Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 180. Mệt mỏi.

Chương 180. Mệt mỏi.


Chương 180.

Ngày 20 tháng 4, đại triều hội tại sân Phụng Tiên, hôm nay hoàng đế không có chiếu gì muốn tuyên, triều hồi bắt đầu bằng việc tấu báo.

Người đầu tiên đứng ra là Thái Sư, lão tâu: " bẩm bệ hạ, người đã nhân từ mà tha c·hết cho đám gián điệp người Chiêm. Tuy nhiên người Chiêm lại không biết cảm ân, làm ra hành động ngông cuồng. Thần kiến nghị nên ngừng chữa trị cho đám gián điệp người Chiêm ở nhà lao Cẩm Y Vệ, đem đám bọn chúng ra chém đầu để răn đe những kẻ khác."

Lê Tấn nghe vậy thì nhíu mày, chuyện này có chút khó làm. Nếu làm theo lời Thái Sư thì hắn sẽ thất tín, ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng mà hắn đang xây dựng. Hắn nhìn xung quanh hỏi: " Chúng ái khanh thấy kiến nghị này của Thái Sư thế nào?"

Lúc này, Tả tướng quốc Bùi Xương Trạch đứng ra tâu:" bẩm bệ hạ, thần đồng ý với đề nghị này của Thái Sư, ngoài ra thần kiến nghị nên phế trừ Hồng Phi."

Lê Tấn nghe vậy trán càng nhăn lại, đám đại thần này đều nhảy ra làm khó rồi. Hôm nay hắn không muốn cùng bọn họ tranh đấu. Mấy ngày nay vì lo nghĩ chuyện của Tiểu Mai nên hắn ngủ không ngon, sức khoẻ và tinh thần có phần không tốt. Lê Tấn hỏi lại :" Tả tướng quốc có thể nói cho trẫm tại sao khanh lại kiến nghị như vậy không ?"

Bùi tướng quốc đáp:" Bẩm bệ hạ, thần cho rằng việc người Chiêm á·m s·át Quý Phi thực ra là do sự thay đổi trong hậu cung. Bọn họ cảm thấy có thể thông qua việc này giúp Hồng Phi thượng vị, trở thành chính cung của bệ hạ. Mục đích phía sau là gì ai cũng biết, vậy cho nên thần kiến nghị phế bỏ Hồng Phi, làm thất bại âm mưu của đối phương ."

Lời này của Bùi Xương Trạch khiến Lê Tấn trong lòng sóng gió ngợp trời. Hắn thực sự chưa từng nghĩ đến khả năng này, tuy nhiên chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Nếu như vậy thì người gián tiếp hại Tiểu Mai là hắn, chính hắn vì muốn cứu Chiêm Hồng Cơ mà đẩy Tiểu Mai vào nguy hiểm. Bây giờ còn chưa chắc chắn, nhưng nếu Tiểu Mai gặp bất trắc thì Lê Tấn sẽ ân hận cả đời. Hai tay hắn nắm chặt, lòng tự trách mình đã suy nghĩ không đủ thấu đáo.

Tuy nhiên hắn phải cố bình tĩnh, Lê Tấn nói:" Trẫm đã biết, chuyện này trẫm cần cân nhắc thêm rồi mới có thể đưa ra quyết định. Còn việc thay đổi quyết định xử lý đối với đám gián điệp người Chiêm thì không thể. Quân vô hí ngôn, trẫm đã nói tha bọn họ thì sẽ tha bọn họ. Chuyện này không cần lại nói thêm."

Bách quan cảm thấy bệ hạ đúng là còn trẻ tuổi, ngài quá coi trọng chữ tín một cách cứng nhắc. Bọn họ cho rằng không cần thiết giữ chữ tín đối với đám người Chiêm làm gì, dù sao hai bên cũng là đối địch . Đám người Chiêm làm gián điệp dù có g·iết sạch cũng là đáng tội, chuyện này không có ai phản đối, có chăng bệ hạ sẽ tổn hại chút tín dự mà thôi. Nhưng làm người, nhất là lại làm kẻ cầm quyền cũng phải biết biến báo một chút, tín dự đôi khi không thể không bỏ qua một bên.

