Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 177. Làm sai chịu phạt.
Chương 177.
Chiêm Hồng Cơ nhìn Lê Tấn hỏi:" Ngài muốn biết tên thật của ta không ?"
Lê Tấn cười đáp lại:" Nàng tên là Trà Cúc, ta nói không sai chứ quận chúa ."
Chiêm Hồng Cơ lắc đầu nói:" Thực ra tên ban đầu của ta không phải là Trà Cúc. Cái tên này là do cha nuôi đặt cho, tên thật của ta là Bô Mễ. Ta không có xuất thân hoàng tộc mà là con của một gia đình nông phu. Tất cả đều là do người Việt các ngài hại khiến ta trở nàng cô nhi ."
"Ồ" Lê Tấn nghe vậy thì có chút bất ngờ về thông tin này. Hắn nói:" Nếu nàng muốn, Trẫm sẵn sàng nghe chuyện xưa của nàng."
Chiêm Hồng Cơ trầm ngâm một chút rồi bắt đầu kể :" Năm đó ta 11 tuổi, trong thôn có một người phụ nữ đi làm đồng bị quan quân người Việt hãm h·iếp . Điều này khiến người trong thôn vô cùng giận dữ, trưởng thôn quyết định đi cáo quan. Tuy nhiên quan tri huyện bảo trưởng thôn hãy trở về đợi hắn điều tra cái đã . Trưởng thôn trở về nói với mọi người rằng đợi quan trên điều tra sẽ trả lại công đạo cho thôn chúng ta ." Dừng lại một chút nàng nhìn vào mắt Lê Tấn hỏi:" Kết quả ra sao ngài có đoán được không?"
Lê Tấn lắc đầu:" Ta đoán không được, tuy nhiên ta biết hẳn sự việc có uẩn khúc, không thì nàng đã không lưu lạc tha hương."
Chiêm Hồng Cơ mắt đỏ ngầu nàng kể:" Đêm hôm đó có một toán c·ướp vào thôn tàn sát, đặc biệt phụ nữ đều bị h·iếp rồi g·iết. Cả một thôn chúng ta hơn bốn trăm người, chỉ có hai người là ta và Trí đại ca ra đồng bắt ếch đêm may mắn trốn qua tai kiếp. Cha mẹ ta không có may mắn như vậy, ta mãi mãi không quên tử trạng của mẹ ta." - Nói đến đây nàng không kiềm chế được bật khóc. Nàng nghẹn ngào hỏi Lê Tấn:" Ngài đoán được lũ c·ướp đó là ai sao?"
Lê Tấn im lặng, hắn có thể đoán ra một chút. Chuyện này biết nói thế nào đây, quan lại và binh lính cấu kết làm điều xấu, triều đình có một phần trách nhiệm trong chuyện này.
Chiêm Hồng Cơ rất lâu mới ngừng khóc, nàng dùng tay áo lau đi nước mắt. Nàng nói:" Hẳn ngài đoán được một chút, tuy nhiên ta vẫn muốn nói cho ngài nghe chân tướng. Tên binh sĩ đã c·ưỡng h·iếp d·â·m nữ nông phụ đó là người có thân phận, hắn là con cháu họ Nguyễn. Nhà Họ Nguyễn ở Quảng Nam cơ bản không ai dám đụng vào Quan tri huyện đã thông báo chuyện có người cáo trạng cho tên đó . Tiếp theo thì xảy ra chuyện q·uân đ·ội giả dạng thành phỉ đi đánh c·ướp thôn chúng ta.
Sau khi tìm hiểu rõ mọi chuyện, hai chúng ta biết rằng không thể tự mình báo thù, cần dựa vào thế lực lớn hơn .Trí đại ca đã đem ta trốn đến vùng rừng núi sâu, từ đó chúng ta là thành viên của tổ chức. Ta may mắn được nhận nuôi cuối cùng được an bài đến bên cạnh ngài."
