Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 182. Chia đường.

Chương 182. Chia đường.


Chương 182.

Đông Kinh, trong Ngự Thư Phòng hoàng đế đang làm việc, chỉ là hiệu suất rất thấp. Mấy ngày nay Lê Tấn không thể tập trung vào các vấn đề khác, tâm trí của hắn đều hướng về phía Nghệ An. Đúng lúc này, Nguyễn Nhữ Vi từ bên ngoài tiến vào trong tâu :" bẩm bệ hạ, có Thái Uý cùng Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ cầu kiến."

Lê Tấn ngẩng đầu lên ra lệnh:" Cho bọn họ vào đi." - Đây là lần thứ 3 trong 4 ngày gần đây, hai người Lê Niệm và Lê Quảng Độ tới. Mục đích đều là báo cáo công tác tìm kiếm ở Nghệ An, nơi đó thuộc Trung quân phủ là địa bàn của Lê Quảng Độ, Lê Niệm thì chưởng quản Cẩm Y Vệ là tai mắt của vua.

Sau một lúc Lê Niệm và Lê Quảng Độ tiến vào nội thư phòng, Lê Tấn không chờ hai người hành lễ mà hỏi luôn :" Thế nào rồi?"

Hai người đối diện đều hiểu bệ hạ đang sốt ruột, Lê Quảng Độ liếc mắt ra hiệu cho Lê Niệm nói trước. Lê Niệm biết ý liền tâu :" bẩm bệ hạ, đến hai ngày trước đã trục vớt được 118 t·hi t·hể, trong đó có 18 cung nữ và 100 túc vệ . Có t·hi t·hể tay chân không toàn vẹn, rất khó tìm kiếm phần thất lạc. Theo như nhận dạng thì chưa tìm thấy di thể của Quý Phi, ngoài ra còn có hai cung nữ không tìm được t·hi t·hể."

Lê Tấn nghe vậy thì mắt sáng ngời, không thấy t·hi t·hể điều đó chứng tỏ bọn họ còn sống sau trận phục kích trên sông. Tiếp theo phải phụ thuộc vào năng lực của Nhị Nương và Tứ Nương, hy vọng bọn họ có thể bảo hộ tốt Tiểu Mai cho đến khi Quỷ Y tìm tới. Trong lòng Lê Tấn có chút vui mừng nhưng không thể tỏ thái độ này, hắn chậm rãi nói :" Truyền lệnh cho Trung Quân Phủ dùng xe quan chuyển tất cả t·hi t·hể túc vệ, thái giám, cung nữ trở về . Tạm thời cấp mỗi nhà 20 quan tiền mai táng phí, các chế độ khác triều đình sẽ theo tiêu chuẩn cấp cho thân nhân bọn họ".

Lê Quảng Độ chắp tay nói " tuân mệnh " tiếp theo lão nói:" bẩm bệ hạ, thần đã truyền lệnh xuống cho Trung Quân Phủ tiếp tục tìm kiếm Quý Phi, đồng thời để bọn họ huy động lực lượng tìm kiếm h·ung t·hủ."

Lê Tấn gật đầu tỏ vẻ hài lòng với việc Lê Quảng Độ vừa làm. Hắn ra lệnh:" Tăng cường lực lượng lùng sục khắp đạo Nghệ An truy bắt đám người kia cho trẫm, không thể để bọn chúng lộng hành như vậy. "

Lê Quảng Độ đáp :" Thần tuân mệnh ". Ngừng lại một chút lão tâu:" bẩm bệ hạ, thần còn có điều này muốn hỏi".

Lê Tấn nhìn lão hỏi lại :" Ngươi muốn hỏi chuyện gì?"

Lê Quảng Độ:" bẩm bệ hạ, giá muối gần đây đã giảm khá nhiều, giá hiện tại có thể nói chỉ còn quá nửa so với trước kia. Thần muốn biết là đến lúc nào nên thu mua mua muối ?" - Lão hỏi điều này là muốn biết dự tính của bệ hạ, cơ bản q·uân đ·ội cũng muốn kiếm riêng một khoản. Tuy nhiên bọn họ không dám tùy ý hành động, phá hư kế hoạch của hoàng đế.

Lê Tấn không biết phía q·uân đ·ội còn có tính toán như vậy, hắn nghe vậy thì nói :" không vội, đợi giá muối giảm tới đáy, khi nào dân làm muối không bán được thì chúng ta mới ra tay giải cứu. Chuyện này trẫm sẽ tính toán chọn thời điểm thích hợp, khanh không cần lo. Nhiệm vụ chính của q·uân đ·ội đây là kiểm soát vùng biên giới phía bắc, không để có kẻ khác buôn muối lậu."

Dừng lại một chút như nghĩ ra điều gì, Lê Tấn hỏi: " Việc liên hệ với quân canh giữ biên giới bên nước Minh thế nào rồi ?"