Câu chuyện này tạm thời đi qua, tuy nhiên mọi người đều biết chuyện này vẫn chưa xong . Quý Phi hiện tại chưa rõ kết cục, dù sao chưa tìm thấy di thể không thể vội kết luận. Đợi mọi chuyện sáng tỏ, khi Quý Phi được xác định là đã t·ử n·ạn thì vấn đề này sẽ được đưa trở lại.

Người tiếp theo đứng ra là Đàm Văn Lễ, lão tâu:" bẩm bệ hạ, khoa cử tháng 8 bắt đầu nhưng đến nay còn nhiều nội dung vẫn chưa được định. Xin bệ hạ nhanh chóng quyết đoán để Lễ Bộ chúng thần kịp thời tiến hành công tác chuẩn bị."

Lê Tấn nhìn lão hỏi:" Cụ thể cần quyết định những vấn đề gì ?"

Đàm Văn Lễ tâu:" bẩm bệ hạ, có ba vấn đề cần quyết đoán là thành phần sĩ tử được phép tham gia dự thi, nội dung đề thi và số lượng thái học sinh( tiến sĩ) lấy đỗ."

Đây là ba vấn đề chủ yếu trong việc tiến hành khoa cử. Thời Thánh Tông đã có đề ra một số quy định đối với ba vấn đề này, cơ bản mấy chục năm nay đều làm theo. Tuy nhiên bệ hạ tính cách và suy nghĩ có chút dị biệt, vậy nên Đàm Văn Lễ mới đưa vấn đề này ra xin chỉ dụ.

Lê Tấn nghe xong bỗng nhớ về câu chuyện của một nhân vật lớn trăm năm sau, đó là Đào Duy Từ. Dưới thời chúa Trịnh Tùng, ông thi đỗ Á Nguyên trong kỳ thi hương, nhưng lại bị người k·iện c·áo vì xuất thân là con kép hát. Bởi vì lý do này mà ông b·ị đ·ánh rớt, tước bỏ công danh, đuổi về quê. Mẹ ông vì vậy mà t·ự v·ẫn, điều này khiến ông mưu tính vào nam đầu quân cho chúa Nguyễn. Sau nhiều gian lao trắc trở thì ông cũng được chúa Nguyễn Phúc Nguyên trọng dụng . Từ đây Đào Duy Từ được mặc sức thi triển tài hoa của mình, trở thành cánh tay đắc lực nhất của chúa Sãi ở đàng trong.

Dấu ấn lớn nhất mà ông để lại trong lịch sử chính là công trình phòng thủ bên bờ sông Gianh gồm Lũy Trường D·ụ·c và Lũy Thầy. Nhờ có hệ thống phòng thủ kiên cố do Đào Duy Từ đề xuất và thiết kế, đàng trong đã đứng vững được trước những đợt t·ấn c·ông từ đàng ngoài của các đời chúa Trịnh . Đây cũng là nơi ghi dấu những trận đánh đẫm máu nhất trong thời kỳ chia cắt đàng trong- đàng ngoài .

Một ý nghĩ bỗng loé lên trong đầu Lê Tấn, hắn muốn thay đổi quy củ, tuy nhiên chuyện này sẽ vấp phải phản đối rất lớn, tranh luận là không thể tránh khỏi. Hôm nay Lê Tấn không muốn tham gia một cuộc tranh luận như vậy, cho nên hắn nói:" Chuyện này trẫm cần xem xét kỹ rồi mới quyết định, việc này tạm gác lại đi."

Đàm Văn Lễ nghe vậy thì tuân mệnh lui xuống, trong lòng lão đang suy tính xem liệu bệ hạ có thể sẽ đưa ra quyết định như thế nào. Hẳn là ngài sẽ lại phá bỏ một số quy củ đi, dù sao chuyện này ngài cũng làm quen . Chỉ tính việc thời gian tổ chức khoa cử bệ hạ đã phá vỡ thông lệ một lần . Trước kia kỳ thi hương tiến hành vào tháng 8, kỳ thi hội đều là tiến hành vào thánh giêng đầu năm sau, nay ngài lại cho tổ chức vào tháng 11 trong năm. Điều này sẽ khiến cho các địa phương phải nhanh chóng tổ chức chấm thi, công bố kết quả. Thí sinh cũng phải sớm chuẩn bị sẵn sàng để lên đường tham gia thi hội, trong trường hợp đỗ hương cống . Đối với những thí sinh ở gần Đông Kinh thì không có vấn đề quá lớn, thí sinh ở những đạo xa như Thuận Hoá, Quảng Nam thì có chút gấp gáp.

