Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 154. Mở cảng.

Chương 154. Mở cảng.


Chương 154.

Huy Gia Thái Hậu sau khi đạt được mục đích thì rời khỏi trụ sở Cẩm Y Vệ, trên đường về bà gọi :" Lệ à em lại đây."

Trần cô cô lập tức lại gần nàng hỏi :" Chủ tử người có gì sai bảo nô tỳ sao ?"

Huy Gia Thái Hậu ghé đầu nói thầm vào tai Trần cô cô điều gì đó ngày sau đó Trần cô cô tuân mệnh rời đi . Rất nhanh một con chim ưng mang theo thư tín rời khỏi Đông Kinh hướng về phương nam bay đi.

***

Lam Kinh sau ba ngày nghỉ ngơi Lê Tấn đã khoẻ lại có thể hoạt động bình thường. Thời gian nửa tháng tiếp theo chính là thời gian trống trống chuyến đi này Lê Tấn dự định đi một chuyến điểm tới là cửa Hới nơi sông Mã đổ ra Biển Đông.

Để có thể thuận lợi cho chuyến đi này hoàng đế Lê Tấn quyết định từ Lam Kinh tới bến sông Chu gần nhất ngồi thuyền xuôi dòng về đông. Sau gần ba ngày đoàn thuyền của hoàng đế tới được vùng cửa biển.

Hiện ra trước mắt mọi người là vùng sóng nước dập dờn hai bên cửa biển rộng tới mấy dặm, thấp thoáng bên bờ có mấy làng chài nhỏ .

Lê Tấn dùng một hòn đá buộc vào dây nhỏ ném xuống phía dưới mọi người xung quanh nhìn xem. Rất nhanh Lê Tấn kéo sợi dây buộc hòn đá lên ra lệnh cho người hầu dùng thước đo thử kết quả đo được nước sâu 3 trượng 4 thước điều này khiến hắn rất hài lòng. Sâu hơn 11 mét một vùng cửa biển nước sâu lại rộng chiều ngang rất phù hợp cho tàu thuyền qua lại . Lê Tấn ra lệnh cho thuyền cập bến bờ nam, nơi là thành phố du lịch biển Sầm Sơn mà hắn từng đi không ít lần ở kiếp trước dân xứ Thanh còn gọi nó với cái tên thân thương Sầm Sì.

Đoàn thuyền của cập bến quan lại địa phương nhanh chóng nhận được tin tức, bằng tốc độ nhanh nhất Huyện Lệnh Quảng Xương chạy tới kiến giá . Quan huyện lệnh Quảng Xương tên là Lê Minh cháu bốn đời của Trung Mục Vương Lê Liệt ( hay còn gọi Đinh Liệt ) .

Lê Minh năm nay tuổi tròn 36 là người không có đại tài được cái là người làm việc cẩn trọng . Hắn không có tham gia khoa cử mà nhờ vào phúc ấm của tổ tiên có được chức Huyện Lệnh Quảng Xương này . Lê Minh cư vị hơn mười năm không có chính tích gì nổi bật nhưng cũng không làm ra sai lầm gì đáng kể nhìn chung là một huyện quan thường thường . Hôm nay hắn đang ở trong nha huyện giải quyết công việc thì nhận được người đến báo bệ hạ giá lâm Quảng Xương không chần chừ hắn lập tức cưỡi ngựa phi nhanh tới kiến giá.

Sau khi hành lễ quân thần xong Lê Tấn hỏi Lê Minh : " Tình hình Quảng Xương gần đây như thế nào ?"

Lê Minh thành thật đáp :" bẩm bệ hạ mọi chuyện trong huyện đều ổn định chỉ là ven biển gần đây có nhiều người một chút."

Quảng Xương vốn là có hai xã làm muối, trước kia đây chính là hai xã duy nhất của Thanh Hoá được phép làm muối . Điều này khiến cho chức Huyện Lệnh Quảng Xương này có chút màu mỡ Lê Minh làm hơn mười năm tri huyện không muốn chuyển đi. Với gia thế của hắn muốn chuyển lên trên không khó dù cho hắn không có chính tích gì thì vẫn có thể lên chức sau chừng ấy năm công tác chỉ là ngu gì mà đi .

Đầu năm nay bệ hạ liên tiếp ban ra chính lệnh trong đó nổi bật nhất là quy định về việc cho phép tự do làm muối, bán muối . Điều này khiến cho lợi ích của quan huyện lệnh Quảng Xương bị uy h·iếp nghiêm trọng sau này đám thương nhân buôn muối không nhất định cần phải tìm lão lấy lòng, bọn họ có thể tới huyện ven biển khác nhập muối. Dù có chút tiếc rẻ nhưng Lê Minh không quá để tâm về việc này hơn mười năm qua hắn thu vào tay tiền hiếu kính có mấy vạn quan đầy đủ đời này không cần lo lắng về tiền tài chưa kể nhà hắn còn có sản nghiệp. Điều khiến hắn có chút lo lắng là việc gần đây có nhiều người đổ ra biển làm muối điều này tiềm ẩn nguy cơ mất trật tự trị an . Phong cách cai trị của hắn luôn là không cầu có công chỉ mong không tội hắn muốn hạn chế nhiều nhất chuyện có thể phát sinh trên địa bàn của mình.

