ làm . Phạm Văn Ba đứng ra đại diện nói :" Tuân lệnh bệ hạ chúng thần lập tức an bài."
Đã đến gần trưa hôm nay trời nắng không khí có chút oi bức hoàng đế Lê Tấn quay về cung điện Lam Kinh nghỉ ngơi . Mấy vị quan Công bộ thì chia nhau công việc tiếp tục giám đốc công trình. Giữa giờ nghỉ ăn trưa thông tin công tượng, dân phu được cho nghỉ một ngày được thưởng tiền thịt rượu được truyền ra . Chuyện này khiến tất cả mọi người vui mừng lòng mọi người thầm khen bệ hạ thật là người tốt nha. Đỗ Văn Hoà thấy vậy thì an tâm hơn rất nhiều bệ hạ tốt như vậy ngài không so đo với hắn là đúng rồi.
***
Trong một gian phòng của Cung điện Lam Kinh, Thái Hậu Nguyễn Thị Hoàn đang nhìn nắp quan của con trai. Đứa con bé bỏng của nàng đã q·ua đ·ời được gần ba tháng rồi ba tháng qua khiến nàng hiểu ra rất nhiều điều .
Nàng thầm nói nhỏ : " con trai ta thấy con nói đúng anh Tấn của con không phải là người có ý xấu với con . Mấy tháng qua ta nhìn hắn một mình chống lại đám người kia tuy có chút khó khăn nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng vững. Ta cho rằng dù là con hay cha con trong hoàn cảnh ngặt nghèo như vậy cũng không thể làm tốt hơn hắn. Có thể thấy năm đó là hắn cố tình nhường con là mẹ đã nhìn nhận sai lầm về hắn . Nếu năm đó hắn quyết ý tranh giành e rằng vị trí Thái Tử chưa chắc thuộc về con."
Dừng một chút nàng nói :" Chuyện trở nên thú vị rồi đây tổ mẫu của con e rằng phải đau đầu rồi . Cuộc tranh giành quyền lực này hẳn còn nhiều điều hay ho ở phía sau ta thật trông đợi anh con có thể đạp những kẻ chống đối xuống, dùng hành động nói cho thế nhân rằng lựa chọn của con là chính xác. Anh con cũng thật gan lớn hắn muốn làm tốt hơn tổ phụ con . Chuyện này trước kia ta không tin lắm nhưng bây giờ ta lại rất kỳ vọng, ta cảm thấy hắn có thể làm được. Ta quyết định sẽ từ xa dõi theo bước chân của hắn rời khỏi Hoàng Cung, rời xa ánh mắt của người đời lặng lẽ mà xem. Con trai con hẳn là cũng đang lặng lẽ nhìn xem hắn đi . Như vậy cũng tốt mẹ con chúng ta cùng nhau thưởng thức vở diễn của thời đại này hy vọng nó sẽ thật đặc sắc."
Nói xong nàng đi vòng quanh một vòng xung quanh dùng tay vuốt ve cuối cùng hôn nhẹ một cái lên nắp quan. Đối với nàng con trai của nàng dù đ·ã c·hết nhưng vẫn tại nó vẫn ở đây trong quan này nàng vẫn muốn âu yếm nó . Thời gian để nàng có thể làm vậy đã không còn nhiều không có gì thay đổi ngày 29 tháng này chính là lúc hạ táng sau này nàng chỉ có thể ôm bài vị của con trai mà thổ lộ tâm tình.
Người mẹ mất đi con của mình thật rất đau đớn biết bao chỉ có ai trải qua mới hiểu thấu nỗi lòng của Thái Hậu Nguyễn Thị Hoàn lúc này. Nàng định trước sẽ là nhân vật bị mờ nhạt trong dòng chảy thời đại đây chính là an bài của số mệnh Thái Hậu Nguyễn Thị Hoàn quyết định chấp nhận số mệnh .
PS : Qua viết sai Lăng của Hiến Tông là Dụ Lăng lăng của Túc Tông mới là Kính Lăng. Tác mới sửa lại rồi mong anh em thông cảm.