Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18. Sĩ phu.

Chương 18. Sĩ phu.


Chương 18.

Minh Nguyệt Lâu là toà lầu sáu tầng nằm ở phường Giang Khẩu ở đông thành Đông Kinh. Đây là trà lâu nổi tiếng nhất kinh thành là nơi tụ tập của đám tao nhân mặc khách uống trà thưởng trăng, đàm đạo văn thơ bàn luận chuyện thiên hạ . Cùng với tửu quán Phong Hoa và Mỹ Nhân lầu là kinh thành ba địa điểm nổi danh.

Trong nhã gian của Minh Nguyệt Lâu ở tầng trên cùng hôm nay đón tiếp đại quý nhân . Hữu tướng quốc kiêm Lễ bộ thượng thư Đàm Văn Lễ hôm nay bao trọn tầng sáu để tiếp khách quý. Người tới gồm có Lại bộ Thượng thư Bùi Minh Viễn, Lễ bộ tả thị lang Lương Đắc Bằng Đô ngự sử Nguyễn Quang Bật, Lại bộ hữu thị lang Đặng Tán, Công bộ tả thị lang Nguyễn Thu, Hàn lâm viện hiệu lý Ngô Tuy.

Mọi người tới đủ trà thơm bánh ngọt tinh mỹ đều được dâng lên hưởng dụng. Đàm hữu tướng hắng giọng lên tiếng: " Các vị mọi người đều biết thế cục hiện nay. Hôm nay chúng ta ở đây để bàn luận xem nên áp dụng hành động gì tiếp theo."

Bùi thượng thư than nhẹ nói :" Thật đáng tiếc tiên đế mất quá sớm ngài thật là người có minh quân chi tư . Cũng tiếc thay chúng ta kế hoạch dùng số đông quan viên từ chức để can gián ngài không lập bệ hạ chưa thành. Nếu Thái Hoàng Thái Hậu không phải muốn lập Lữ Côi Vương mà đồng lòng cùng chúng ta ủng lập Thông vương thì có thể thành công a."

Lương Đắc Bằng gật gù đồng ý nhưng bổ sung thêm : " Cũng không phải là chúng ta không thể thành sự. Nếu lúc trước Ngô thượng thư và Bùi tướng quốc chịu đứng ra kêu gọi ủng lập Thông vương thì đại sự có thể thành. Đáng tiếc hai vị đó có đủ uy tín, năng lực mà không chịu đứng ra."

Ngô Tuy nói : " bá phụ nhà ta xưa nay luôn giữ tròn bổn phận. Ngài luôn chăm chỉ làm việc, chí công vô tư vô cùng liêm khiết. Ngài không thích lẫn vào mấy chuyện kiểu này nên để ngài ấy đứng ra là không thể." Dừng lại một chút hắn lại nói : " Bùi tướng thích hợp đứng ra nhất đáng tiếc thân phận ngài ấy khó xử phải tỵ hiềm a."

Nguyễn Quang Bật tiếp lời : " đúng vậy Bùi tướng dù sao cũng là ông ngoại của Thông vương. Ngài ấy đứng ra người hiểu chuyện thì nói ngài ấy vì đại cục kẻ ngu dốt sẽ nói ngài ấy vì cháu mình mưu cầu ngôi báu. Sẽ có người đứng ra phỉ báng bôi xấu ngài ấy áp lực đó khó mà chịu đựng . Thế gian miệng lưỡi đáng sợ a ."

Nguyễn Thu nói : " Đáng ra còn một người nữa có thể đứng ra là Nhữ lão thượng thư. Ngài ấy mà đứng ra kêu gọi thì Ngô thượng thư cũng sẽ không ngồi yên. Đáng tiếc ngài ấy năm ngoái lại trí sĩ ."

Mọi người đều gật đầu đồng ý cách nói này của Nguyễn Thu. Trong lòng mọi người chỉ có thể tiếc nuối mà thôi. Dù sao thì bằng đủ mọi nguyên do khách quan chủ quan nên ngai vàng thuộc về đương kim bệ hạ. Người mà tất cả mọi người ở đây nhất trí cho rằng không xứng đáng được kế thừa ngôi báu.

Đàm hữu tướng cảm thấy câu chuyện đi hơi xa nên quyết định kéo mọi người trở lại chủ đề chính của buổi gặp hôm nay. Lão nói : " Các vị chuyện kế vị tạm thời đã xong chúng ta không bàn đến nữa . Hôm nay ta tìm chư vị là muốn bàn về việc bệ hạ ra chiếu quy định về chi dùng quốc khố cũng như việc ngài sẽ cắt giảm bổng lộc đối với chúng ta . Mọi người nói ra suy nghĩ của mình về chuyện này xem."

Đặng Tán nói : " tướng quốc đại nhân, các vị đồng liêu tại hạ đối với việc này có chút suy nghĩ. Tôi cho rằng việc bệ hạ vì quốc khố thiếu hụt mà cắt giảm bổng lộc rất là không khôn ngoan. Ngài ấy mới đăng cơ ngai vàng ngồi chưa vững đã đưa ra quyết định đắc tội tất cả người trong thiên hạ không chỉ là quan viên văn võ mà còn là huân quý hoàng thân quốc thích nhóm. Chuyện này sẽ gây bắn ngược rất lớn đặc biệt là đám huân quý bị cắt giảm đến tám thành bổng lộc sẽ không chịu ngồi yên đi."

