Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 175. Quý Phi không thấy.

Chương 175. Quý Phi không thấy.


Chương 175.

Ngày 17 tháng 4, hoàng đế dẫn theo văn võ trong triều đi nghênh đón xa giá của Hoàng Thái Hậu hồi kinh, về cùng với người còn có Đàm tướng quốc, Lý Quốc Sư, các vị thân vương như An Vương, Thông Vương, Minh Vương, Tự Vương.

Cuối giờ Thân ( gần 5h chiều) đoàn người về đến Đông Kinh, hoàng đế nghênh đón Hoàng Thái Hậu hồi cung, những người còn lại trong đoàn thì được người nhà, cấp dưới làm lễ chào đón trở về. Không khí trong thành bỗng trở nên vui tươi, nhiều gia đình túc vệ quân vui vẻ chào đón chồng con trở về.

Màn đêm buông xuống trong hoàng cung, hoàng đế cùng Thái Hậu cùng nhau dùng thiện . Hai người vừa ăn vừa trò chuyện Thái Hậu nói :" hoàng nhi, con đưa nàng ta vào cung làm Phi rất không ổn. Chính Cung xuất thân là người cửa Phật, thứ phi lại là người Chiêm thiên hạ sẽ nghĩ gì, nói gì đây ."

Lê Tấn đáp :" Trong chuyện này con không để ý người thiên hạ nghĩ gì . Nạp ai, lập ai trong hậu cung là việc của cá nhân con, chỉ cần con và các nàng sống vui vẻ là được. Làm hoàng đế đã quá mệt mỏi, con không muốn đến việc lựa chọn ai sống cùng mình hết đời, còn phải xem cái nhìn của thiên hạ."

Thái Hậu lắc đầu nói :" Con cảm thấy thực sự có thể vui vẻ sao ? Ta không cho là như vậy, bởi quyết định của con sẽ khiến các nàng gặp áp lực rất lớn về sau. Có thể con sẽ cảm thấy vui vẻ nhưng nàng ta chưa hẳn cảm nhận giống con."

Lê Tấn nghe vậy thì im lặng, hắn chưa từng nghĩ đến Chiêm Hồng Cơ sẽ nghĩ gì, càng chưa từng hỏi nàng có muốn hay không. Lời này của Thái Hậu khiến lòng hắn gợi lên rất nhiều câu hỏi, những câu hỏi mà chỉ có Chiêm Hồng Cơ mới có thể trả lời. Hắn nói :" Con sẽ hỏi lại nàng, nếu nàng thực sự không muốn ở lại nơi này thì con sẽ để nàng rời đi."

Ngừng lại một chút hắn tiếp tục nói :" Con vốn cho rằng chỉ có để nàng ở lại cạnh con là tốt nhất. Con muốn bảo vệ nàng, để nàng có thể bình bình an an, sống nốt quãng đời còn lại. Có lẽ con hơi ích kỷ, áp đặt suy nghĩ của mình lên nàng, không tôn trọng nguyện vọng của nàng. Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở con, nếu không con đã phạm sai lầm."

Thái Hậu nghe vậy thì lòng đầy cảm khái, bà cảm thấy có lẽ mình cũng sai rồi. Con trai là hoàng đế nên có được nữ nhân mà nó yêu thích, đó chính là đặc quyền của vị trí này. Chỉ là bà cũng là nữ nhân hậu cung, biết được rất nhiều nữ nhân không nguyện ý sống cuộc đời trong cung cấm. Cùng thời với bà các cung nhân bị ép buộc nhập cung hầu hạ đế vương không ít, có người cảm thấy chán ghét mà tìm cách trốn tránh, những người kiểu đó sống cuộc đời rất bi ai. Bà không hy vọng con trai sẽ có những cung nhân như vậy, vừa khiến nữ nhân đó đau khổ, vừa khiến con trai không vui vẻ gì.

Thái Hậu nói :" Đó chỉ là ý kiến của mẹ, con có thể cân nhắc lại một chút. Dù con quyết định ra sao, mẹ vẫn ủng hộ con."

