Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17. Quân đội đại lão.

Chương 17. Quân đội đại lão.


Thượng tướng quân phủ nằm ở phía bắc thành Đông Kinh đây là nơi ở của Thái Uý Lê Quảng Độ. Phủ đệ rộng lớn bề thế trong ngoài đều có binh sĩ canh gác tuần tra. Phòng bị trong phủ có thể nói là nghiêm cẩn ra vào đều được kiểm soát chặt chẽ.

Tối hôm nay người xuất nhập phủ tấp nập không ngớt tới đều là trong quân đại lão. Ngũ quân phủ tả đô đốc, binh bộ thượng thư, Kim Ngô Vệ đại tướng quân đều có mặt. Quân đội gặp mặt trước hết phải uống thống khoái nói gì rồi nói nên Lê Thái Uý sớm đã cho chuẩn bị thức ăn ngon, rượu mạnh tiếp đãi.

Rượu qua mấy tuần Binh bộ thượng thư Nguyễn Quang Mỹ mở đầu lên tiếng: " Các vị sáng nay ta và Thái Uý được bệ hạ triệu tới Cần Chính điện cùng các đại thần khác họp bàn về việc quốc khố. Bệ hạ có đưa ra quy định mới về việc chi dùng quốc khố, trong đó quy định q·uân đ·ội được cấp hai thành tiền lương. Ta và Thái Uý phản đối quy định này nhưng không có kết quả, bệ hạ rất quyết tâm chuyện này. Bệ hạ còn quyết định để q·uân đ·ội giảm một phần ba quân số để phù hợp với số tiền lương mà q·uân đ·ội được cấp. Mọi người nói xem cách nhìn của mình với chuyện này như thế nào ?"

Tây quân phủ tả đô đốc Lê Quýnh vốn là người thô lỗ nghe vậy thì nói : " Bệ hạ tuổi trẻ không hiểu việc quân lại càng không hiểu ý nghĩa của việc duy trì sức mạnh q·uân đ·ội. Bởi vậy mới ra cái quy định c·h·ó má gì đó mà giảm tiền lương q·uân đ·ội, đã vậy còn bắt giảm quân số. Ta cho rằng chúng ta nên liên hợp tạo áp lực khiến ngài ấy phải cấp đủ số quân lương. Ta không tin lấy uy thế của tất cả q·uân đ·ội chúng ta mà ngài ấy dám từ chối."

Bắc quân tả đô đốc Trần Thúc Mại vốn là người ổn trọng nghe vậy thì nhíu mày nói : " Lê Quýnh huynh đệ ngươi thật là không biết nói chuyện a. Dám nói lời ngỗ nghịch như vậy nếu mà đến tai bệ hạ thì ngươi có mười cái đầu không đủ chém. Cũng may chỗ này toàn là huynh đệ chúng ta người nhưng ngươi phải nhớ lấy từ giờ ăn nói phải biết chọn lời nếu không sẽ dẫn hoạ sát thân."

Mọi người nghe vậy thì gật đầu đồng ý xong nhìn lại Lê Quýnh chỉ biết lắc đầu. Đều là huynh đệ trong quân nhiều năm mọi người quá hiểu lão tính tình. Nóng nảy thô lỗ như lão cái gì mà không dám nói. Được cái lão cũng là người hào sảng đối đãi với mọi người rất chân thành.

"Quýnh huynh ngươi nên nghe theo lời khuyên của Thúc Mại huynh, hắn cũng là muốn tốt cho ngươi . Đương kim bệ hạ tính tình không có khoan dung như nhị vị tiên đế chọc giận ngài ấy hậu quả sẽ rất khó nói a." - Tả đô đốc Nam quân phủ Lê Đạt Chiêu nhìn về lão bằng hữu Lê Quýnh mà nói.

Lê Quýnh nghe vậy thì khẽ lầu bầu nói :" ta biết rồi, ta nghe mọi người. Từ giờ trở đi trước khi nói gì liên quan đến bệ hạ ta sẽ cân nhắc kỹ rồi mới nói." - miệng nói vậy nhưng lòng lão vẫn thấy không được thoải mái. Lão cho rằng bệ hạ chỉ là đứa con nít có cho hắn mười lá gan cũng không dám đụng đến lão. Binh sĩ dưới trướng lão phi thường trung thành với lão bệ hạ mà đụng lão thì đám kiêu binh hãn tướng đó sẽ không để yên đâu. Nghĩ vậy nhưng không thể nói ra lão đành uống cảnh chén rượu lớn một cái "ực".

Kim Ngô Vệ đại tướng quân Lê Tử Văn lên tiếng :" Bệ hạ muốn cắt giảm quân số vì thiếu tiền lương ta có thể hiểu . Ta thiết nghĩ không đến mức Kim Ngô Vệ của ta cũng cắt giảm đi dù sao chúng ta cũng đảm nhiệm bảo vệ kinh thành bảo vệ toàn bộ triều đình a."

Thái Úy Lê Quảng Độ thấy lão hỏi vậy thì đáp : " chuyện này quả thực còn chưa rõ ràng. Bệ hạ chỉ mới đưa ra cắt giảm một phần ba quân số còn chưa có phương án cụ thể nên không biết những chỗ nào cắt giảm. Đợi mấy hôm nữa buổi chầu cuối năm ta và Nguyễn thượng thư sẽ hỏi lại ý bệ hạ. Mọi người chậm rãi đợi tin tức đi lúc này nói ra là để mọi người có chuẩn bị trước không đến mức luống cuống tay chân."

