Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 174. Phân lô bán nền.

Chương 174. Phân lô bán nền.


Chương 174.

Đông Kinh, hoàng đế trong điện Kim Phụng gặp gỡ hơn ba mươi thương nhân hàng đầu Đông Kinh. Có thể kể đến như Cao Kiến Thụy đại chưởng quỹ của Bảo Tín tiền trang, Hà Nguyên Hạo ông trùm trong lĩnh vực buôn bán vải vóc sở hữu Hà ký, Lô Thế Phiên chiếm lĩnh ngành buôn trà, Lư Đạt ông trùm trong ngành buôn bán hàng gốm sứ, Trình Hạo chuyên buôn bán đồ ngọc khí, trang sức vàng bạc, ngọc trai, Tô Vân Thái chuyên buôn bán đồ cổ, tranh chữ vân vân.

Tất cả thương nhân đều được nhận lời mời vào chiều hôm qua, người nào địa vị lớn thì được Đỗ nội giám tự mình đến nhà, còn lại thì do tiểu thái giám đến chuyển lời. Tất cả đều ôm sự nghi hoặc về mục đích của bệ hạ khi mời bản thân tiến cung, không ai tin chỉ đơn giản là một buổi uống trà. Cái gì không biết thì tìm hiểu, vậy là những thái giám tới nhà đều nhận được một túi nhỏ quà. Đáp lại các thái giám trả lời đơn giản là không biết, điều này khiến đám thương nhân ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thầm mắng chửi đám không bi. Thực sự đám thái giám bị oan, bọn họ thực sự không biết mục đích của hoàng đế, Đỗ Khắc Hải cũng không biết mục đích của bệ hạ.

Quay lại buổi gặp gỡ, Lê Tấn mở đầu cuộc trò truyện :" Chắc các vị nghe nói qua trẫm chủ trương mở ngoại thương ."

Các thương nhân đương nhiên là nghe nói qua mọi người đều rất mong chờ chuyện này. Tuy nhiên cái này chỉ mới dừng lại ở lời nói, triều đình chưa đưa ra chính lệnh gì cụ thể liên quan đến ngoại thương . Đám thương nhân không ai bảo ai, đều đang tích cực chuẩn bị cho cơ hội kiếm tiền sắp đến. Bây giờ nghe hoàng thượng nói vậy thì liền đáp " thảo dân có nghe nói qua" mặc dù không đều như câu trả lời của các thương nhân đều là ý này.

Lê Tấn tiếp tục nói :" Ngoại thương thì có ngoại thương đường bộ và ngoại thương đường biển. Muốn có thể tiến hành hải thương thì cần thương cảng, không giấu gì các ngươi trẫm đã chọn được một nơi để mở thương cảng. Đó là vùng cửa Hới xứ Thanh, nơi đó nước sâu rất thuận tiện để tàu thuyền qua lại. Chỉ là vùng đó còn khá hoang sơ, cơ sở hạ tầng cảng biển đều chưa có . Vậy nên trẫm mong các thương nhân Đại Việt sẽ ra sức xây dựng bến cảng. Đổi lại trẫm sẽ giành cho các thương nhân một số ưu đãi ."

Lô Thế Phiên đánh bạo hỏi:" bẩm bệ hạ, tại sao triều đình không sửa lại Trấn Vân Đồn mà cho mở cảng mới ?"

Đây không chỉ là băn khoăn của lão mà còn là câu hỏi trong lòng những người còn lại. Ai cũng rõ Vân Đồn có đủ cơ sở hạ tầng cảng biển, chỉ cần tu sửa một chút là có thể dùng. Không rõ tại sao bệ hạ lại muốn xây dựng cảng mới, việc này rất tốn kém. Quan trọng hơn bệ hạ không định để triều đình bỏ tiền mà muốn thương nhân ra sức xây dựng cơ sở hạ tầng cảng biển đương nhiên bọn họ không muốn .

Lê Tấn chậm rãi nói:" Vân Đồn quá gần phương bắc, dễ dàng gặp mối nguy hải tặc c·ướp phá . Mọi người không phải không biết Đông Nam nước Minh nạn Oa khấu rất đáng lo. Vậy nên trẫm muốn dùng Vân Đồn như một quân cảng để chống lại hải tặc phương bắc."

Mấy vị thương nhân bắt đầu tính toán, chuyện di chuyển cảng biển xuống xứ Thanh có thể có tác dụng hay không. Việc trên biển gặp hải tặc chỉ có thể xem như xúi quẩy, còn chuyện bệ hạ nói dùng Vân Đồn làm quân cảng gì đó thì mọi người chưa cảm thấy có tác dụng quá lớn. Hải quân nước Minh không phải là yếu, chỉ là hải tặc quá khó đối phó. Đại Việt hải quân còn yếu hơn Đại Minh rất nhiều, khó có thể ngăn cản hải tặc phương bắc c·ướp phá. Chưa kể khu vực phía nam còn có hải tặc vùng Nam Dương, Tiểu Chiêm Thành.

