Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 163. Sai lầm

Chương 163. Sai lầm


Chương 163.

Nguyễn Nhữ Vi đã đi, Đỗ Khắc Hải lập tức thay thế trở thành người gọi túc vệ mang Đỗ Quân Phùng Nghĩa chấp hành h·ình p·hạt . Nhìn thấy sự ảm đảm của hai người Phùng-Đỗ Lê Quảng Độ đứng ra tâu :" Bệ hạ hai người Đỗ Quân, Phùng Nghĩa vì nước làm việc nay lại mất bàn tay . Ngày tháng sau này bọn họ không thể tiếp tục làm công việc trong ngục xin bệ hạ khai ân mà sắp xếp cho bọn họ một công việc mưu sinh."

Lê Tấn nói :" Thái Uý yên tâm trẫm biết nên làm thế nào . Từ giờ trở đi bọn họ không cần tiếp tục đi làm tại Cẩm Y Vệ. Mỗi tháng trẫm sẽ cấp cho mỗi người bọn họ 3 quan tiền đầy đủ để bọn họ có một cuộc sống no đủ ."

Ba người bọn Lê Quảng Độ nghe vậy thì hiểu rõ bệ hạ vì hồng nhan mà chặt tay Đỗ - Phùng tuy nhiên ngài cũng làm ra bồi thường cho hai bọn họ . Có khoản chu cấp 3 quan tiền mỗi tháng cuộc sống về sau của bọn họ coi như được đảm bảo phần nào . Chưa kể chỉ là mất bàn tay phải tay trái vẫn còn có thể làm vài việc giản đơn việc sinh hoạt hàng ngày tuy có chút khó khăn nhưng vẫn có thể tự chăm sóc chính mình.

Hành vi xin giúp hai người Phùng Nghĩa, Đỗ Quân vừa là vì thuộc hạ vừa là phép thử mà Lê Niệm và Lê Quảng Độ đưa ra . Bọn họ muốn xem thử thái độ của bệ hạ

ở mức độ nào để còn biết đường ứng đối khi tới lượt mình bị hỏi tội . Đến đây coi như cả hai mục đích đều đã hoàn thành ba vị thần tử họ Lê đều giữ thái độ im lặng chờ lời tiếp theo của bệ hạ.

Lê Tấn nhìn thấy cả ba im lặng, không nhanh không chậm hỏi : " Ba người các ngươi không có điều gì muốn nói với trẫm sao ?"

Như thể đạt được sự ăn ý từ trước, cả ba đồng loạt quỳ xuống thành khẩn nói :" Thần biết tội xin bệ hạ trách phạt ."

Lê Tấn nghe vậy thì hài lòng mấy lão già này coi như thức thời thái độ của bọn họ đúng như hắn chờ đợi . Lê Tấn hỏi :" Nói thử xem tội của các ngươi là gì ?"

Lê Quảng Độ đáp :" Bẩm bệ hạ chúng thần làm sai khiến Hồng Phi nương nương chịu tội . Đây là lỗi của chúng thần mong bệ hạ trách phạt ."

Lê Tấn hỏi :" Thái Uý, cụ thể ngươi đã phạm sai lầm gì ?"

Lê Quảng Độ đáp :" bẩm bệ hạ thần chính là không nên quyết định bắt giữ Hồng Phi nương nương."

Lê Tấn nghe vậy thì bỏ qua lão hắn hỏi :" Lê Tử Văn, ngươi nói xem mình đã phạm sai lầm gì ?"

Lê Tử Văn suy nghĩ một chút rồi đáp :" Bẩm bệ hạ thần không nên vội vàng khai mở manh mối mà nên chờ bệ hạ trở lại ."

Lê Tấn nhìn lão một cái nhìn sang phải hỏi :" Lê Niệm, tới lượt ngươi nói cho trẫm biết bản thân đã phạm sai lầm gì ?"

Lê Niệm nghĩ xong từ trước rồi lão lập tức đáp : " bẩm bệ hạ thần không nên dùng hình với nương nương."

Lê Tấn lúc này mới lắc đầu nói :" Cả ba người các ngươi vẫn không rõ mình sai ở đâu . Trẫm thật sự thất vọng về các ngươi."

Lời này của Lê Tấn khiến ba lão lâm vào trầm tư vốn cho rằng mình đã nhận đúng lỗi sai không ngờ bệ hạ nói không phải. Nghĩ không ra ý trong lời nói của bệ hạ Lê Quảng Độ nói :" Bẩm bệ hạ thần ngu dốt không nhận ra lỗi sai của mình . Xin bệ hạ nói cho thần được biết ."

