Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 181. Người Chiêm rút lui.
Chương 181.
Hai ngày sau, 22 tháng 4 ba người Quỷ Y, Ma Rượu, Ma Cờ Bạc đến được Nghệ An, vốn dĩ Ma Rượu có nhiệm vụ riêng nhưng đều là xuôi nam nên bọn họ kết bạn mà đi. Sau khi tới nơi ngay lập tức bọn họ nghe ngóng tin tức, cuối cùng biết được quan quân Nghệ An chỉ vớt được 118 t·hi t·hể, hai cung nữ và Quý Phi không tìm thấy di thể. Điều này khiến cả ba bùng lên hy vọng về khả năng còn sống của ba người họ.
Cơ bản ba bọn họ cùng Tứ Nương, Nhị Nương đã quen biết hơn ba mươi năm, có thể nói là tình cảm thân thiết, không ai muốn hai người họ gặp bất trắc. Ngay lập tức ba người tới hiện trường tìm kiếm manh mối, sau nửa canh giờ Ma Cờ Bạc la lớn:" Lão Đại, Lão Thất nhanh tới đây xem."
Quỷ Y và Ma Rượu lập tức chạy tới, ba bọn họ nhìn thấy một cái cây có cắm kim thêu tạo thành hình mũi tên chỉ đường. Cả ba quá đỗi vui mừng, bọn họ biết đây là ký hiệu mà Tứ Nương để lại. Ba người theo hình mũi tên tìm kiếm, khoảng hai dặm sau lại nhìn thấy ký hiệu tương tự trên một thân cây, cứ như vậy bọn họ theo dấu đi tìm.
Một ngày sau bọn họ tìm tới một cái am nhỏ tên là Diệu Âm thì đứt đoạn dấu vết. Ngay lập tức Ma Cờ Bạc đưa hai ngón tay lên miệng huýt một tiếng kéo dài, xong đó ba người yên lặng chờ đợi.
***
Phía trong Diệu Âm am, Nhị Nương và Tứ Nương nghe được tiếng huýt sáo kéo dài thì mừng rỡ, bọn họ biết Lão Thập đã tới. Nhị Nương Tử để Tứ Nương ở lại bảo vệ Quý Phi, bản thân ra ngoài gặp mặt người.
Trên một cái cây lớn ở bên ngoài âm Diệu Âm, Nhị Nương gặp được ba người Quỷ Y. Nhìn thấy người tới là Lão Đại thì nàng an tâm phần nào, đây là người nàng mong chờ nhất, có lão ở đây không cần sợ hãi đám người kia. Chưa kể còn có Lão Thất và Lão Thập tới cùng, có thể nói là lực lượng hùng mạnh, với đội hình này chỉ cần không chính diện chạm trán với quân trận thì thiên hạ không ai có thể cản bước bọn họ.
Quỷ Y nhìn Nhị Nương hỏi :" tình hình thế nào ? Không ai b·ị t·hương tổn gì chứ ?" - đây chính là điều lão quan tâm nhất .
Nhị Nương đáp:" Cả ba chúng ta đều ổn, chỉ là đám người kia khá phiền phức, chúng ta không thể không liên tục thay đổi nơi ẩn thân."
Quỷ Y nghe vậy thì an tâm phần, chỉ cần không còn thương tổn là tốt rồi. Thực ra chỉ cần thương không quá nặng thì lão đều chữa được. Nếu có người b·ị t·hương thì quá trình di chuyển sau đây gặp khó khăn hơn một chút . Sau khi xác định tình trạng của ba người, Quỷ Y hỏi:" Kẻ địch có khoảng bao nhiêu người ? Trình độ bọn chúng ở mức nào ?"
Nhị Nương đáp:" Bọn chúng có khoảng gần 300 người, vẫn đang chia nhóm đi truy lùng chúng ta. Về cơ bản có khoảng hơn chục tên võ công khá được, có thể ngang ngửa với Lý Phong. Điều đáng nói là chúng có quân nỏ số lượng lớn, vậy cho nên nếu bị bao vây hay phục kích sẽ có chút phiền toái. Hai chúng ta mang theo một người không thể cùng bọn chúng giao đấu, chỉ có thể ẩn trốn."