Lê Tấn nghe xong thì trầm ngâm, đây chính là thực trạng ở Quảng Nam. Sau khi Thánh Tông bình Chiêm thành công, liền để cha vợ mình là Trình Quốc Công chưởng quản quân chính vùng Quảng Nam. Có thể nói nhà họ Nguyễn Gia Miêu chính là thổ hoàng đế tại nơi đó.
Chiêm Hồng Cơ lại hỏi:" Ngài có biết tại sao Gia Miêu - Nguyễn Thị chỉ trong vòng vài chục năm trở nên giàu có như vậy không ?"
Lần này Lê Tấn hỏi lại nàng:" Tại sao ?"- Trước đây Lê Tấn luôn cho rằng Gia Miêu -Nguyễn Thị là dựa vào sản nghiệp tích lũy mấy trăm năm mà trở nên giàu có nhất Đại Việt. Tuy nhiên nghe lời này của Chiêm Hồng Cơ thì có vẻ như trong này ẩn giấu bí mật gì.
Chiêm Hồng Cơ đáp:" Thực ra họ Nguyễn trước kia là thế tộc hàng đầu nhưng không thể vượt lên so với các thế tộc Bắc Hà. Chỉ từ khi Nguyễn Văn Trung tiếp quản Quảng Nam thì nhà họ mới phất lên nhanh chóng, trở thành thế gia giàu có nhất. Tiền của nhà bọn họ phần nhiều đều kiếm từ đất Quảng Nam.
Trong vùng đồi núi sâu ở Quảng Nam có sản vàng, nhà họ Nguyễn vẫn luôn lén lút khai thác mà không báo lên triều đình. Ngoài ra Nguyễn Gia còn ngầm tổ chức mua bán người Chiêm, rất nhiều người trước kia là dân thường bị bọn họ biến thành nô lệ đem bán."
Lê Tấn liên tưởng đến mỏ vàng ở vùng rừng núi phía tây Quảng Nam mà nổi tiếng nhất là Bồng Miêu, ở thế kỷ 21 đó là nơi sản xuất vàng lớn nhất Việt Nam. Hoá ra nơi này đã được khai thác từ xưa.
Tuy nhiên vùng đất đó có rất nhiều bãi đào vàng lậu, là nơi mà t·ội p·hạm trốn truy nã tìm tới . Đầu những năm 2000, trong vụ án Năm Cam huyền thoại, Hưng Phi Nhon đã trốn tới vùng này, phải rất vất vả lực lượng công an mới vào tận nơi bắt được hắn.
Thôi nghĩ miên man Lê Tấn hỏi:"Nàng muốn ta giúp nàng trả thù tên đó không ?"
Suy nghĩ hồi lâu Chiêm Hồng Cơ lại lên tiếng :" Ta không muốn, thù của người Chiêm để người Chiêm tự báo. Tuy nhiên ta muốn cầu xin ngài một điều khác được chứ ?"
Lê Tấn đáp:" Nàng nói xem là điều gì, nếu thỉnh cầu đó hợp lý ta sẽ đáp ứng."
Chiêm Hồng Cơ nghĩ một chút rồi nói:" Ta có thể dùng sinh mệnh của mình đền mạng cho nữ nhân của ngài. Ngài hãy buông tha cho những đồng bào khốn khổ đó của ta. Ngài có thể đáp ứng thỉnh cầu này của ta sao ?"
Lê Tấn rất kiên định lắc đầu, hắn nói:" Không thể được, tính mạng của nàng là trẫm cứu. Trẫm bỏ ra nhiều như vậy để giữ nàng còn sống, bây giờ nàng lại dùng sinh mệnh của mình đi mặc cả với trẫm, nào có lý như vậy."