Lê Tấn nghe vậy thì đồng ý, hai người tiếp tục dùng bữa, nói vài chuyện về chuyến hồi kinh vừa rồi. Thái Hậu kể cho hắn nghe về những gì đã xảy ra trong hành trình, Lê Tấn cứ thế bồi bà . Cuối canh hai hoàng đế mới rời Xuân Hoa Cung trở lại Điện Bảo Quang.

Sau khi trở lại Hoàng đế thấy phi tử mới nhất của mình đã ngủ say trên Long Sàng, hắn giữ trật tự để tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng. Tìm cung nữ hầu cận hỏi thăm thì được biết nàng đã ăn cháo, dùng thuốc đầy đủ. Đặc biệt hôm nay nàng có tiến bộ hơn là tự mình ngồi dậy tự ăn cháo, uống thuốc . Không còn cần người khác hỗ trợ như trước, điều này nói rõ sau gần mười ngày, thương thế của nàng đã khôi phục không ít. Thuốc của Quỷ Y không kém, tốc độ hồi phục của nàng rất nhanh. Lê Tấn lại tiếp tục ngủ ở giường phụ trong điện, một việc làm không hợp quy củ nhưng sau nhiều ngày đám người hầu đã quen thuộc.

***

Sáng sớm ngày 18 trong trụ sở Cẩm Y Vệ, phó chỉ huy sứ Lê Mạo đang uống trà, ăn điểm tâm thì có thuộc hạ chạy tới gõ cửa phòng. Gần mười ngày nay lão luôn phải ăn ngủ lại nơi làm việc. Không còn cách nào khác, cấp trên của lão là Lê Niệm đang dưỡng thương, mọi công việc trong Cẩm Y Vệ đều do lão chịu trách nhiệm quản lý. Trong lòng lão chỉ có thể tự an ủi rằng sớm thôi chỉ huy sứ sẽ trở lại làm việc, dù sao thời gian đầy đủ để ngài bình phục. Lê Mạo mở ra cửa phòng, lớn tiếng hỏi:" Chuyện gì?"

Nhân viên đáp:" thưa phó sứ, phương nam có dùng ưng truyền tới tin tức."

Điều này khiến Lê Mạo giật mình, thông thường tin tức của Cẩm Y Vệ đều dùng bồ câu đưa thư, tuy nhiên nếu là tin tức quan trọng sẽ dùng chim ưng. Huấn luyện chim ưng dùng để truyền tin không dễ, vậy nên rất hạn chế sử dụng. Ưu điểm của chim ưng đó là bay nhanh, sức bền tốt không cần có nhiều điểm trung chuyển, cơ bản trên lãnh thổ Đại Việt thì loài chim này đều có thể bay tới nơi một cách nhanh chóng . Lê Mạo hỏi :" Thư tín đâu?"

Nhân viên lập tức dùng hai tay dâng lên hai ống trúc nhỏ, rồi nói:" đều ở đây, thưa phó sứ." - Bởi vì theo quy định, tin tức dùng chim ưng truyền tin đều phải do người có chức vị cao nhất hiện có mặt tại trụ sở mở xem, nên nhân viên trông coi này không dám mở ra mà lập tức đưa tới chỗ Lê Mạo.

Lê Mạo thây có hai ống trúc thì càng bất ngờ hơn, có tới hai tin cấp báo, điều này khiến lão vội vàng nhận lấy mở ra xem. Mở xem tin thứ nhất thì mặt lão nhăn lại, tiếp theo khi đọc tin tức thứ hai thì lão hốt hoảng. Lập tức có dấu hiệu đứng không vững, phải dùng một tay vịn vào cánh cửa phòng. Sau khi bình tâm trở lại lão vội vàng đẩy tên nhân viên tránh sang một bên vội vàng chạy đi. Trong lòng Lê Mạo đang vô cùng kinh hãi, những gì ghi trong tin tức thứ hai quả là chấn động, lần này trời muốn sập rồi.