Quỷ Y nghe vậy thì im lặng tính toán, ngay sau đó lão nói:" Lão Thập, ngươi đi tìm một khu vực thích hợp, hôm nay Diêm Vương mở cửa thu người."
Ma Cờ Bạc tuân lệnh rời đi, hắn biết mình cần tìm khu vực như thế nào phải là nơi vắng vẻ, gió thổi nhẹ . Có như vậy Diêm Vương Triệu Hồn của Lão Đại mới phát huy được tác dụng lớn nhất mà không liên lụy người vô tội.
Tiếp theo Quỷ Y an bài :" Để Tứ Nương tiếp tục ở lại bảo hộ Quý Phi . Nhị nương, ngươi kiếm cái bao mang Lão Thất chạy một vòng."
Nhị Nương nghe vậy thì biết dụng ý của Lão Đại, nàng lập tức vào trong nói ra an bài của Quỷ Y cho Tứ Nương được biết, không quên dặn dò Tứ Nương phải bảo vệ tốt Quý Phi, đợi mọi người trở lại.
Phía bên ngoài, gương mặt Lão Ma Rượu đang nhăn nhó, hắn nói :" Lão Đại, ta có thể không cần bị trùm bao hay không ?" - Lão thấy chuyện này có chút mất mặt, bị người chụp bao mang đi, mà người vác lại là nữ nhân. Chuyện này mà truyền ra thì lão làm sao mà gặp người, đám người giang hồ mà biết thì lão biết giấu mặt đi đâu.
Quỷ Y vỗ vai lão nói:" chịu khó chút đi, chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc." - Ma Rượu vẫn lắc đầu tỏ vẻ không chịu.
Thấy vậy Quỷ Y nghiêm mặt nói:" Lão Thập đi tìm hiểu địa hình, Tứ Nương thì phải hộ vệ Quý Phi, bây giờ chỉ còn ta và ngươi cho nhiệm vụ này. Ngươi thấy đấy ta cao sáu thước làm sao mà chui vào cái túi đó được. Nhị Nương mang theo ta thì đối phương rất dễ nhận ra điểm không đúng, Quý Phi làm sao mà cao lớn như ta vậy . Chưa kể mang theo ta sẽ rất tốn sức, Nhị Nương sẽ vất vả biết bao. Ngươi thì khác, chỉ khoảng 5 thước hơn một chút, lại gầy gò, chiều cao và vóc dáng cùng với Quý Phi tương đồng hơn nhiều."
Ma Rượu nghe vậy thì câm nín, lão chỉ biết nhận mệnh, ai bảo bản thân không cao lớn bằng Lão Đại. Bảo vệ Quý Phi vẫn nên để nữ nhân thì phù hợp hơn, dù lão là thái giám nhưng vẫn không tiện bằng. Lão cũng không thể thay thế vai trò của Nhị Nương trong việc dụ địch.
Nhị Nương quay trở lại, mở ra cái bao lớn để Ma Rượu chui vào, tiếp theo nàng hỏi :" Ta chạy một vòng khoảng hai canh giờ sau quay lại ngọn đồi bên kia." - Nói xong nàng dùng tay chỉ vào ngọn đồi cao, cách đó khoảng 6-7 dặm .
Quỷ Y nghe vậy thì gật đầu, lão nói:" Yên tâm ta sẽ sai Lão Thập để lại ký hiệu chỉ đường . Muội cứ theo đó chạy là được, còn lại chúng ta sẽ sắp xếp." - Nói xong lão không quên đưa tới một chiếc bình nhỏ.
Nhị Nương Tử nhận lấy, nàng biết bên trong là thuốc giải độc. Tiếp theo nàng vác bao trên vai bắt đầu chạy đi.
