Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 167. Lý do không g·i·ế·t.
Chương 167.
Tạm thời đã không còn sự phản đối trên triều đường đạo chiếu chỉ về quy định cho vay mới này coi như thuận lợi ban ra . Đương nhiên Lê Tấn biết phía sau sẽ còn không ít cản trở việc này tác động rất lớn đến lợi ích của nhiều người . Chịu ảnh hưởng lớn nhất có thể kể đến như Phật môn tiệm cầm đồ Đông Kinh thất đại tiền trang những người khổng lồ trong thị trường cho vay Đại Việt đương thời. Lê Tấn đây là cố tình tìm bọn họ gây chuyện bọn họ đương nhiên sẽ không chịu để yên dù sao hai bên vẫn luôn có mâu thuẫn không dễ hoà giải .
Ngoài cứu vớt kế hoạch vay tiền bằng trái phiếu Lê Tấn còn có một mưu tính ẩn bên trong . Hắn muốn kích động đối thủ giận giữ tốt nhất là bên kia không chịu được mà kích động dân chúng nổi loạn . Khi đó hắn có thể dùng lại phương án đã dùng khi trước dùng loạn quân diệt đối đầu. Ngoài ra việc tung ra một vấn đề khiến đám thần tử bị mất tập trung thay vì chỉ có một vấn đề Chiêm Hồng Cơ thì trong đầu bọn họ sẽ có thêm vấn đề quy định mới . Có thể thấy mục tiêu thứ hai này của hắn khá thành công đám thần tử phía dưới dù không nói nhưng nhiều người mặt rất đăm chiêu .
Nắm bắt tiên cơ Lê Tấn ra lệnh :" Tấu báo bắt đầu, ai có tấu thì tâu lên ."
Đô Ngự Sử lập tức đứng ra nói :" Bẩm bệ hạ thần có điều muốn tấu."
Lê Tấn nhìn Nguyễn Quang Bật nói :" Chuẩn mời Đô Ngự Sử tấu trình."
Đô Ngự Sử tâu :" muôn tâu bệ hạ từ xưa đến nay quan hệ giữa hai dân tộc Việt-Chăm luôn có nhiều điểm bất hoà . Những năm cuối triều Trần người Chiêm không ngừng đánh phá Đại Việt, đến khi triều ta lập quốc họ cũng không ít lần q·uấy n·hiễu phía nam . May thay Thánh Tông xuất thế dùng tài năng của ngài dẫn dắt Đại Việt đại phá Chiêm Thành từ đây mối hoạ lớn phương nam xem như bị xoá bỏ. Có thể xem thù hận giữa hai dân tộc sâu cao như núi sâu như biển .
Thần cho rằng việc bệ hạ thả đi đám gián điệp của tổ chức phục quốc người Chiêm rất không phù hợp với lợi ích của Đại Việt. Nghe nói bệ hạ muốn lập một nữ gián điệp người Chiêm làm Hoàng Phi chuyện này chứa đựng rất nhiều nguy hiểm thần cho là không thể làm . Hai chuyện này thần và Ngự Sử Đài xin bệ hạ nghĩ lại mà định ."
Lời của Nguyễn Quang Bật vừa xong lập tức có hơn hai chục quan viên Ngự Sử Đài đứng ra theo sau Đô Ngự Sử đồng thanh hô :" Chúng thần xin bệ hạ nghĩ lại mà làm."
Lê Tấn nhìn đám Ngự Sử một lượt tổng cộng 22 người đây gần như là toàn bộ quan Ngự Sử trong kinh thành . Hắn không nhanh không chậm lớn tiếng nói :" Trong bách quan còn có ai đồng ý kiến với các vị ngự sử thì đứng ra cả đi ."
Lập tức có hàng trăm người lần lượt đứng ra đủ loại quan viên các bộ phẩm cấp lớn nhỏ khác nhau . Những người còn đứng tại chỗ, chỉ có các đại thần như Thái Sư Tả tướng quốc Công Bộ thượng thư, Lại Bộ Thượng Thư, Hộ Bộ thượng thư và một số quan lại chủ chốt của Hộ Bộ.
Điều đáng nói là Binh bộ mà người đứng đầu là Nguyễn Quang Mỹ đều đứng về phía Ngự Sử Đài trong vấn đề này . Binh Bộ vốn là lực lượng ủng hộ hoàng đế nhưng trong vấn đề này bọn họ không đồng tình cách làm của ngài . Đối với tất cả quan viên Binh Bộ, đảm bảo an ninh quốc gia phải được đặt lên trên hết lợi ích cá nhân đều phải xếp sau vấn đề này. Vậy nên Nguyễn Quang Mỹ không ngần ngại dẫn theo thuộc cấp chống lại quyết định của hoàng đế.