Lê Quảng Độ đáp:" bẩm bệ hạ, mọi chuyện đều thoả đáng, tạm thời có hơn 10 tướng lĩnh nước Minh sẵn sàng hợp tác với chúng ta. Bọn họ đều rất chờ mong chuyện làm ăn này."

Lê Tấn hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến thái độ này của đám tướng lĩnh nước Minh, cơ bản bọn họ không có cơ hội thăng tiến, mọi người đều chỉ mong phát tài . Bên phía bắc luôn duy trì chính sách dùng q·uân đ·ội, tướng lĩnh tinh nhuệ nhất tập trung cho phòng thủ phương bắc, phương nam bị bỏ bê rất nhiều. Giữa hai nước Đại Minh-Đại Việt tạm thời chưa có xung đột gì đáng kể, cơ hội lập quân công rất thấp. Quảng Tây binh sĩ chính quy không mạnh, điểm mạnh về quân sự ở Quảng Tây thực ra là lực lượng Lang Binh trong tay các tù trưởng người dân tộc thiểu số.

Lê Tấn nói :" Vậy là tốt rồi, mọi chuyện coi như chuẩn bị xong. Chờ khi thời cơ đến, chuyện làm ăn này của chúng ta có thể bắt đầu. " - Lê Quảng Độ gật đầu nói phải phụ hoạ cho hoành thượng.

Tiếp đó hai bên quân thần trao đổi thêm vài chi tiết nhỏ, rồi Lê Niệm và Lê Quảng Độ xin phép rời đi. Lê Tấn ở trong Ngự Thư Phòng tiếp tục làm việc, trên mặt hắn không giấu nổi vẻ hưng phấn vì biết có thể Tiểu Mai không việc gì. Đây chính là liều thuốc tốt nhất cho tâm trạng của hắn, hiệu suất làm việc lập tức được tăng lên.

***

Nghệ An, sau khi hoàn thành một lần tiêu diệt một số kẻ địch, Quỷ Y không vội vàng đem Quý Phi rời đi mà vẫn để nàng ở lại trong Diệu Âm Am. Hai ngày sau đó hắn lần lượt cho Nhị Nương cùng Tứ Nương ra ngoài chạy vòng vòng để thử phản ứng của kẻ địch, kết quả nhận được là đối phương không có phản ứng gì, giống như thể chúng đã biến mất.

Sau khi phân tích tình hình, ngày 25 Quỷ Y quyết định cùng Nhị Nương, Tứ Nương và Lão Thập hộ tống Quý Phi theo hướng bắc, âm thầm trở về Đông Kinh. Ma Rượu thì ngược đường lặng lẽ xuôi nam, lão phải đi làm nhiệm vụ, cũng là đi gặp lại một người .

***

Thuận Hóa, Hồng Phúc trại thủ lĩnh Mai Bất Phục gần đây lo lắng bất an. Hắn đã nhận được tin tức về việc Tổng Binh Đồng Tri phủ Thuận Hoá đang điều binh vây quét sơn trại. Quan quân vây quét sơn phỉ là bình thường, bọn họ gặp không ít lần, tuy nhiên lần này e rằng sẽ khó khăn.

Sở dĩ nói như vậy là vì vụ hai thôn dưới núi bị tàn sát một cách dã man đã chọc nộ đại chúng, quan quân lần này bắt buộc phải dồn hết lực đi đánh sơn trại. Không làm vậy không được, sự việc này gây dư luận quá lớn . Phủ Thuận Hóa quan lại, tướng lĩnh đang phải chịu áp lực không nhỏ từ dân chúng và triều đình.

Hồng Phúc trại đúng là có oan không thể giải bày, cơ bản bọn họ vốn là phỉ, lời nói không đạt được đại chúng tin tưởng. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này Mai Bất Phục lại tức giận, hắn hận đám người Minh vô sỉ, độc ác. Nếu có thể quay ngược thời gian hắn sẽ g·iết c·hết tên khốn kiếp họ Lưu, người Minh đúng là không phải thứ gì tốt. Lúc này oán hận không có tác dụng gì, hắn đang bận an bài cho các huynh đệ .

Trong lúc Mai Bất Phục đang toan tính thì phía ngoài một tên thuộc hạ tiến vào bẩm báo : " Lão Đại, chúng ta đã đi chuyển xong người già, phụ nữ và trẻ nhỏ trong trại tới sơn trại phía tây nam."