Lô Thế Phiên lại nói:" bệ hạ, hải quân rất khó ngăn chặn Oa khấu phương bắc chưa kể phương nam còn có hải tặc. Việc di chuyển thương cảng xuống phía nam hiệu quả thật sự không lớn. Xưa nay đi buôn đường biển luôn là phải chấp nhận rủi ro gặp c·ướp."

Lê Tấn nghe vậy thì lắc đầu nói :" Trẫm không đồng ý như vậy, trẫm muốn ven biển Đại Việt không có kẻ nào dám c·ướp phá. Thương nhân có thể an toàn giao thương, ngư dân có thể thoải mái đánh bắt trên biển."

Đám thương nhân nghe vậy thì trong lòng thầm thở dài, họ cho rằng bệ hạ quả là tuổi trẻ chưa hiểu sự đời. Chuyện trên biển có hải tặc c·ướp phá là không thể tránh khỏi. Nghe giọng điệu này bọn họ biết có nói thêm cũng vô dụng, hoàng đế rất cố chấp.

Hà Nguyên Hạo thay đổi chủ đề hắn hỏi:" Bệ hạ, ngài định dành cho thương nhân chúng thần ưu đãi thế nào tại thương cảng mới ?"

Lê Tấn nói :" Trẫm đã cho quy hoạch hai bên cửa biển, mỗi bên rộng khoảng 25 dặm vuông, tổng cộng 50 dặm vuông đất được sử dụng cho xây dựng thương cảng. Trong quỹ đất này sẽ dành ra 2 thành để làm đường xá, xây dựng nha môn của triều đình. Còn lại khoảng 40 dặm vuông sẽ chia thành nhiều ô, mỗi ô 4 mẫu vuông.

Các ngươi có thể nhận được các ô đất đó theo hai hình thức, một là mua hai là thuê. Đối với mua thì mỗi mẫu đất giá 100 quan tiền, còn thuê thì trong 5 năm đầu không thu tiền thuê, từ năm thứ 6 trở đi mỗi năm đóng tiền thuê bằng nửa thành giá trị thửa đất ở thời điểm đó (5%)."

Mọi người bắt đầu tính toán, 100 quan một mẫu đất thực sự quá đắt so với bình thường, đất ở kinh thành mới có giá đó. Tuy nhiên nơi đó ngày sau sẽ là thương cảng, nếu ngoại thương phát triển mạnh, giá đất lúc đó sẽ tăng rất nhiều. Đây là một vụ đầu tư có khả năng sinh lời, đương nhiên có rủi ro, không có gì đảm bảo nơi đó có thể bình yên phát triển thành thương cảng sầm uất. Việc thuê đất có vẻ an toàn hơn, ưu đãi 5 năm tiền thuê đất rất hấp dẫn, có thể tiết kiệm được một khoản để tập trung vốn dành cho xây dựng hạ tầng trên đất. Đây là bài toán mà các thương nhân phải cân nhắc.

Cao Kiến Thụy tiếp theo lên tiếng, lão nói:" bệ hạ, 100 quan một mẫu có phải hơi cao rồi, đây không thể xem như ưu đãi, xin bệ hạ cân nhắc lại một chút."

Lê Tấn đáp lại :" Cao trưởng quỹ cho là cao sao ? Trẫm không cho là vậy, trẫm lại thấy rất thấp, tương lai nơi đó buôn bán sầm uất, tấc đất tấc vàng . Thực ra trẫm hy vọng có thể giữ lại ngày sau mới bán, chỉ là thương nhân các ngươi bỏ tiền xây dựng hạ tầng cảng biển, trẫm muốn các ngươi không cảm thấy bị thua thiệt về sau. Đương nhiên nếu ai không muốn mua có thể thuê đất, trẫm rất hoan nghênh, 10 năm sau chúng ta bàn lại việc mua bán ô đất đó."

Cao Kiến Thụy vốn định dùng lời lẽ xin giảm giá đôi chút nhưng thái độ của hoàng thượng rất cứng rắn, vậy nên lão đành lui binh. Tuy nhiên trong lòng lão đã có quyết định, Bảo Tín tiền trang sẽ mua hai ô đất, dù sao 800 quan đối với tiền trang lớn nhất Đại Việt không tính là gì. Đặc thù của ngành tiền trang là không cần kho bãi quá lớn như các nhà buôn hàng hoá, chỉ cần có đủ diện tích xây dựng lên chi nhánh tiền trang là được.

Lư Đạt lên tiếng hỏi :" bệ hạ, các ô đất có vị trí khác nhau thì giá cả không thể giống nhau. Việc bệ hạ quy định giá chung rất không hợp lý, khi đó ai cũng muốn có được những ô đất gần cầu cảng . Chuyện này bệ hạ định làm sao xử lý?"