Lê Tấn gõ gõ tay vài cái lên thành ghế rồng, trầm ngâm suy nghĩ một chút . Tiếp theo hắn nói :" Các quan đại thần đều nghe qua một lý do tại sao trẫm tha cho đám người Chiêm đó . Tuy nhiên hôm nay trẫm sẽ nói cho tất cả các khanh một lần nữa lần này trẫm sẽ giảng cụ thể hơn để tất cả mọi người cùng hiểu."
Lập tức tất cả bách quan đồng thành hô lớn :" Chúng thần xin được kính cẩn lắng nghe bệ hạ ."
Lê Tấn bắt đầu giảng: " Trẫm thả đi đám gián điệp người Chiêm thực ra lợi nhiều hơn hại . Tại sao lại nói như vậy ?
Thứ nhất Tất cả bọn họ đã bại lộ thân phận đối với chúng ta những gián điệp này không còn sức uy h·iếp . Tuy nhiên đối với lãnh đạo tổ chức phục quốc người Chiêm làm sao an trí đám người này lại là một vấn đề lớn . Không thể tiếp tục dùng bọn họ làm gián điệp bây giờ có thể làm sao đây ?
Nếu g·iết sạch bọn họ giống như sự trừng phạt đối với kẻ thất bại thì sẽ làm lạnh lòng những cấp dưới đang phục tùng bọn họ . Chưa kể đám gián điệp đó có thể oán hận mà cầu xin sự giúp đỡ của Đại Việt, vì mạng sống bọn họ sẵn sàng giúp Đại Việt tiêu diệt tổ chức phục quốc người Chiêm. Nếu không g·iết thì bọn họ sẽ phải cử người tiếp nhận đám gián điệp đó an trí cuộc sống về sau cho họ . Mà điều này tiềm ẩn nguy cơ lộ tẩy thêm nhiều thành viên của tổ chức phục quốc người Chiêm . Dù làm trót lọt không bị lộ ra thành viên thì việc này sẽ tiêu tốn không ít nhân lực vật lực của tổ chức bọn họ.
Ngoài ra ai dám khẳng định trong đám người được thả đi đó không có người bị chúng ta mua chuộc. Những thủ lĩnh tổ chức người Chiêm hẳn sẽ phải đau đầu về vấn đề này đi . Đây chính là phương pháp khiến kẻ địch tự suy yếu từ bên trong.
Thứ hai thả đi đám người Chiêm thể hiện sự nhân từ của trẫm và triều đình đối với người Chiêm. Điều này rất có lợi đối với sự ổn định ở khu vực phía nam nơi có nhiều người Chiêm sinh sống . Người dân có gốc gác Chiêm sẽ cảm thấy triều đình đã khoan hồng với đồng bào của bọn họ từ đó sinh ra sự kính phục đối với triều đình.
Ngược lại nếu g·iết sạch đám gián điệp sẽ cho đám thủ lĩnh người Chiêm có lý do kích động sự thù hận của đại bộ phận người Chiêm ở phía nam .
Thứ ba, thả đi hơn ngàn gián điệp thể hiện cho thiên hạ thấy chúng ta không coi đám tổ chức phản loạn của người Chiêm là một sự uy h·iếp . Điều này tăng lên vị thế của triều ta trong lòng dân chúng trong lòng người Chiêm. Sau này mỗi khi đám thủ lĩnh người Chiêm muốn cổ động dân Chiêm tạo phản thì dân Chiêm sẽ phải cân nhắc rất nhiều.
Bọn họ sẽ thấy rằng năng lực của tổ chức phục quốc người Chiêm không đủ mạnh không đáng để bọn họ đi theo ủng hộ . Cả ngàn thành viên dễ dàng b·ị b·ắt được, điều này cho thấy những người lãnh đạo tổ chức đó yếu kém. Nhìn sang phía đối diện triều đình Đại Việt mạnh mẽ có năng lực bắt được thành viên của tổ chức kia không những vậy còn không thèm g·iết, cho thấy sự tự tin lớn lao vào năng lực của triều đình của Quân Đội và Cẩm Y Vệ.