***
Tại một gò cao, Trà Phục cùng đám thủ lĩnh đang tụ họp bàn bạc. Rất nhiều thủ lĩnh cho rằng nên từ bỏ tìm kiếm, cơ bản không biết chắc chắn người chạy đi có mang theo mục tiêu hay không. Bây giờ tốn hao thời gian truy lùng nhiều như vậy không có kết quả gì, tiếp tục sẽ rất mạo hiểm. Chỉ cần quan quân Nghệ An đánh hơi thấy thì bọn họ sẽ bị vây quét, khi q·uân đ·ội vào cuộc thì bọn họ sẽ có phiền toái.
Tuy nhiên Trà Phục không muốn kết thúc như vậy, linh cảm mách bảo hắn hai người kia mang đi là Quý Phi. Nếu kết thúc tại đây thì có nghĩa là nhiệm vụ lần này thất bại, hắn không chấp nhận như vậy. Cho nên hắn dùng địa vị của mình ép xuống các luồng ý kiến phản đối, yêu cầu thuộc hạ tích cực truy tìm, hắn muốn nhanh nhất tìm ra và tiêu diệt mục tiêu.
Đúng lúc này một tên thuộc hạ chạy đến bẩm báo :" Bẩm thủ lĩnh, phía tây bắc có phát hiện."
Trà Phục nghe vậy mừng rỡ, hắn vội vàng hỏi:" Cụ thể thế nào ?"
Tên thuộc hạ đáp : "thủ lĩnh Vi Tân phát hiện một trong hai nữ nhân đang vác theo bao lớn chạy về hướng bắc. Ngài ấy đã dẫn theo người đuổi theo, cùng với đó sai tiểu nhân đến đây báo cho thủ lĩnh."
Trà Phục nghe vậy thì bắt đầu suy tính, hắn có rất nhiều điều tự hỏi trong đầu . Đây thực sự là tình cờ phát hiện sao ? Tại sao chỉ có một người, người còn lại ở đâu? Liệu đây có phải là kế điệu hổ ly sơn hay không ?
Dù không biết rõ nhưng không thể để vụt mất mạnh mối này, ngày lập tức hắn triệu tập 200 người, ra lệnh cho bọn họ đuổi theo chi viện cho Vi Tân. Bản thân hắn thì ở lại đây chỉ huy gần trăm người còn lại tiếp tục giá·m s·át, không thể để có người thừa cơ trốn mất.
**
Nhị Nương thả chậm tốc độ để đối phương không bị mất dấu, nhìn vào thì như thể đó nàng mang theo người nên ảnh hưởng tốc độ, cứ như vậy hai bên một chạy một đuổi.
Cảm thấy không đạt ưu thế về tốc độ, Vi Tân chia nhỏ quân số, hắn dẫn theo 4 người đuổi theo phía sau Nhị Nương. Những người còn lại chia làm hai nhóm, mỗi nhóm bốn người chạy theo đường tắt chặn đầu đối phương. Đây là ưu thế của bọn họ, cơ bản đều là người sống lâu năm ở khu vực Thanh-Nghệ, địa hình nơi đây bọn họ rất quen thuộc.
Sau nửa canh giờ thì Tứ Nương gặp nhóm người chặn đường, nàng lập tức rẽ hướng chạy vòng sáng trái toan nhanh chóng bứt đi . Tuy nhiêm chỉ khoảng một khắc sau lại gặp một nhóm 4 người khác chặn đường, nàng quay đầu chạy theo hướng tây nam, xong đó quay về nơi đã giao hẹn.
Hai canh giờ sau cả hai bên đến một khu sườn núi, Nhị Nương thả chậm tốc độ, giống như thể thấm mệt, sắp không chạy được nữa. Phía sau nàng, Vi Tân và thuộc hạ của hắn thực sự mệt mỏi. Không mệt làm sao được, chạy hơn ba canh giờ không nghỉ, dù là cao thủ như bọn cũng có chút khó khăn. Ngay sau đám người Vi Tân một dặm là khoảng năm mươi người cưỡi chiến mã, những người khác chạy bộ cơ bản là đuổi không nổi .