Đây là một bước trong kế hoạch rút chạy của Mai Bất Phục, từ hai năm trước hắn đã âm thầm cho người xuống khu vực rừng núi Quảng Nam giáp với Ai Lao lập trại. Nơi đó rất vắng vẻ, lại gần khu vực mà các nhóm phản quân người Chiêm hoạt động, có thể xem như nơi tốt để ẩn thân tạm thời. Hắn tính di chuyển toàn bộ sơn trại tới đó tránh một thời gian, khi sự việc lắng xuống sẽ quay trở lại. Trong trường hợp quan quân truy quét gắt gao, đem quân đánh tới vùng đó, hắn sẽ dẫn tất cả mọi người trốn sang Ai Lao. Quan quân dù muốn tiếp tục truy đuổi cũng không thể vượt biên đi, đó chính là gây hấn, q·uân đ·ội Ai Lao sẽ ngăn cản. Dù Ai Lao đã bị Thánh Tông đánh sợ, chịu thần phục Đại Việt nhưng không có nghĩa họ chấp nhận để Đại Việt muốn làm gì thì làm.

Quay lại cuộc trò chuyện, Mai Bất Phục hỏi:" Lão Phạm, trong trại chúng ta bây giờ còn bao nhiêu huynh đệ ở lại ?" - tên thuộc hạ đang trò chuyện cùng hắn tên là Phạm Quân, là một trong số những đầu mục của sơn trại. Trong Hồng Phúc trại hắn được xếp thứ tư, cấp dưới gọi hắn là Tứ Đương Gia."

Lão Phạm đáp:" Còn lại 600 huynh đệ ở lại sơn trại." - Đây đều là những người tham gia sơn trại từ mấy năm trước, những kẻ mới tới đều được hai người đầu lĩnh khác dẫn đi trước, tới phía tây nam .

Mai Bất Phục rất băn khoăn, hắn nửa muốn ở lại cùng quan quân thử giao phong một chút, xem thử năng lực của mình cùng đám huynh đệ tới đâu . Nửa khác hắn lại muốn nhanh chóng rời bỏ sơn trại, tránh đi mũi nhọn của quan quân, để các huynh đệ không cần t·hương v·ong. Hai bên lựa chọn đều có ưu nhược điểm, rất khó lựa chọn. Tuy nhiên trong lòng Mai Bất Phục nghiêng nhiều hơn về phương án ở lại đánh một trận với quan quân, để chứng tỏ sức mạnh của Hồng Phúc trại. Quan điểm của hắn là phải thể hiện ra năng lực đủ mạnh mới khiến quan quân phải e ngại . Như vậy bọn họ mới không truy đuổi quá gắt gao, tây nam sơn trại mới có thể giữ được sự bình an.

Một hồi lâu suy tính hắn làm ra an bài, liên tục căn dặn vài việc cho Lão Phạm xuống phía dưới đốc thúc huynh đệ đi làm. Hắn thì ở lại trong phòng nhìn chằm chằm lên tấm bản đồ da dê, hắn dùng bút mực gạch chéo biểu tượng của Hồng Phúc trại.

Tiếp đó hắn tự lẩm bẩm :" Trại Hồng Phúc chúng ta không phải muốn phá là phá, nếu các ngươi tới phá thì phải trả giá tại chỗ này."

Mọi vấn đề được nghĩ thông suốt, Mai Bất Phục tạm thời trút bỏ lo lắng . Hắn rút nhuyễn kiếm từ eo ra bắt đầu lau chùi, không quên thử xem nó có đạt đến độ sắc bén cần thiết hay không.

Chiều hôm đó, đám huynh đệ của Hồng Phúc trại lại được nhìn thấy Thủ lĩnh của bọn họ - Mai Lão Đại luyện kiếm ở giữa sân lớn trong trại. Vài người nhanh chóng hoàn thành công việc trong tay, tập trung chiêm ngưỡng kiếm pháp tuyệt diệu của Mai Bất Phục. Đối với bọn họ đây có thể xem là kiếm pháp lợi hại nhất mà đời này bọn họ từng được chứng kiến.

Trong sơn trại, rất nhiều người mong muốn được theo học kiếm pháp của Mai Lão Đại. Tuy nhiên đều chỉ nhận được cái lắc đầu, Mai Bất Phục luôn dùng lý do đây là do sư phụ truyền cho, không có sự đồng ý của ông thì hắn không dám dạy kẻ khác.

Màn đêm buông xuống, trại Hồng Phúc tổ chức hội lửa trại . Hơn mười con dê lớn còn lại trong trại đều được đem thịt, hôm nay mọi người ăn uống no say, tổ chức ca hát nhảy múa. Hàng trăm tên đàn ông cùng ca hát, cùng nhảy múa, khung cảnh thật có chút quái dị. Lửa trại tới tận đêm khuya mới kết thúc, mọi người dìu nhau trở về đi ngủ, có vài kẻ quá chén được huynh đệ khiêng về phòng. Mai Bất Phục nhìn mọi người rời đi lòng có chút không nỡ, tiệc rượu lửa trại chính là lễ khao quân của hắn. Hắn quyết định mang theo đám huynh đệ đánh một trận với quan quân sau hai ngày nữa. Không thể biết sau trận này còn bao nhiêu huynh đệ còn sống, bảo nhiêu người phải ngã xuống. Trầm ngâm hồi lâu hắn trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi.

Chương 182. Chia đường.