Lê Tấn đáp lại:" rất đơn giản, ai đến trước được chọn trước. Khoảng một tháng sau sẽ chính thức mở bán, ai mua ô nào cứ đến trước đăng ký nộp tiền thì đất là của người đó. Sau nửa tháng mở bán sẽ kết thúc, tất cả những ô đất chưa bán sẽ giành để cho thuê, cũng ưu tiên ai đến trước chọn trước."

Lư Đạt hỏi:" Trong trường hợp có nhiều người cùng lúc đến đăng ký giành một ô đất thì bệ hạ xử lý như thế nào ?"

Lê Tấn đáp :" Trong trường hợp đó sẽ tổ chức bốc thăm, ai may mắn thì được."

Lư Đạt có được thông tin mình muốn biết thì không hỏi thêm, lão trầm ngâm bắt đầu tính toán chuyện này.

Trình Hạo lên tiếng hỏi:" Bệ hạ, ngoài cửa Hới xứ Thanh thì bệ hạ còn muốn mở cảng ngoại thương ở nơi nào nữa không?"

Lê Tấn đáp:" Trẫm chưa có ý định mở nhiều cảng ngoại thương, ít nhất trong vòng 10 năm tới Đại Việt chỉ có một cảng ngoại thương tại xứ Thanh."

Đám thương nhân bất đầu xem xét thêm, tính độc nhất này có ảnh hưởng rất lớn đến giá đất tương lai. Nhiều người bắt đầu nghiêng về việc mua đất, dù sao khoản đầu tư này có thể mang lại lợi ích về lâu dài.

Trình Hạo lại hỏi tiếp:" Bệ hạ, việc bán đất người định giao cho vị đại nhân nào phụ trách ?"

Lê Tấn nói:" An Vương sẽ phụ trách quản lý cảng biển, việc bán và cho thuê đất trẫm định giao cho hắn quản."

Trong lòng đám thương nhân bắt đầu rục rịch, sau khi trở về bọn họ sẽ thu xếp tặng chút quà cáp cho phủ An Vương. Đến đây mọi người coi như có được những thông tin cơ bản, chuyện mua hay thuê trong lòng đã có dự định. Tuy nhiên sau khi trở về bọn họ còn cần tìm người bàn bạc thêm, rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Mọi người uống trà trò chuyện thêm vài chủ đề liên quan đến thương nghiệp. Khoảng nửa canh giờ sau hoàng đế rời đi, buổi gặp mặt này chính thức kết thúc.

***

Trong mấy ngày này dân chúng Đông thành được chứng kiến cuộc chiến đấu bằng miệng của đám học sinh con nhà quan lại, quý tộc ở chợ Đông . Diễn biến phi thường đặc sắc, có đầy đủ ngôn từ được sử dụng, cái gì mà y·ếu s·inh l·ý, không phải con đẻ, vợ ngươi cho ngươi đội nón xanh...v.v đều được nói ra. Kết quả là Tú Lâm Cục dành chiến thắng cuối cùng, bên Sùng Văn Quán vừa bị nhục nhã lại chịu phạt tiền.

Ở phía tây thành trong khu t·rường b·ắn Tuấn Sĩ Đội Cẩm Y giành chiến thắng khi bên bọn họ cuối cùng còn lại 3 người, Vũ Lâm Quân thì đều b·ị đ·ánh gục hoặc chịu thua. Bên này máu me hơn một chút, có không ít kẻ b·ị đ·ánh xưng mặt, máu miệng, máu mũi toé loe, thậm chí có kẻ gãy mất hai chiếc răng. Tuy nhiên không có xảy ra chuyện c·hết người hay thương tật suốt đời. Người phụ trách của Hình Bộ rất biết chọn thời điểm kết thúc trận đấu, tránh xảy ra chuyện đáng tiếc.

Trường Lạc Cung gần đây có chút loạn, con mèo Hỷ Lạc của Huy Gia Thái Hậu bỗng nhiên biến mất. Rất nhiều người hầu được phái đi tìm nhưng không thấy, Huy Gia Thái Hậu không tiếc huy động Thần Vệ tìm mèo cũng không có kết quả gì.

Trong khi đó, Lão Cửu sau khi nếm được mỹ vị của món mèo sào lăn, đã kiếm thêm mấy con mèo ở Đông Thành về thử nấu món mới. Điều đáng nói lão yêu cầu Ma Cờ Bạc nếm thử món mình nấu, đương nhiên tên kia không đồng ý, vì điều này mà cả hai cãi vã một trận, không tiếc giao đấu vài chiêu.

PS: hôm nay lại nợ một chương, đợt nghỉ lễ này tác sẽ bù đủ. Mong anh em thông cảm.

Chương 174. Phân lô bán nền.