Lê Tấn biết đông người thì sẽ có chút loạn có câu có người là có giang hồ nơi đông người tứ xứ tụ về rất dễ xảy ra xung đột t·ranh c·hấp lợi ích. Hắn hỏi :" Trị an trong huyện gần đây vẫn ổn chứ ?"

Lê Minh đáp :" bẩm bệ hạ gần đây có thêm vài vụ tụ tập ẩ·u đ·ả, thần đều cho sai dịch bắt hết chuẩn bị đưa ra xử phạt làm gương răn đe kẻ khác ."

Lê Tấn nói :" làm mạnh tay khiến cho đám người đó đê điều một chút đừng đánh người tàn phế là được ."

Lời này của bệ hạ khiến Lê Minh cảm thấy khó làm làm mạnh nhưng không thể đánh phế điều này quá khó đối với trình độ chấp pháp của sai dịch chịu trách nhiệm đánh trượng . Chỉ là ẩ·u đ·ả không thể đem người ta xử tử đi điều này trái với vương pháp. Không xử tử đánh đau thì lại sợ phạm nhân tàn phế vậy làm sao mới khiến cho đám người đó sợ hãi . Hắn theo thói quen giơ tay lên sờ đầu xong thấy có chút thất lễ lại vội vàng rụt tay xuống.

Lê Tấn thấy vậy thì biết Lê Minh gặp khó hắn bèn bày cách :" cái này không khó ngươi cứ cho sai dịch dùng vải bọc đầu gậy lại mà đánh trượng ."

Lê Minh nghe vậy thì nghi ngờ hắn hỏi : " cách này hiệu quả sao bệ hạ ?"

Lê Tấn nói :" yên tâm như vậy có thể đánh thoải mái mà không sợ phạm nhân bị tổn hại xương cốt chỉ là nát thịt chút thôi. Ngươi nhớ sai người ngâm vải bọc vào nước muối, cho nhiều muối một chút đảm bảo đánh một lần đám người đó sẽ nhớ cả đời. "

Lê Minh nghe vậy thì mắt sáng ngời ý kiến hay a không hổ là bệ hạ . Hắn chắp tay nói :" Tạ ơn bệ hạ chỉ dạy thần nhất nhất tuân theo mà làm."

Lê Tấn thấy vậy thì cười cười trò này ở thế kỷ 21 hắn thấy qua chỉ khác là người ta dùng dùi cui bọc cao su đánh người chứ không dùng vải . Người nào b·ị đ·ánh qua một lần liền ám ảnh cả đời sau này chỉ cần thấy ông nào cầm dùi cui thì chỉ có sợ muốn khóc.

Lê Tấn thấy tên này không chỉ nghe lời còn rất biết nói chuyện hắn nói :" Tốt trẫm chờ sự biểu hiện của ngươi . Bây giờ trẫm có nhiệm vụ giao cho ngươi đi làm ."

Lê Minh nghe vậy thì chắp tay nói :" Thần xin nghe lệnh". - hắn muốn biết bệ hạ định an bài mình đi làm việc gì .

Lê Tấn nói :" Trẫm nhìn trúng khu đất hai bên bờ cửa biển . Ngươi cho người đóng cọc rào lại khu đó đợi ý chỉ tiếp theo của trẫm."

Lê Minh nói :" Bệ hạ chuyện này có chút khó làm ."

Lê Tấn nghe vậy thì nhíu mày hắn hỏi :" Có gì mà khó làm chẳng nhẽ trẫm muốn một khu đất ngươi cũng không cho ?"

Lê Minh vội vàng phân trần :" Thần không dám cho thần một ngàn lá gan thần cũng không dám ."

Lê Tấn hỏi:" Vậy ngươi nói khó làm là ý gì đây ?"

Lê Minh đáp :" bẩm bệ hạ phía nam cửa biển thuộc địa phận huyện Quảng Xương do thần phụ trách phía bắc thì không phải . Hai huyện thuộc hai phủ khác nhau chuyện này thần không có cách nào làm được ."

Lê Tấn hỏi lại :" thế phía bắc thuộc quyền quản lý của ai ?"

Lê Minh đáp :" Bẩm bệ hạ phía bắc là huyện Hoằng Hoá phủ Hà Trung . Thần biết tri huyện Hoằng Hoá, hắn họ Trương tên Kỷ Trung. Chúng thần cũng coi là có quen biết nhưng không thân thiết."

Lê Tấn ngẫm nghỉ một chút rồi quay lại ra lệnh :" Nguyễn Nhữ Vi, ngươi đi một chuyến mang tên huyện lệnh họ Trương tới đây cho trẫm ."