Lương Đắc Bằng tiếp lời nói : " Đúng như Đặng đại nhân nói chuyện này chắc chắn sẽ gây nên sóng gió. Tại hạ cho rằng chúng ta có thể phát động một làn sóng phản đối quy định này. Có thể cùng liên kết với huân quý cùng phương nam thế tộc cùng phát động thế công. Trong vấn đề này mọi người đều có chung lợi ích nên có thể đồng hành."

" Đúng vậy chỉ cần cả triều đình cùng liên hiệp lại phản đối thì hoàng đế cũng phải sứt đầu mẻ trán. Nếu có thể dùng sự phản đối của số đông chúng ta thậm chí có thể ép ngài ấy thoái vị nhường hiền. Dù bệ hạ đã đăng cơ nhưng vẫn chưa tổ chức đại điển lên ngôi, còn chưa tế thiên tế tông miếu . Bây giờ nếu có đủ áp lực ta cho rằng vẫn có thể xoay chuyển thế cục." - Đô Ngự Sử Nguyễn Quang Bật cao hứng bừng bừng nói.

Mọi người trong lòng đều nhận đồng cách nói này của Nguyễn Quang Bật nhưng ngoài miệng không ai nói ra. Dù sao cũng là những lời đại nghịch không truyền ra ngoài không sao . Chẳng may tai vách mạch rừng thì là tội chém đầu cả nhà a. Cũng chỉ có đám người điên Ngự Sử Đài mới không s·ợ c·hết dám nói như vậy.

Đàm Văn Lễ nghe vậy trong đôi mắt thâm trầm của lão cũng loé lên tia dị sắc. Lão lên tiếng nói : " Được. Vậy thì chúng ta nhất trí như vậy đi. Mọi người quay về thì liên hệ mọi người cùng nhau phát động thế công đối với quy định mới này của bệ hạ. Đô Ngự Sử ngài dẫn đầu đám quan viên Ngự Sử Đài tiên phong trong việc này. Tuy nhiên việc công kích phải có hạn độ không thể lại dùng cách từ chức tập thể nữa."

Nguyễn Quang Bật không đồng ý hỏi lại :" Tại sao không thể dùng cách đó cách đó từ trước tới nay là cách hiệu quả nhất . Dù gì thì ngài cũng không để đám ngôn quan chúng ta trên điện Kính Thiên t·ự v·ẫn can gián đi."

Đàm Văn Lễ cười khổ nói : " Ta không phải có ý đó. Ý ta là không thể dùng cách từ quan tập thể gây áp lực nữa. Bệ hạ không giống các vị tiên đế nếu còn dùng cách đó ngài ấy không ngại mà tìm ra một đám người mới thay thế các ngươi. Đến lúc đó người thiệt là chúng ta mà thôi . Chắc ngươi cũng nghe mọi người nói lại rồi trên điện Kính Thiên bệ hạ đã nói thiên hạ không thiếu người muốn làm quan cũng không thiếu người có năng lực làm quan. Lời này cho thấy cách nghĩ và quyết tâm của ngài ấy."

" Hừ ta không sợ đám quan viên Ngự Sử Đài của ta càng không sợ. Không làm quan thì không làm, dù gì sử sách cũng sẽ lưu danh chúng ta đã trung trinh vì nước mà can gián . Bệ hạ dám để chúng ta đồng loạt từ quan sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ sử sách lưu lại tiếng xấu đến muôn đời. Ta tin rằng chỉ cần không quá ngu ngốc thì ngài ấy sẽ không dám làm vậy." - Nguyễn Quang Bật lạnh giọng nói ra.

" Thanh danh ngài ấy còn chưa đủ xấu sao? Ngài ấy sẽ quan tâm thêm chút vết nhơ sao? Như ngài nói bệ hạ từ trước khi lên ngôi luôn được xem là người ngu ngốc ngài ấy không thích giảng quy củ a." - Đàm tướng quốc tức giận nói thẳng vào mặt Đô Ngự Sử. Lão có ý tốt muốn nhắc nhở Nguyễn Quang Bật nhưng ông ta lại không lĩnh tình điều này khiến lão nổi nóng.

Mọi người trong phòng nghe tướng quốc nói vậy thì đều im lặng. Đàm tướng quốc nói có lý a Nguyễn đại nhân thật là không hiểu ý tốt . Nguyễn Quang Bật nghe vậy cũng chỉ có thể nhận lão không thể phản bác được. Mặc dù trong lòng lão vẫn có chút ấm ức lão vẫn không tin đương kim dám làm vậy.

Đàm Văn Lễ thấy mục đích cuộc hội tụ đã đạt được thì chuyển đề tài nói chuyện. Lão nói : " không bàn việc chính sự nữa chúng ta chuyển qua đàm luận văn thơ đi. Ngoài trời tinh tú lấp lánh vầng trăng khuyết góc . Chúng ta lấy bán nguyệt và tinh quang làm đề tài đi."

Cả đám sĩ phu gật đầu hưởng ứng hội thi sáng tác thơ văn chính thức mở màn. Từng người từng người thể hiện tài hoa thơ phú của mình . Mọi người cùng bình thơ thưởng trăng đến tận giờ khuya mới tán đi.

Chương 18. Sĩ phu.