Chiêm Hồng Cơ nghe vậy thì bất lực, nàng vì cứu đồng bào của mình không tiếc hy sinh bản thân. Tuy nhiên vị này không đáp ứng, đúng là kẻ yếu không có quyền đàm phán. Tính mạng này của nàng đều là người ta cho, muốn lấy lại rất dễ dàng . Trong lúc này nàng chỉ biết than:" Bọn họ vô tội mà ! G·i·ế·t nữ nhân của ngài là tổ chức của chúng ta, cớ sao phải làm vậy."
Lê Tấn lắc đầu, hắn nói;" Tiểu Mai rất lương thiện, cả đời nàng ấy chưa từng hại qua người nào. Nàng nói cho trẫm tại sao đám người trong tổ chức kia của nàng lại nhằm vào nàng ấy?"
Chiêm Hồng Cơ nghe vậy thì im lặng, câu hỏi này nàng không biết nên trả lời ra sao. Trước đây nàng cho rằng tất cả người Việt đều đáng c·hết, bọn họ là quỷ dữ đã hủy diệt Đại Chiêm Thành, tàn hại dân Chiêm khiến nàng mất đi tất cả người thân yêu. Tuy nhiên sau nhiều năm ở Đông Kinh, nàng nhận ra có nhiều người Việt không xấu như nàng nghĩ, có những người rất lương thiện.
Lê Tấn thấy nàng im lặng thì tự trả lời câu hỏi của mình :" Bởi vì bọn họ không đủ năng lực, khí phách đi nhằm vào trẫm. Nếu bọn họ đã muốn dùng cách đó khiến trẫm đau khổ thì trẫm sẽ trả lại cho bọn họ gấp trăm ngàn lần. Bất kỳ kẻ nào làm sai đều phải chịu trừng phạt."
Chiêm Hồng Cơ chỉ biết cúi đầu, nàng biết tổ chức từng có ý định hành thích vị này, chỉ là nàng biết không có kết quả nên ngăn lại. Nàng cảm thấy rất bất lực, trong tay nàng không có sức mạnh chống lại vị đối diện. Nói lý cũng không được, cơ bản chuyện này khó nói rõ đúng sai, dù nàng nói có lý thì hắn cũng không nghe nàng.
Cuộc trò chuyện của hai người đến đây kết thúc, Lê Tấn rời đi, Chiêm Hồng Cơ thì cứ ngồi đó mà suy nghĩ . Trong tâm nàng đang không ngừng cầu nguyện cho đồng bào của mình, đặc biệt là những tỷ muội ở An Thái.
***
Phía nam Đông Kinh bốn mươi dặm, thôn An Thái là một thôn mới thành lập được hơn hai chục năm nay. Trong thôn tổng cộng chỉ có hơn bốn chục nóc nhà, phần lớn là người trưởng thành, trẻ con trong thôn rất ít. Điều này khá lạ so với các vùng thôn quê khác, tuy nhiên vì trong thôn ít người tới nên không bị ai chú ý .
Hoàng hôn, trưởng thôn đang nghỉ ngơi uống nước chờ vợ của lão thổi cơm. Người bên ngoài vẫn biết lão với cái tên Triệu Chấn, người trong thôn thì biết đó là tên giả, lão là một thành viên của hoàng thất Chiêm Thành. Thôn An Thái này chính là cứ điểm trọng yếu của tổ chức phục quốc người Chiêm tại Bắc Hà, Triệu Chấn đã ở đây tiềm phục được gần hai chục năm, lão là đầu lĩnh nắm quyền cao nhất của tổ chức tại Bắc Hà.
Đúng lúc này có một người đàn ông hớt hãi chạy tới, hắn lớn tiếng:" Chuyện lớn không tốt, chuyện lớn không tốt rồi thủ lĩnh."
Triệu Chấn thấy vậy thì nhíu mày, lão hỏi:" Rốt cục là chuyện gì khiến ngươi hốt hoảng như vậy?"
Người đàn ông đáp:" Đầu thôn có một lão quỷ lưng cõng theo đại đao tới thôn chúng ta, Triển lão thấy vậy ngăn lại hỏi han. Tuy nhiên tên đó không nói một lời liền ra tay g·iết người, đã có hơn mười người bị hắn g·iết hại."