Đại tổng quản vốn yên lặng theo hầu bệ hạ lập tức tuân mệnh đi ngay. Từ lần trên thuyền nói hớ lão rút kinh nghiệm sâu sắc, chỉ nghe không nói . Khi nào bệ hạ hỏi thì lão đáp ngài sai xử thì tuân mệnh đi làm trừ việc dâng trà thì tuyệt không chủ động việc gì .

Lê Tấn quay lại hỏi Lê Minh :" Phía nam này ngươi hẳn có thể làm đi ? "

Lê Minh đáp :" bẩm bệ hạ lệnh người ban thần đương nhiên tuân theo mà làm . Chỉ là bệ hạ cho thần hỏi - cần rào rộng bao nhiêu là đủ ?"

Lê Tấn tính toán một chút rồi nói :" Cứ rào ngang dọc 5 dặm đi . Vậy hẳn là tạm đủ dùng rồi ."

Lê Minh nghe vậy thì lập tức nói " tuân mệnh" đắn đo một chút hắn lại hỏi :" bệ hạ dân chúng phía trong là chuyển đi hay vẫn cho phép họ tạm ở lại ?"

Lê Tấn nói :" đều chuyển đi nhưng không cần gấp trong vòng hai ba tháng hoàn thành di chuyển là được. Liên hệ tri phủ của các ngươi tìm cách an trí dân chúng cẩn thận . Cấp cho mỗi hộ một chỗ để bọn họ dựng nhà mỗi người cấp cho ba sào ruộng để họ có thể trồng trọt cứ dùng ruộng công mà cấp chuyện này trẫm đặc phê."

Lê Minh nghe vậy thì rõ ràng những gì mình cần làm hắn lập tức tuân mệnh đi an bài người đi thi hành. Đương nhiên hắn không quên an bài chuẩn bị nơi ăn nghỉ cho bệ hạ và những người theo đoàn .

Lê Minh đi xa lúc này An Vương Lê Tuân mới lên tiếng :" Bệ hạ người định làm gì ở đây mà cho quây khu cửa biển này lại ?"

An vương vẫn luôn theo phía sau nhưng hắn rất giữ quy củ bây giờ quan địa phương rời đi hắn mới nói ra điều mình nghi hoặc. Trước mặt nhiều người hắn xưng hô rất chuẩn mực không giống như lúc chỉ có hai người với nhau .

Lê Tấn nói :" Cửa biển này bề ngang rộng đáy nước sâu hai bên bờ bằng phẳng rất thích hợp cho mở cảng biển . Trẫm định mở một cảng biển chuyên phục vụ cho ngoại thương ở đây ."

An vương nghe vậy thì có chút khó hiểu hắn hỏi :" Tại sao bệ hạ không cho khôi phục Trấn Vân Đồn, nơi đó vốn là cảng ngoại thương có lịch sử từ triều Lý mấy chục năm trước vẫn còn rất nhộn nhịp . Chỉ từ khi Thánh Tông cho kiểm soát gắt gao hải thương thì nơi đó mới tiêu điều nhưng mà cơ sở hạ tầng vẫn là có sẵn chỉ cần sửa sang lại là có thể dùng. Nơi này hoàn toàn chưa có khai phát muốn biến nơi này thành thương cảng cần tốn rất nhiều thời gian và tiền của gánh nặng lên quốc khố là rất lớn."

Lê Tấn nói :" Vân Đồn trẫm có chuyện khác cần dùng . Còn việc xây dựng nơi này thành thương cảng triều đình không cần bỏ tiền vậy nên ngươi không cần lo quốc khố hao hụt."

An vương tò mò hỏi :" bệ hạ định dùng Vân Đồn vào việc gì ?"

Lê Tấn đáp : " trẫm muốn biến Vân Đồn thành căn cứ hải quân dự định của trẫm là trong vòng 10 năm tới nơi đó sẽ đóng 3 vạn hải quân . Tất cả người nhà của binh sĩ phục vụ trong hải quân sẽ được an trí ở tại nơi đó ."

An vương lại hỏi :" Còn chuyện bệ hạ nói triều đình không cần bỏ tiền xây cảng là sao ? Thứ cho ta ngu dốt không hiểu được lời này mong bệ hạ giải đáp ?"

Lê Tấn nói : " Chỗ này tương lai sẽ là thương cảng sầm uất nhất Đại Việt, đám thương nhân muốn có thể kiếm một chén canh ở đây thì nên ra tiền, ra sức một chút. Trên cơ bản nơi này sẽ do thương nhân phát triển và xây dựng triều đình chỉ xây dựng nha môn đảm bảo trị an và thu thuế mà thôi."

An vương nghe vậy thì hiểu em trai hắn lại sắp hố đám thương nhân một vố hắn sẽ đào một cái hố rất đẹp mắt dụ đám thương nhân hám lợi đó tình nguyện nhảy vào. Mặc dù An vương không rõ lắm cụ thể như thế nào nhưng cái cách nói này thì chính xác là tiếp theo sẽ diễn ra chuyện như vậy.

Chương 154. Mở cảng.