Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 171. Cầu .... (Anh em vào đọc nhé, hôm nay hơi vội , xin lỗi anh em)
Chương 171.
Ngày 15 tháng 4, Đông Kinh chính thức xuất hiện một loại hình trò chơi mới là xổ số . "Xổ Số Đông Kinh" chính thức khai trương cửa hàng ở Đông, Tây, Nam, Bắc bốn khu, cùng với đó là sự xuất hiện của hàng trăm người bán vé số dạo . Theo quảng cáo thì chỉ cần bỏ 5 đồng có thể mua một tờ vé số, mỗi tờ đều có khả năng là vé trúng thưởng. Phần thưởng của trò này cũng rất hấp dẫn tổng cộng có tám hạng trúng thưởng, giải đặc biệt sẽ nhận 50 quan tiền, giải nhất thì 5 quan, ....giải sáu 50 đồng tiền, giải bảy thì 20 đồng.
Lập tức xổ số nhận được sự chú ý của dân chúng Đông Kinh, có nhiều người muốn thử xem trò này nên mua thử một vé . Khi có người hỏi mua vé số thì người bán vé lại tư vấn là đang có khuyến mãi, cứ mua hai vé sẽ được tặng thêm một vé. Nghe thấy người bán tư vấn như vậy nhiều người siêu lòng, họ móc thêm 5 đồng để đủ 10 đồng mua hai vé được ba vé. Dù sao 5 với 10 đồng cũng không cách nhau quá nhiều, chỉ 10 đồng thì rất nhiều người có thể bỏ ra được. Ngay trong ngày đầu tiên mở bán, Xổ Số Đông Kinh đã bán ra hơn 3 vạn vé, doanh thu cả chục vạn đồng tiền, đây chính là sự khởi đầu tốt đẹp.
Cuối giờ chiều, Xổ Số Đông Kinh tổ chức quay thưởng công khai ở cửa hàng chính ngay giữa khu chợ Tây Nhai . Rất nhiều người tò mò đến xem trực tiếp quy trình quay thưởng . Cơ bản là có sáu cái lồng sắt mỗi lồng bỏ 10 quả cầu bằng gỗ nhẹ có đánh số từ 1 đến 10 ( bảng số cổ đại á đông không có số 0 ) người quay thưởng sẽ liên tục quay chiếc lồng ở tốc độ cao cho đến khi một quả cầu nào đó rơi ra từ chiếc lỗ nhỏ bằng nắm đấm. Chỉ mất hai khắc đồng hồ quay thưởng bảng kết quả xổ số được niêm yết đầy đủ, lập tức có người điên cuồng hò reo vì trúng giải đặc biệt. Lập tức đổi thưởng ở hiện trường, người này may mắn nhận được 50 quan tiền thưởng, hắn hớn hở bỏ 20 đồng thuê ngày một chiếc xe ngựa chở đủ 50 quan tiền đồng về nhà (50 quan tiền nặng 50kg) . Ngoài người này còn có hàng trăm người may mắn trúng các giải thưởng khác nhau.
Nhìn đám người bên ngoài ánh mắt thèm muốn khi nhìn thấy tên nhận giả đặc biệt chở đi một xe tiền đồng, Doãn lão đại rất hài lòng. Bạn đầu hắn từng nghĩ nên để người nhận giải được nhận phần thưởng bằng bạc hay ngân phiếu thì sẽ thuận tiện hơn . Tuy nhiên trong cuốn sổ ghi chép hoàng đế có ghi chú bắt buộc phải trả thưởng bằng tiền đồng, chỉ có để người chơi nhìn thấy đống tiền thực sự thì họ mới tin tưởng vào phần thưởng của xổ số, cùng với đó là sự kích thích của thị giác. Cuối cùng Doãn lão đại hiểu rõ ý tứ của câu sự kích thích của thị giác, nhìn mà xem một người chỉ bỏ ra 10 đồng tiền mà trúng thưởng 50 quan, đó là cả một xe tiền đồng, người khác nhìn xem có thể không bị kích thích sao. Có thể tưởng tượng sau hôm nay xổ số sẽ trở thành cơn sốt tại Đông Kinh, từ ngày mai doanh số bán vé sẽ tăng vọt. Doãn Quốc Thiện bắt đầu mơ về tương lai đếm tiền không mỏi tay, theo quy ước lợi nhuận sẽ chia đôi lão chính là sẽ kiếm đầy bồn bát .