***

Lê Niệm đang ngủ trên giường thì bị bị người hầu gọi cửa đánh thức, điều này khiến lão cáu gắt. Cơ bản là mấy ngày nay lão đều cố tình ngủ nướng, chả mấy khi có lý do chính đáng để không cần dậy sớm. Lão hỏi:" Có chuyện gì?"

Người hầu đáp:" bẩm lão gia, bên ngoài có quan phó sứ đến tìm lão gia. Chúng con đã nói lão gia còn chưa dậy nhưng ngài ấy nói có chuyện rất gấp, bảo bọn con đánh thức lão gia ngay."

Lê Niệm nghe vậy thì vội vàng ngồi dậy, không cần rửa mặt cứ thế chạy ra ngoài gặp Lê Mạo. Lão biết rất rõ cấp dưới của mình, cả hai đã cộng tác hơn hai chục năm, hiểu rất rõ tính tình của đối phương. Tên đó vốn là chuyện gì cũng không vội, vậy mà hắn lại dùng từ rất gấp để nói chuyện thì đó hẳn là xảy ra đại sự rồi.

Rất nhanh Lê Niệm nhìn thấy cấp dưới của mình, lão hỏi:" Là chuyện gì ?" - Đáp lại lão, Lê Mạo vội vàng đưa tới hai mẩu giấy nói:" Ngài xem đi."

Lê Niệm nhìn thấy sự gấp gáp xen lẫn chút hoảng sợ trên gương mặt cấp dưới, lão nhanh chóng nhận lấy mở ra xem . Khi xem xong thì sắc mặt của lão còn xấu hơn Lê Mạo, cơ bản tin tức này quá mức tồi tệ. Lão có thể tưởng tượng được bệ hạ sẽ nổi trận lôi đình. Lê Niệm không để ý tâm trạng Lê Mạo ra sao, cũng không nói thêm với lão một lời. Lê Niệm lập tức chạy vào trong phòng, không ngừng ra lệnh cho người hầu giúp mình thay y phục, chuẩn bị ngựa. Sau chưa tới một khắc lão cưỡi ngựa vội vã tiến cung bẩm báo với hoàng thượng, đến điểm tâm sáng cũng không kịp ăn.

***

Trong hoàng cung, hoàng đế sáng nay dậy sớm tập luyện thể d·ụ·c, gần đây hắn ngoài đi bộ còn tập thêm một số động tác đơn giản. Hoàn thành bài tập buổi sáng thì hắn trở lại Bảo Quang Điện dùng điểm tâm sáng, thay đổi y phục chuẩn bị tới Ngự Thư Phòng làm việc. Đúng lúc này Đỗ Khắc Hải bẩm báo :" bẩm bệ hạ, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ xin cầu kiến, nói rằng có chuyện khẩn cấp nên đến thẳng đây. Bệ hạ có muốn gặp luôn hay không?"

Lê Tấn nghe vậy thì nghi ngờ, rốt cục là chuyện gì khiến Lê Niệm gấp gáp đến vậy. Lê Tấn cũng muốn biết xảy ra chuyện gì khiến lão mặt lạnh đó như vậy, hắn ra lệnh :" truyền lão vào đây đi, trẫm ở đây gặp lão ."

Đỗ Khắc Hải tuân mệnh đi ra, một lát sau lão dẫn theo Lê Niệm vào tẩm cung của hoàng đế. Lê Niệm lập tức quỳ xuống hành lễ quân thần, hô lớn:" Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế."

Lê Tấn xua tay nói:" miễn lễ, đứng lên nói chuyện đi." Dừng một chút hắn hỏi thêm:" Rốt cuộc là chuyện gì khiến ngươi gấp gáp muốn bẩm báo như vậy ?"

Lê Niệm không vội đứng dậy mà vẫn quỳ dưới sàn đáp:" bẩm bệ hạ, Quý Phi không thấy ."

Lê Tấn nghe vậy thì giật mình, hắn hỏi lại:"Không thấy nghĩa là sao ?"