Tấu báo tiếp tục, lần này đến lượt Công Bộ thượng thư Ngô Minh đứng ra tâu :" bẩm bệ hạ, chủ trương phát triển thương nghiệp dẫn đến nhu cầu cần có thêm lượng lớn tiền đưa vào trong lưu thông. Tuy nhiên nước ta trước nay tiền đồng đều không được đủ nhiều, về dài hạn chuyện này rất đáng lo. Nay thần tấu lên mong bệ hạ xem xét vấn đề này."

Đây là một vấn đề nan giải của bao đời đế vương nước Việt, đồng rất quan trọng nhưng trong nước lại rất thiếu. Từ đó dẫn đến tiền đồng trong lưu thông chưa bao giờ được đầy đủ . Thời Lý do hạn chế trong khả năng đúc tiền của triều đình nên tiền đồng của phương bắc đã tràn vào nước ta, ngoài tiền đồng của nhà Tống còn có tiền những loại tiền đồng từ thời Đường vẫn được sử dụng trong lưu thông. Đến khi Thái Tổ khai quốc thì vấn đề thiếu tiền đồng này càng nghiêm trọng . Thời Hồ, cha con Hồ Quý Ly đã dùng cách phát hành tiền giấy đổi lấy tiền đồng, rồi dùng đồng cho mục đích quân sự. Khi nhà Minh vào nước ta lại tiến hành vơ vét một lần nữa, vậy cho nên đến khi khởi nghĩa Lam Sơn thành công trong nước tiền đồng có thể nói là trăm không đủ một.

Mấy đời tiên đế đều chú trọng việc đúc thêm tiền để đảm bảo trong nước có đủ tiền dùng. Tuy nhiên do mỏ đồng không nhiều, sản lượng thấp nên đến nay vẫn có chút không đủ. Lê Tấn có tính đúc thêm tiền nhưng trong kho của triều đình còn lại không nhiều đồng, việc sản xuất quân khí lại cần không ít, vậy nên số dư ra để có thể đúc tiền là không nhiều. Suy tính một hồi Lê Tấn nói :" Chuyện này trẫm đã biết, vấn đề này không thể giải quyết ngay được, chúng ta cứ tạm gác lại. Trẫm sẽ cùng Công Bộ, Hộ Bộ thương nghị lại sau."

Ngô thượng thư không hy vọng bệ hạ có thể giải quyết ngay vấn đề này, lão chỉ là muốn nói lên lo nghĩ của mình để bệ hạ có tính toán cho tương lai. Chuyện này đến đây đã đạt được mục đích, Ngô thượng thư xin phép lui về chỗ.

Tấu báo tiếp tục, Lại Bộ thượng thư Bùi Minh Viễn tiếp tục đứng ra tâu:" khởi bẩm bệ hạ, tháng trước tri huyện Nam Sang, phủ Lị Nhân bị hại . Lại Bộ sau khi biết chuyện đã đưa xuống công văn an ủi người nhà của tri huyện Nam Sang. Ngoài ra thần đã lựa chọn người mới bổ vào chức tri huyện Nam Sang. Đây là toàn bộ thông tin của người được lựa chọn, xin dâng lên cho bệ hạ ngự lãm." - Nói xong lão hai tay dâng lên một bản tấu chương.

Lê Tấn dùng mắt ra hiệu cho Nguyễn Nhữ Vi làm việc, đại tổng quản nhanh chóng kiểm tra tấu chương rồi dâng lên. Lê Tấn mở ra nhìn qua một chút thông tin rồi gấp lại, hắn cơ bản không biết người được lựa chọn. Chuyện này là trách nhiệm của Lại Bộ, cơ bản hắn không cần quản nhiều, chỉ cần xem qua cho đủ thủ tục. Hôm nay tâm trạng hắn không tốt nên không hỏi thêm gì, cứ thế cho Bùi Minh Viễn lui .