Lê Tấn thấy lão cũng hiểu chuyện đúng theo lời các cụ dạy "không biết thì hỏi không giỏi thì học". Hắn hài lòng về thái độ này sợ nhất chính là đám thuộc hạ không biết mà tỏ ra mình biết . Nói chúng sai rồi chúng còn cố tự mình tìm tòi tự khắc phục . Tính cách muốn tự tìm ra và khắc phục vốn là rất tốt trong giáo d·ụ·c đào tạo hay nghiên cứu khoa học nhưng trong phối hợp công việc của một tổ chức thì không . Một người cố chấp làm như vậy chỉ làm cho hiệu quả công việc của tổ chức bị suy giảm . Trong tổ chức một người chỉ cần nói tôi không biết và yêu cầu được hướng dẫn thì có thể tiết kiệm thời gian, công sức của tất cả mọi người . Tổ chức không có nhiều thời gian để chờ nhân viên tự tìm hiểu tự khắc phục .

Hắn còn nhớ kiếp trước trong phòng pháp chế mà hắn làm việc có một nhân viên mới ra trường tên là Tuấn . Ấn tượng ban đầu đó là một thanh niên cao ráo đẹp trai ăn nói rất tự tin sự tự tin rất ba chấm . Còn nhớ ngay trong tuần đầu Tuấn đi làm trưởng phòng đã giao cho Tuấn đi xin một tờ giấy phép trên Sở Công Thương . Tuấn vâng vâng dạ dạ nói là em biết rồi lập tức đi làm ngay . Kết quả là hơn hai tuần sau vẫn không thấy Tuấn nộp lên giấy phép . Hỏi ra mới biết Tuấn lần đầu tiên đi xin giấy phép loại này thanh niên tự mày mò hai tuần tìm cách thức làm việc . Nghe Tuấn báo lại thì em ấy đã hoàn thành thủ tục chỉ cần đợi thêm 7 ngày là có thể nhận được giấy phép . Điều này khiến trưởng phòng nổi điên cái giấy phép đó cần có sau 3 ngày bây giờ lại còn phải đợi 7 ngày thì sao kịp . Vốn dĩ trưởng phòng đã rất cẩn thận giao cho Tuấn đi xin trước hẳn hai tuần theo thông thường thì thời gian là dư dả vậy mà cuối cùng thành ra như vậy . Để chữa cháy sếp lập tức gọi điện cho bạn mình làm ở Sở Công Thương nhờ giúp đỡ mà nhờ giúp thì phải có hậu tạ . Tháng ấy trưởng phòng tự phạt mình nửa tháng lương bù vào khoản đó sếp nói dùng sai người là lỗi của người làm sếp . Sau này mỗi khi giao công việc gì hay nhờ Tuấn việc gì mọi người trong phòng đều phải hỏi thêm câu " em biết làm cái này không em hiểu rõ thủ tục này không vân vân ".

Quay lại hiện tại Lê Tấn nhìn ba người Lê Quảng Độ nói :" Các ngươi truy bắt gián điệp nội gián không có sai cái sai là để người khác biết chuyện các ngươi làm. Nếu các ngươi âm thầm làm việc này không để người khác biết chuyện thì có thể thu được thành quả lớn hơn không bị bên khác gây sức ép . Còn hiện tại dù bắt được cả ngàn người nhưng không bắt được nhân vật chủ chốt nào của tổ chức phục quốc người Chiêm. Bắt một đám lâu la có ý nghĩa gì đánh rắn phải đánh rập đầu bắt giặc phải bắt vua. Lần này cách làm việc của các ngươi khiến trẫm không hài lòng lần sau không thể như vậy ."

Lời này của bệ hạ khiến ba người quỳ phía dưới hiểu ra hoá ra vấn đề nằm ở đây lỗi sai chính là ở quyết định vây bắt Hoan Lạc Viên trong đêm . Đêm hôm đó gây động tĩnh quá lớn dẫn đến những thủ lĩnh của người Chiêm trốn mất . Ngoài ra việc đó khiến chuyện vây bắt gián điệp người Chiêm bị mọi người lần truyền Huy Gia Thái Hậu từ đó biết chuyện của Chiêm Hồng Cơ mà gây sức ép lên Lê Niệm và Cẩm Y Vệ. Nếu làm khéo hơn một chút thì hoàn toàn có thể tóm gọn cả ổ người Chiêm mà không gây nên sự chú ý . Sự việc của Hoan Lạc Viên không thiếu cách giải quyết ví dụ như : tạo một v·ụ c·háy rồi yêu cầu tất cả nhân viên tới Kim Ngô Vệ phối hợp điều tra nguyên nhân dẫn đến hoả hoạn cho người gây sự đánh nhau rồi để Kim Ngô Vệ tới bắt hết vân vân .

Nghĩ lại Lê Quảng Độ thấy quyết định vây bắt trong đêm của mình quá nóng vội dẫn đến sai lầm và phiền phức không đáng có sau đó . Lão nói :" Bẩm bệ hạ đây là lỗi sai của thần xin bệ hạ trách phạt ."