Lê Niệm đáp :" bẩm bệ hạ, sáng nay Cẩm Y Vệ nhận được cấp báo . Hai ngày trước Quý Phi trên đường hồi kinh gặp thích khách ở huyện Hội Ninh, Nghệ An. Tiếp đó thì Quý Phi đã ..."

Lê Tấn sốt ruột hỏi :" Cụ thể là như thế nào ? Lê Trung làm ăn gì vậy ? Hắn dẫn theo 300 túc vệ mà không thể làm gì khi có thích khách sao ?"

Lê Niệm đáp:" bẩm bệ hạ, theo tin báo thì Lê Trung đã t·ử t·rận, túc vệ chỉ còn 18 người sống sót, tất cả cung nữ, thái giám đều t·hiệt m·ạng. Ngoài ra Tri Huyện Hội Ninh cùng hai mươi sai dịch không một ai thoát nạn."

Lê Tấn lập tức phản bác:" không thể nào, các cung nữ không thể c·hết sạch." - Sở dĩ nói như vậy là vì hắn sắp xếp Nhị Nương và Tứ Nương vào trong đám cung nữ, âm thầm bảo vệ Tiểu Mai trong chuyến đi này. Hắn tin tưởng năng lực của hai người đó, bọn họ không thể dễ dàng c·hết như vậy.

Lê Niệm đáp:" bẩm bệ hạ, theo tin báo về thì thích khách t·ấn c·ông khi thuyền của nương nương ở giữa dòng sông Cả . Thuyền bị chìm, tất cả mọi người đều bị hại."

Lê Tấn thầm phân tích đôi chút hắn hỏi lại:" Tìm thấy t·hi t·hể của nàng sao ?"

Lê Niệm đáp:" bẩm bệ hạ, theo tin báo về thì tạm thời chưa tìm được di thể của nương nương. Tuy nhiên quan quân Nghệ An đang cố gắng tìm kiếm, đã vớt được không ít t·hi t·hể túc vệ quân và một số cung nữ."

Lê Tấn hỏi lão:" Chuyện này do ai làm ? Có đầu mối gì sao ?" - đây chính là điều Lê Tấn quan tâm tiếp theo sau tình hình của Tiểu Mai.

Lê Niệm đáp lại :" bẩm bệ hạ, theo những t·hi t·hể thích khách để lại thì tạm thời phán đoán là do người Chiêm làm ."

Lời này vừa ra thì phía trong hậu điện có tiếng động, có lẽ là một chiếc chén bị rơi nên tạo ra một tiếng" choang" . Lê Tấn nhìn vào phía trong một cái, rồi quay đầu hỏi Lê Niệm:" Còn tin tức gì thêm không?"

Lê Niệm đáp :" bẩm bệ hạ, người của Cẩm Y Vệ ở Thuận Hóa cấp báo. Gần đây sơn tặc hoành hành ở phía nam Thuận Hóa . Bọn chúng đã ra tay tàn sát hai thôn trang, trai gái già trẻ đều không tha, tổng cộng gần sáu trăm người bị hại."

Lê Tấn nghe vậy thì nhíu mày, hắn hỏi:" Có tra được đám sơn tặc nào gây ra chuyện này không?"

Lê Niệm đáp:" bẩm bệ hạ, theo như nhân chứng, vật chứng hiện có thì tạm kết luận đây là do Hồng Phúc trại gây ra."

Lê Tấn hỏi tiếp:"Còn chuyện gì khác nữa không ?" - Lê Niệm đáp lại :" bẩm bệ hạ, tạm thời chỉ có chừng đó tin tức."

Lê Tấn trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói :" Ngươi trở về đi, chú ý tin tức ở Nghệ An. Nếu có gì mới thì phải lập tức tiến cung báo cho trẫm biết ngay lập tức."

Lê Niệm nghe vậy liền tuân mệnh rời đi. Lão phải trở về Cẩm Y Vệ làm việc ngay, kỳ nghỉ dưỡng thương của lão đành chấm dứt sớm.

PS: Chương sau sẽ muộn, anh em thông cảm.

Chương 175. Quý Phi không thấy.