Bùi thượng thư tuân mệnh lui về chỗ, việc này coi như xong, việc tiếp theo của lão là phải tìm người bổ vào chức tri huyện Hội Ninh ở Nghệ An. Trong vòng hai tháng có hai quan tri huyện b·ị s·át h·ại, đây đúng là chuyện hiếm, công việc của lão cũng tăng lên một chút. Tuy nhiên việc của Lại Bộ coi như dễ làm, Hình Bộ bên kia mới là nặng nề.

Người tiếp theo đứng ra là Thái Sư, lão chưởng quản Hình Bộ, dạo gần đây có quá nhiều t·rọng á·n có thể nói áp lực của Hình Bộ rất lớn. Thái Sư tâu :" Bẩm bệ hạ, thần xin báo lên tiến độ của một số vụ án. Thứ nhất là vụ án tri huyện Nam Sang bị g·iết, việc điều tra đã có kết quả sơ bộ. Ngoài tri huyện tại Nam Sang còn có một phú hộ bị g·iết với tình trạng tương tự. Có thể tạm thời kết luận có thể là hành động của đám giang hồ, đây giống như một vụ g·iết người c·ướp c·ủa. Tạm thời chúng thần chưa tìm được manh mối về h·ung t·hủ. Tuy nhiên thần đã tăng thêm người đi tra chuyện này, hy vọng nay mai có thể bắt h·ung t·hủ quy án.

Thứ hai là vụ án mạng tại thôn An Thái, phủ Trung Đô đã báo lên án này, thần đã cho người xuống điều tra. Tuy nhiên không tìm được manh mối về h·ung t·hủ, càng kỳ lạ hơn là những người khác của thôn này đều không tìm được. Chuyện này quả thật rất đáng ngờ, hiện tại Hình Bộ đang cố gắng tìm kiếm người của thôn An Thái để tìm hiểu rõ hơn tình tiết của vụ án.

Thứ ba là việc bệ hạ giao Hình Bộ tra xét chuyện năm xưa. Thông qua quá trình điều tra, với khẩu cung của tất cả những người đã có mặt trong phòng sinh ngày hôm đó, chúng thần đã có thể khép lại vụ điều tra này. Kết luận cuối cùng là chuyện năm đó không có gì bất thường, có thể khẳng định chuyện trộm Long tráo Phụng là không thể xảy ra, tin đồn trong dân gian chỉ là đồn bậy.

Cả ba vụ án này thần đều có viết thành tấu chương, xin bệ hạ ngự lãm." - Nói xong lão dùng hai tay dâng lên ba bản tấu.

Nguyễn Nhữ Vi lại làm việc, rất nhanh Lê Tấn nhận được tấu chương mở ra xem. Chỉ liếc qua vài cái rồi gấp lại, hắn nói:" Trẫm đã biết, Hình Bộ tiếp tục điều tra thêm về hai vụ án mạng . Đặc biệt phải cố gắng tìm kiếm người trong thôn An Thái, trẫm muốn biết điều gì đã xảy ra với họ. Còn việc điều tra chuyện năm xưa có thể kết thúc tại đây . Sau đây Hình Bộ yết kết quả điều tra cho dân chúng được biết, tránh để kể xấu tiếp tục đồn bậy."

Thái Sư tuân mệnh, tiếp theo xin phép thối lui. Triều hội tiếp tục, lần lượt từng quan viên đứng ra tấu báo, rất ít vấn đề được hoàng đế xử trí tại chỗ, phần lớn đều là tạm gác lại. Mọi người đều nhận ra hoàng đế hôm nay có chút khác lạ, ngài không còn hăng hái trong việc thương nghị chính sự, đây là dấu hiệu không tốt.

Bởi vì thường gác lại vấn đề nên triều hội hôm nay diễn ra rất nhanh chóng, chưa tới giữa giờ Tỵ hoàng đế đã bãi triều. Bách quan bắt đầu kết bạn rời đi, họ cùng nhau bàn tán về tình hình buổi triều hội hôm nay. Khác với bọn họ, hoàng đế Lê Tấn trên đường trở lại Bảo Quang Điện rất im lặng. Hắn cả thể chất lẫn đầu óc đều rất mệt mỏi, vậy nên chỉ muốn tĩnh lặng không bị làm phiền bởi bất kỳ điều gì.

PS: hôm nay tác hơi mệt, vậy nên chỉ có một chương.

Chương 180. Mệt mỏi.