Triệu Chấn hỏi lại:" Chỉ có một người tới sao ? Phía sau không có thêm lực lượng nào khác ?"
Người đàn ông đáp :" vâng, chỉ có một mình lão quỷ đó tới. Tạm thời không thấy có q·uân đ·ội xuất hiện."
Triệu Chấn bình tĩnh lại nói:" Vậy thì không cần sợ, bọn lão Thiềm sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này."
Đúng lúc này có một cô gái chạy tới, nàng vội vàng nói:" Cha nuôi, ngài dẫn mẹ nuôi chạy mau . Kẻ đến quá hung mãnh, lão Thiềm nói bọn lão ngăn không được . Tất cả mọi người tản ra trốn, bọn lão sẽ cố kéo chân đối phương, cho mọi người chút thời gian chạy trốn."
Triệu Chấn nghe như vậy thì chấn kinh, lão Thiềm cùng bốn người huynh đệ của lão có thể xem là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ. Vậy mà ngăn không được, kẻ đến là là ai vậy, tại sao lão quỷ cấp độ này đến đây g·iết chóc. Phải biết võ công đạt đến trình độ cao như vậy, thiên hạ không có mấy người. Lão không hiểu là nơi này bị lộ hay đó thù oán cá nhân dẫn tới. Nếu bị lộ hẳn là phải có quan binh vây quét mới đúng. Còn như là thù oán cá nhân thì không nên g·iết loạn mới phải. Dù không rõ nguyên nhân nhưng rất nhanh lão dẫn theo vợ mình chạy, cùng đi với lão còn có mấy đứa con nuôi.
***
Ngoài đầu thôn, Lão Hoạ Sĩ sau gần hai trăm chiêu thì g·iết được năm người Lão Thiềm. Tuy nhiên vì thời gian quá dài nên trong thôn mọi người đã chạy hết, bây giờ muốn đuổi cũng khó khăn, sau khi trở về hẳn sẽ mấy tên kia chê cười. Suy nghĩ hồi lâu Hoạ Sĩ quyết định châm lửa đốt sạch cái thôn này cho bõ tức.
Nói đi thì cũng phải nói lại, năm người đối phương võ công cũng khá, lại dùng trận pháp, công thủ nhất thể. Nếu không phải vậy bọn họ không trụ được tới hai trăm chiêu dưới tay lão. Chỉ có thể nói, đám người Chiêm này cũng có chút vốn liếng.
Một phần cũng là do lão khinh địch, bởi vì lão biết ở nơi gần kinh thành như thế này đối phương không dám giấu diếm những thứ v·ũ k·hí mạnh như quân nỏ, đại pháo, s·ú·n·g hỏa mai. Cơ bản trong trận chiến này chính là đao kiếm gặp mặt, đối đầu loại này trong thiên hạ không có mấy người khiến lão e ngại, vậy nên cứ thế mang đao g·iết tới. Nào ngờ gặp phải mấy tên này có chút khó nhằn, lần này chỉ có thể g·iết 17 người.
Nếu như lão chịu đợi đêm tối mới lẻn vào âm thầm đi g·iết thì chắc chắn sẽ g·iết sạch đám người này. Chỉ là làm như vậy có chút không đủ khí phách, lão không thích như vậy cho lắm. Lão thích được giống như đám tướng lĩnh thân mang đại đao xung phong g·iết tới, chỉ có điều số phận lại an bài lão làm quỷ ảnh. Cái thân phận luôn phải che lấp bản thân, âm thầm làm việc trong bóng tối. Trên đường về lão lầm bầm nói:" Đáng tiếc, thật đáng tiếc là không thể g·iết một cái thống khoái . Không biết tiểu tổ tông có tức giận đem ta trừng phạt không nữa. Mà thôi, làm sai thì chịu phạt vậy."