Bên sườn núi gió thổi vừa phải, ngay khi ngửi thấy mùi khói Tứ Nương lập tức dừng lại. Nàng không chạy nữa, thời khắc mong chờ rút cục đã tới, nàng bỏ bao lớn trên vai xuống. Lão Ma Rượu cuối cùng cũng thoát khỏi cái túi, hắn chui ra đứng bên cạnh Nhị Nương nhìn về phía kẻ địch đang tới.
Vi Tân và đám thuộc hạ đuổi tới nhìn thấy vậy thì giật mình, bằng kinh nghiệm giang hồ Vi Tân biết mình trúng kế, rất có thể ở đây có mai phục. Hắn lập tức quay người, dùng hết sức bình sinh chạy đi, đương nhiên hắn không quên hét lớn " Tất cả mọi người chạy mau."
Đám kỵ binh phía sau thấy Vị Tân và thuộc hạ chạy tán loạn thì giật mình, bọn họ không rõ phía trước xảy ra chuyện gì nhưng theo lời Vi Tân ghìm cương ngựa, sau đó quay đầu chạy đi.
Ở phía xa, Ma Cờ Bạc nhìn vậy thì cười nhẹ, khẽ nói :" chậm, bây giờ mới chạy đã muộn." Tiếp theo đó lão bắt đầu đếm " nhất, nhị, tam.....cửu, thập" - khi lão đếm đến thất thì Vi Tân và đám cao thủ dưới trướng ngã xuống, đếm đến thập thì chiến mã đều ngã khụy, đám kỵ binh bị văng ra xa.
Quỷ Y thấy vậy thì nói:" Lão Thập, ngươi đi lấp hố đi." - Ma Cờ Bạc nghệ lệnh chạy xuống dưới sườn núi tìm mấy chỗ đang nhấm lửa hun khói, dùng chân gạt đất lấp lại.
Ngày sau đó, bốn người Quỷ Y, Nhị Nương, Ma Rượu, Ma Cờ Bạc tụ họp một chỗ đi tới xem kết quả. Không ngoài dự đoán, người và ngựa đều mặt mày tái ngét, trong mũi, miệng không ngừng chảy ra máu đen. Nhị Nương, Quỷ Y cùng Ma Cờ Bạc đứng nói chuyện. Ma Rượu thì rút ra nhuyễn kiếm từ thắt lưng đi tới, lão tinh chuẩn mà đâm cho mỗi kẻ địch một mũi kiếm đúng vào giữa tim. Đây là hành động mang tính cẩn trọng, dù biết rằng kẻ địch đã trúng độc của Quỷ Y, tuy nhiên vẫn cẩn thận bồi thêm v·ết t·hương trí mạng, tránh trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi làm xong, Ma Rượu quay lại nói :" Tổng cộng 63 tên, 50 con chiến mã ."
Quỷ Y không nói gì lập tức dùng khinh công rời đi, ba người còn lại lập tức theo sau.
***
Hơn hai canh giờ sau, Trà Phục nhận được tin tức người hắn phái đi đ·ã c·hết hết thì vô cùng tức giận. Đây đều là lực lượng tinh nhuệ của tổ chức, đặc biệt là Vi Tân và 12 tên thuộc hạ của hắn. Cao thủ như nhóm người Vi Tân trong tổ chức không có nhiều, để bồi dưỡng được cao thủ như vậy phải tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Đây chính là thua thiệt lớn khiến Trà Phục rất đau đớn trong lòng, cũng nhờ vậy mà hắn biết mình cần phải dừng lại, không thể cố chấp được nữa. Ngay tức khắc hắn ra lệnh cho những thuộc hạ còn lại chia thành từng nhóm nhỏ rút lui. Lần hành động này đến đây kết thúc, hắn đoán chắc nhiệm vụ đã thất bại. Hắn phải quay về Quảng Nam chịu phạt, hành động lần này do hắn chỉ huy, chịu trách nhiệm là việc không thể tránh khỏi.