Mọi người nghe vậy thì biết chuyện này còn phải chờ lúc này hỏi không ra. Mỗi người trong lòng đều đang thầm tính toán . Vũ Cảnh tả đô đốc Đông quân phủ cuối cùng cũng lên tiếng: " Thái sư, Nguyễn thượng thư, các vị huynh đệ mọi người cảm thấy bệ hạ thế nào? Việc chúng ta nghe theo tiên đế di mệnh ủng hộ ngài ấy kế nhiệm có phải việc làm chính xác không? Sao ta cảm thấy có lẽ chúng ta lúc trước nên đứng về phía Thái Hoàng Thái Hậu ủng lập Lữ Côi Vương có khi lại tốt hơn. Xem ở biểu hiện của ngài ấy từ khi còn là hoàng tử đến giờ ta luôn cảm thấy không yên tâm a. "

Nghe Vũ đô đốc nói vậy mọi người lâm vào trầm mặc trong lòng bắt đầu tự hỏi. Thành thật mà nói bọn họ hiểu việc lập một người tai tiếng như Lê Tấn làm vua có rất nhiều vấn đề. Lữ Côi Vương tuy rằng rất tốt nhưng lại không phải mạch này của ba vị tiên đế nếu lập ngài ấy lên ngôi thì không được chính thống cho lắm. Khi đó các vị Vương khác là con của Thánh Tông sẽ nghĩ như thế nào. Bọn họ sẽ không chấp nhận để yên, sẽ dấy binh tranh giành ngai vàng. Khi đó giang sơn cát cứ loạn binh khắp nơi, thiên hạ lầm than. Có cách giải quyết uy h·iếp này đó là đem tất cả bọn họ mạch này của Thánh Tông toàn bộ g·iết c·hết hoặc giam cầm . Tuy nhiên ai dám đứng ra làm chuyện đó chứ ai đứng ra làm vậy sẽ bị người đời mắng là loạn thần tặc tử tiếng xấu truyền đến muôn đời.

Thái sư Lê Quảng Độ thở dài nói : " Vũ lão đệ mọi người ở trong lòng biết rõ ràng mà. Việc lập bệ hạ là lựa chọn bất đắc dĩ a ta nghĩ không chỉ chúng ta ngày cả tiên đế khi đưa ra di mệnh cũng rất bất đắc dĩ. Trong số huynh đệ của tiên đế thì ba người Thông vương, Minh vương, Tư vương đều tuổi nhỏ a. Được An vương xem như là người có tài hoa tuổi tác phù hợp thì ngài ấy quá khứ có vết nhơ . Một người từng m·ưu s·át mẫu thân cả thiên hạ không ai chấp nhận lập ngài làm vua đi. Vậy nên chỉ có thể lập đương kim bệ hạ. Ngài ấy tính cách có chút hoang đường, tài năng có chút không đủ nhưng mọi người có để ý hay không ngài ấy từ trước đến nay gây chuyện luôn có chừng mực nha. Ngài ấy thích b·ạo l·ực nhưng chưa từng g·iết bất kỳ ai cùng lắm chỉ là ẩ·u đ·ả gãy tay gãy chân mà thôi. Ngài ấy hám tài nhưng chưa từng c·ướp đoạt đồ người khác. Ngài ấy háo sắc nhưng chưa từng cưỡng đoạt con gái nhà lành. Ngài ấy bá đạo ngang ngược nhưng chưa từng ức h·iếp dân thường."

Dừng lại một chút lấy hơi lão lại nói tiếp : " Sáng nay Dương Nguyên Trực vì giải quyết chuyện ngân khố thiếu hụt mà đề nghị tăng thuế lên bách tính . Đây vốn là cách ổn thoả mà rất nhiều đế vương đều làm nhưng lại bị bệ hạ gạt phắt đi. Ngài nói mình mới lên ngôi không thể miễn giảm thuế khoá tạo phúc thiên hạ thì thôi không thể nào gia tăng gánh nặng lên dân chúng. Vì tiết kiệm ngài tự cắt giảm cung đình chi tiêu, ta vừa nghe tin bệ hạ hôm nay đã hạ lệnh giảm đi số món ngự thiện để tiết kiệm chi tiêu. Nhìn chung ta thấy bệ hạ không hẳn là nhân tuyển tốt ngồi lên ngai vàng nhưng đã là lựa chọn phù hợp nhất trong hoàn cảnh này. Quân đội chúng ta nên ủng hộ ngài một chút trong lúc này. Dù không ủng hộ ngài cũng không thể nghiêng về phiên vương khác lúc này nếu không sẽ dẫn đến đại hoạ cho giang sơn."

Vũ Cảnh chắp tay nói với Lê Quảng Độ: " tiểu đệ biết sai mong Thái Uý trách phạt. Nghe thái úy giảng đạo tiểu đệ như được khai sáng . Từ nay về sau ta không dám nói những lời như vậy nữa."

Mấy vị tướng lĩnh còn lại đều gật đầu đồng ý . Nghe Lê Quảng Độ giảng giải bọn họ mới để ý tới những điểm này của đương kim bệ hạ. Có thể thấy ngài ấy cũng có chuẩn tắc nhất định đối với lời nói hành động của mình. Chỉ là chuẩn tắc đó có hơi thấp đối với một vị đế vương mà thôi. Trong lòng mọi người đành phải gác lại chờ đợi biểu hiện về sau của đức chí tôn vậy.

Tiệc rượu kéo dài hơn hai cánh giờ tới tận đêm khuya mới kết thúc. Đám tướng lĩnh rời đi phủ thượng tướng quân đều trong tình trạng say mèm. Có người không thể tự rời đi mà phải có thân binh cõng trở về. Tiệc rượu kết thúc mục đích của nó cũng đạt được q·uân đ·ội nhất trí theo lời Thái Uý dành cho bệ hạ sự ủng hộ nhất định sẽ áp dụng hành động kèm theo.

Chương 17. Quân đội đại lão.