***
Bên ngoài xổ số gây nên oanh động lớn như vậy nhưng trên triều đường hôm nay rất yên ả, hầu như mọi tấu báo đều được thương nghị xử lý một cách thoả đáng. Hoàng đế hôm nay không ban ra chiếu chỉ gì gây chấn động, có chăng ngài dụ chỉ cho Hình Bộ đi tra một việc.
Việc cần tra chính là thân thế của Hoàng đế, đúng vậy không có nhầm, bệ hạ ra lệnh điều tra thân thế của chính mình. Chuyện là gần đây trong dân gian có nhiều lời đồn việc bệ hạ không phải con của Hiến Tông. Đối với chuyện này bệ hạ nói mình không biết làm sao cởi bỏ hoài nghi trong lòng người dân. Lý lẽ của ngài chính là không ai có thể rõ ràng chuyện khi mình mới sinh, ngài đương nhiên cũng vậy. Để giải đáp khúc mắc trong lòng dân chúng, bệ hạ quyết định sai xử Hình Bộ triệu tập tất cả những người liên quan đến việc sinh nở năm đó, điều tra làm rõ sự việc.
Bách quan nghe xong chỉ biết thầm than, đây rõ ràng là vẽ thêm việc cho Hình Bộ . Chuyện này thì có gì mà tra, chuyện trộm Long tráo Phụng là không thể có, hoàng gia con cháu ra đời đều được theo dõi sát sao. Nếu như có gian dối thì những người được triệu đến dám nói ra sao . Chỉ cần có người dám nói bệ hạ không phải con Hiến Tông, năm đó thực sự đã xảy ra vấn đề thì kẻ đó chắc chắn không sống được. Đừng nghĩ đến công lao vạch trần sự việc gì gì đó chỉ cần biết điều này làm mất mặt toàn thể hoàng gia, toàn thể Đại Việt thì người vạch ra sự thật chỉ có c·hết chắc. Chưa kể chuyện này đã xảy ra bao nhiêu năm, đã biết chuyện sao không sớm báo lên, đây chính là đại tội. Vậy cho nên ai cũng biết việc điều tra, xét xử này chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, kết quả của nó đã được chú định sẵn rồi.
***
Buổi chiều hoàng đế trong Ngự Thư Phòng triệu kiến hai người, một là Nhất Minh đại sư của Trấn Quốc Tự, người còn lại là Phạm Thiên Sư của Thanh Hoa Đạo Quán.
Chuyện là chiều ngày hôm trước, hoàng đế bỗng nảy ra một ý nên phái nội quan chạy một chuyến, mời hai vị này hôm nay tiến cung trò chuyện. Nhận được lời mời Phạm Thiên Sư, Nhất Minh đại sư rất nghi hoặc, bọn họ không rõ dụng ý của hoàng đế mời bản thân vào cung, càng không biết trừ mình ra còn có những ai được mời. Mãi đến khi được nội quan đưa đến trước cửa Ngự Thư Phòng, bọn họ mới biết bệ hạ là mời Phật-Đạo mỗi bên một người, đều là người được xem như thủ lĩnh . Điều này dấy lên rất nhiều suy nghĩ trong đầu hai vị cao nhân .
Khởi đầu cuộc trò chuyện Lê Tấn rất hiền hòa mời hai vị ngồi xuống, cùng uống trà trò chuyện. Phạm thiên sư và Nhất Minh đại sư không có khách khí, cả hai cảm thấy địa vị bản thân đủ cao để nhận được sự tôn trọng của hoàng đế.
Lê Tấn khởi đầu câu chuyện bằng lời than thở : " tương lai Đại Việt thật đáng lo."
Phạm thiên sư cảm thấy bất ngờ trước lời này, lão không rõ bệ hạ nói đáng lo là đáng lo ở điểm nào . Phạm thiên sư hỏi :" Bệ hạ cảm thấy lo lắng điều gì ?"
Lê Tấn đáp :" Trẫm cảm thấy lo lắng về vấn đề bách tính nước ta biết chữ quá ít có thể nói cứ 10 người thì có đến 9 người mù chữ . Điều này dẫn đến rất nhiều hệ lụy, việc dân chúng không biết chữ khiến cho triều đình chính sách và pháp luật rất khó phổ biến để dân chúng hiểu biết rộng rãi. Trong đời sống cũng có nhiều chuyện có thể bắt nguồn từ việc có quá ít người biết chứ.