Lê Tấn nhìn lão nói :" Ba người các ngươi ai cũng có phần Thái Uý không cần phải tự nhận sai vào mình . Thế này đi trẫm phạt Thái Uý 50 trượng Đại tướng quân 40 trượng Chỉ huy sứ thì 60 trượng . Ba người các ngươi phục hay không phục ?"

Ba người lập tức đáp lại :" Bệ hạ thánh minh thần tâm phục khẩu phục." - Đây là sự thực, bọn họ thấy chính mình đã làm sai xứng đáng chịu phạt . Với bọn họ h·ình p·hạt này của bệ hạ là vừa đủ .

Với thể chất của người tập võ Lê Quảng Độ, Lê Tử Văn, Lê Niệm chịu chừng đó trượng hình không có vấn đề quá lớn . Mấy chục trượng đủ để cho bọn họ đau đớn một lần nhưng không tổn hại căn cơ chỉ cần dưỡng thương 7-10 ngày là hoàn toàn bình phục. Điều này cho thấy bệ hạ thật sự giận nhưng ngài chỉ là trừng phạt chứ chưa có quyết định thực sự triệt hạ bọn họ .

Đánh trượng trong q·uân đ·ội là h·ình p·hạt cơ bản bình thường phạt 10 -20 trượng chỉ là chuyện nhỏ 40-60 trượng thì vấn đề khá lớn chỉ khi là 80 trượng trở lên thì nguy hiểm thực sự 100 trượng thì người bị phạt có khả năng c·hết rất cao . Quy định chính là phạm lỗi đánh 100 trượng không c·hết chính là được trời tha thứ kẻ đó sẽ không cần phải c·hết mặc kệ hắn phạm lỗi gì trước đó .

Lê Tấn thấy được thái độ thành khẩn nhận lỗi chịu phạt này thì hài lòng hắn nói :" Được rồi các ngươi có thể đi."

Lê Quảng Độ, Lê Tử Văn, Lê Niệm lập tức tạ ơn rời đi . Bọn họ đương nhiên không lập tức trở về nhà hay nha môn mà đi tới sân Phụng Tiên nhận phạt . Bệ hạ không nói rõ nhưng bọn họ đều tự biết tốt nhất nên chịu phạt ở đây để cho nhiều người có thể thấy . Đây chính là thể hiện cho bệ hạ thấy bọn họ thành tâm nhận tội chịu phạt.

Sau một canh giờ Ma Cờ Bạc xuất hiện trước mặt Lê Tấn báo cáo công việc tiện thể kể chuyện nhìn thấy ba người Lê Quảng Độ, Lê Niệm Lê Tử Văn được người dùng cáng khiêng đi . Lê Tấn nghe vậy thì không có phản ứng quá lớn hắn đang suy nghĩ về một vấn đề khác . Nhờ vào năng lực của mình Ma Cờ Bạc nhanh chóng nghe ngóng được chuyện có người cố ý tung tin đồn Lê Tấn không phải con của Hiến Tông .

Lê Tấn trong đầu bắt đầu suy tính xem đây là động tác của ai nhằm vào mình, thủ đoạn này có chút khác lạ . Hắn bỗng nhớ đoạn lịch sử ở mấy trăm năm sau bên phương bắc cũng có chuyện tương tự . Vua Càn Long nhà Thanh bị đồn không phải là người Mãn mà là người Hán điều này được rất nhiều dân chúng thời đó tin theo. Hậu thế hiểu biết hơn thì phủ nhận giả thuyết này cho rằng đây chỉ là chiêu trò của Thiên Địa Hội nhằm gây xung đột trong hoàng thất Mãn Thanh. Cũng có giả thuyết cho rằng đây chính là một cách mị hoặc dân chúng . Người Hán tin rằng mình không thể bị một dân tộc thiểu số cai trị, người ngồi trên ngai vàng vẫn mang dòng máu người Hán . Đây có thể chính là tính AQ luôn tự mê hoặc chính mình không chấp nhận sự thật rằng người Hán lại bị nô dịch bởi tộc người thiểu số. Tư duy người Hán là mạnh mẽ nhất là vĩ đại nhất luôn tồn tại qua nhiều thế hệ cái được đúc kết trong bốn chữ " Tinh Thần Đại Háng".

Không nghĩ miên man thêm đến lịch sử nước bạn mấy trăm năm sau Lê Tấn bắt đầu vạch ra một kế hoạch ứng đối với âm mưu nhằm vào mình này . Dù không biết rõ đối thủ là ai nhưng hắn quyết dùng cách thức của mình làm thất bại âm mưu của kẻ đó .

Chương 163. Sai lầm