Thứ tư trẫm đã nói qua với các đại thần trẫm muốn dùng hơn ngàn mạng gián điệp người Chiêm này tạo nên điển hình . Từ đó cổ vũ tinh thần trung nghĩa của người dân nước ta. "
Nói đến đây hắn liếc mắt nhìn một vòng đám thần tử đang đăm chiêu suy nghĩ . Lê Tấn lớn tiếng hỏi :" Chúng ái khanh còn cho là chúng ta nên g·iết đám gián điệp b·ị b·ắt đó sao ?"
Bách quan rất im lặng bọn họ đang chìm sâu vào trong suy nghĩ càng nghĩ bọn họ càng thấy bệ hạ có lý . Đặc biệt nhóm đại thần ngoài khâm phục lý lẽ của hoàng đế thì còn có tâm trạng vui khác nhau . Thái Sư cảm thấy e ngại lại bỗng cảm thấy mưu trí của hoàng đế thật đáng sợ lâu nay lão đánh giá sai về hắn rồi. Tả tướng quốc thì trong lòng có kính sợ có chút thấy mình may mắn vì khống chế rất tốt dã tâm của bản thân . Bùi Minh Viễn quan thượng thư bộ Lại thì phập lo sợ lão không biết việc mình đồng ý gia nhập trận doanh của vị kia có phải là sai lầm rồi hãy không. Ngô Thượng thư thì cảm thấy an tâm hơn về tương lai Đại Việt, một quân vương cơ trí mới có thể đảm bảo Đại Việt hùng cường. Nguyễn Quang Mỹ, Dương Nguyên Trực thì trong lòng vui vẻ mọi băn khoăn coi như được giải bọn họ cảm thấy mừng vì mình hiếu trung đúng người.
Đô Ngự Sử không nằm ngoài xu thế lão thực sự bị lý lẽ của hoàng thượng thuyết phục. Tuy nhiên lão không cam tâm xoay chuyển vấn đề lão nói :" Bệ hạ chuyện buông tha cho đám gián điệp người Chiêm thần không còn ý kiến . Tuy nhiên chuyện người lập một nữ gián điệp làm Hoàng Phi rất nguy hiểm xin bệ hạ nghĩ lại ."
Lê Tấn nhìn lão nói : " Đô Ngự Sử quá cẩn thận rồi . Nàng đã bại lộ thân phận thì đâu còn có khả năng gây hại gì trẫm đặt nàng bên trong hậu cung của trẫm thì nàng càng không có khả năng gây ra tổn hại gì cho Đại Việt. Từ giờ trở đi nàng không còn là gián điệp người Chiêm nàng chỉ là cung nhân của trẫm chỉ có thể chuyên tâm hầu hạ trẫm giúp trẫm sinh hạ long chủng."
Đô Ngự Sử không đồng ý lời này lão tâu :" bệ hạ để kẻ từng là địch nhân của mình ở bên cạnh rất không an toàn nhất là bệ hạ long thể liên quan đến an nguy của xã tắc. Thần cho rằng bệ hạ vẫn nên đuổi nàng ta đi thì hơn Đại Việt ta nơi nào không có người đẹp hơn nàng . Thần xin bệ hạ nghĩ lại mà làm ."
Lê Tấn cảm thấy lão già Nguyễn Quang Bật này có chút cứng đầu hắn cố tình nhằm vào chuyện này không buông. Lê Tấn nói :" Trẫm thích nàng lập nàng làm Phi thì đã làm sao . Một nữ nhân mà thôi, trẫm có thể thuần phục nàng để nàng an phận từ giờ về sau chuyên tâm hầu chồng dạy con. Chẳng nhẽ Đô Ngự Sử còn muốn quản cả hậu cung của trẫm sao ?"
Đô Ngự Sử đáp :" Bệ hạ, Chuyện hậu cũng của bệ hạ thần không dám quản . Tuy nhiên lần này liên quan đến an nguy của xã tắc thần là Ngự Sử chịu trách nhiệm can gián . Vậy nên thần không thể không nói nữ nhân đó tiềm ẩn nguy hiểm quá lớn đối với bệ hạ đối với Đại Việt."
Lời này của Nguyễn Quang Bật đúng là có đủ trung nghĩa Lê Tấn khó mà phản bác . Hắn lâm vào trầm ngâm suy nghĩ Lê Tấn cân tìm ra cách nói phục lão Ngự Sử này. Cùng với sự im lặng của hoàng đế sân Phụng Tiên rơi vào im lặng tất cả bách quan đều đang chờ xem bệ hạ ứng đối ra sao trước lời này của Đô Ngự Sử.