Ví dụ như trong các vấn đề lập khế ước có thể xảy ra gian dối, việc ghi khẩu cung trong ngục cũng có thể bị cố ý làm sai lệch do bị cáo không biết chữ vân vân. Câu chuyện cả thôn bị phú hộ móc ngoặc với thư sinh lừa dân chúng ký kết khế vay lãi cao chắc hai vị cũng nghe nói lại rồi.
Trẫm ước gì dân chúng nước ta có thể biết chữ nhiều một chút thì đã không có những cảnh tượng như vậy . Bởi vì không còn cách nào khác để hạn chế tình trạng này, nên trẫm đành ban ra quy định mới áp đặt mức lãi cho vay . Tuy nhiên đây là trị ngọn không trị gốc, muốn tránh cho dân chúng bị lừa gạt thì cần nâng cao trình độ dân trí, cần có nhiều người biết chữ, thông hiểu luật pháp hơn nữa." - Nói đến đây Lê Tấn liếc mắt nhìn hai vị lãnh tụ tôn giáo của Đại Việt lúc này.
Cả hai đều khá đăm chiêu, bọn họ chưa rõ dụng ý của hoàng đế là gì. Chẳng nhẽ ngài gọi bọn họ tới chỉ để giải bày tâm sự, mong nhận được sự ủng hộ đối với quy định mới sao. Điều này không cần thiết, cơ bản là hai bên không thể bỏ qua xung đột lợi ích trong vấn đề này.
Nhất Minh đại sư hỏi:" Bệ hạ muốn bần tăng làm gì ? Xin ngài cứ thẳng thắn nói ra?"
Lê Tấn nói:" muốn tăng số người biết chữ thì cần đẩy mạnh giáo d·ụ·c, cụ thể là cần mở thêm nhiều trường lớp . Đặc biệt những trường lớp này phải hoàn toàn miễn phí thì mới có thể lôi kéo được một bộ phận dân chúng theo học. Trẫm rất muốn làm điều này nhưng triều đình không có đủ nguồn lực để tiến hành. Vậy nên trẫm hy vọng Đạo môn, Phật môn có thể mở một số trường lớp dạy học miễn phí cho dân chúng. Không biết ý hai vị thế nào ?"
Nhất Minh đại sư, Phạm thiên sư nghe vậy thì trong lòng cười lạnh. Bọn họ thấy bệ hạ đúng là nằm mơ giữa ban ngày, ngài muốn đạt được mục đích nâng cao dân trí nhưng lại không muốn triều đình bỏ tiền, ra người mà muốn để Phật môn, Đạo môn đến ra sức. Nào có lý đó, bọn họ đúng là có thể thương xót dân chúng mà hành thiện, cứu người nhưng bảo bỏ ra nhiều tiền đi mở lớp học dạy miễn phí cho dân chúng thì bọn họ không làm. Đơn giản việc này thu lại danh tiếng không được bao nhiêu, lại tốn hao quá nhiều thời gian, công sức.
Nhất Minh đại sư nói :" Bệ hạ tìm nhầm người rồi, muốn mở thêm nhiều trường lớp thì ngài nên đi tìm các vị trong Nho môn. Việc mở lớp dạy học không phải điểm mạnh của Phật môn, Đạo môn." - Như để phụ hoạ cho lời này Phạm thiên sư gật đầu nói :" đúng là như vậy."
Lê Tấn nghe vậy thì lại than :" Đáng tiếc, thật đáng tiếc . Trẫm còn mong chờ có thể xem được cảnh tượng lũ trẻ bắt đầu học vỡ lòng với những bản Phật Kinh, Đạo Kinh. Như vậy thì sẽ khiến thế hệ sau này của Đại Việt thấm nhuần nhiều đạo lý hướng tới chân, thiện, mỹ mà các vị tiên hiền hai nhà Phật-Đạo muốn truyền lại cho mai sau. Trẫm đời này e là không thể đạt được ý nguyện rồi." - Nói đến đây hắn bỗng hơi đảo mắt nhìn ngang xem phản ứng của hai vị đối diện.
Nghe đến đây Nhất Minh đại sư cùng Phạm thiên sư ánh mắt có chút sáng lên, bọn họ bắt đầu tưởng tượng. Lũ trẻ sau này thay vì học vỡ lòng bằng Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính thì chúng tập đọc chữ bằng các bản Phật Kinh Đạo Kinh. Đây chính là cách thẩm thấu tư tưởng từ bé, sau này những đứa trẻ đó lớn lên sẽ trở thành tín đồ trung thành nhất, thậm chí còn phát triển được lượng lớn đệ tử về sau. Từ đó bành trướng lực ảnh hưởng của hai nhà Phật-Đạo.