Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 184. Duyên.

Chương 184. Duyên.


Chương 184.

Suy tính kỹ càng, Mai Bất Phục hỏi:" Trong trại có một số huynh đệ khó có thể quay về làm nông. Sư phụ có cách gì giúp con an bài về sau cho bọn họ hay không ?"

Lão Ma Rượu hỏi:" Khoảng bao nhiêu người ?"

Mai Bất Phục nhẩm tính một chút rồi đáp:" khoảng trên dưới 100 người thưa sư phụ."

Lão Ma Rượu hỏi tiếp:" Có hai lựa chọn cho bọn họ, một là làm binh, hai là gia nhập môn phái giang hồ. Con muốn bọn họ đi con đường nào ?"

Mai Bất Phục nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:" Con muốn để bọn họ gia nhập q·uân đ·ội ."

Lão Ma Rượu nói:" Được, ta sẽ viết một phong thư, con dẫn bọn họ cầm thư đi An Bang tìm Vĩnh An Hầu. Nhận ta nhờ vả, hắn sẽ an bài cho các ngươi tòng quân tại đó."

Mai Bất Phục nghe vậy thì hơi nhíu mày, Vĩnh An là huyện giáp biên giới Đại Minh, từ đây tới đó quả thật không gần. Tuy nhiên nghĩ lại thì nơi đó có điểm tốt là xa xôi, khó bị người quen nhận ra, không cần lo lắng bại lộ thân phận. Chưa kể là vùng biên giới nên có thể sẽ có xung đột, phù hợp với tính cách ngang tàng, thích chém g·iết của đám huynh đệ. Suy nghĩ cặn kẽ, Mai Bất Phục nói:" Vậy thì con xin thay mặt huynh đệ đa tạ sư phụ."

Lão Ma Rượu nhẹ giọng nói : " Ta giúp ngươi giải quyết ưu phiền là chuyện đương nhiên, ai bảo ta là sư phụ ngươi. Về sau cố gắng sống cho tốt, đừng gây thêm phiền toái cho ta là được rồi."

Mai Bất Phục đáp lời:" sư phụ yên tâm, sau này con sẽ đi theo hầu hạ bên cạnh người, không để người phải phiền lòng."

Lão Ma Rượu nghe vậy thì nhìn hắn nói:" Không cần, ngươi cứ đi An Bang tòng quân đi . Sau khi ổn định thì lấy vợ sinh con, sống an ổn suốt đời . Chỉ cần như vậy là lòng ta được vui vẻ rồi."

Mai Bất Phục hỏi lại:" Nhưng con muốn ở bên cạnh phụng dưỡng sư phụ lúc về già, đó là mong mỏi của con, xin sự phụ chấp thuận." - Đây là lời thật lòng của hắn, trên đời này sư phụ chính là người thân thiết nhất còn lại của hắn. Mai Bất Phục muốn ở bên cạnh ông để chăm sóc ông về lúc cuối đời .

Lão Ma Rượu có chút im lặng, lão thực sự có chút xúc động trong lòng. Năm đó lão nhận đồ đệ này là vì có duyên, muốn giúp đỡ một đứa trẻ có phần giống mình năm xưa. Về lâu hai người ở chung có chút phát triển thành tình thân, Lão Ma Rượu năm đó từng nghĩ phần đời còn lại sẽ nhờ vả đứa nhỏ này. Lão không còn người thân, khi sống thì không sao, lúc c·hết cũng cần người chôn cất đi. Có đứa đồ đệ thì khi c·hết không cần lo lắng hậu sự rồi. Chỉ là không ngờ sứ mệnh quỷ ảnh của lão một lần nữa trở lại.

Mai Bất Phục dùng ánh mắt chờ mong nói:" xin sư phụ chấp thuận thỉnh cầu này của con."

Lão Ma Rượu thở dài một hơi rồi nói:" Không được, ngươi không thể đi theo ta."

Mai Bất Phục không chịu, hắn hỏi:" Tại sao vậy sư phụ ? Tại sao con không thể ở bên cạnh người ?" - trong lòng họ Mai rất không cam lòng, năm đó sư phụ chỉ nói đi một chuyến, cuối cùng biệt tích mấy năm. Hắn nhớ sư phụ rất nhiều, nhưng không có cách nào tìm, lão không để lại cho hắn bất kỳ phương thức liên lạc nào, không có manh mối nào để hắn lần theo.

Lão Ma Rượu nhìn hắn nói:" sư phụ có nhiệm vụ của mình, bởi vì vậy ta không thể dẫn con theo."

Mai Bất Phục hỏi lại:" Là nhiệm vụ gì ? Người có thể nói cho con biết sao ?"

Lão Ma Rượu hỏi suy tính một chút, lão nói:" Thực ra ta vốn không phải là người tự do, ta có chủ nhân. Năm đó lão chủ nhân q·ua đ·ời nên ta mới ra ngoài lưu lạc giang hồ, về sau tiểu chủ nhân xuất hiện, ta phải quay trở về hiệu mệnh. Vậy nên ta không thể dẫn con theo bên cạnh ."

Mai Bất Phục nghe vậy thì sững sờ, hắn không tin được sư phụ của mình lại là nô bộc của người khác. Võ công của sư phụ rất cao, ai có thể làm chủ nhân của lão chứ. Hắn được biết sư phụ không có người thân, cũng không ham giàu sang phú quý, cả đời ông chỉ thích rượu . Dù nghĩ làm sao hắn cũng không thể hiểu được, tại sao ông lại chịu làm nô bộc cho kẻ khác.

Mai Bất Phục nói :" Sư phụ, chúng ta cùng nhau trốn đi, người không cần tiếp tục làm nô cho kẻ khác."

Lão Ma Rượu lắc đầu, lão kiên định nói:" sư phụ không thể làm vậy, đây là sứ mệnh của ta. Chưa kể nếu bỏ trốn sẽ bị trừng phạt, ta không muốn liên lụy con."

Mai Bất Phục không hiểu lắm, tuy nhiên từ thái độ và cách nói của sư phụ, hắn biết mình không thể nói chuyển ông. Hắn đắn đo một chút rồi nói:" Đã vậy con cũng nguyện làm nô bộc cho chủ nhân của sư phụ, xin người hãy dẫn tiến giúp con."

Mai Bất Phục không thích chuyện làm nô cho kẻ khác, mấy năm nay hắn chính là sơn đại vương . Đây chính là một quyết định khó khăn đối với hắn, nhưng vì được ở cạnh sư phụ nên hắn bất chấp.

Lão Ma Rượu nghe vậy thì càng cảm động, đứa nhỏ này thật tốt. Chỉ là lão không muốn hắn cũng trải qua cuộc đời như mình. Lão nói:" Con không phù hợp với điều kiện để có thể trở thành nô bộc của chủ nhân. Vậy nên chuyện này không cần nói thêm, con hãy nghe ta cứ sống một đời bình an là sư phụ vui rồi."

Mai Bất Phục không cam tâm, hắn hỏi:" thu nô bộc mà cũng yêu cầu cao vậy sao ? Chẳng nhẽ với võ công của con còn không đủ ư ?"

Lão Ma Rượu không thể nói rõ ràng, đơn giản làm nô bộc cho hoàng đế chỉ có thể là thái giám. Lão không muốn đồ đệ của mình trở thành thái giám, lão mong hắn có thể cưới vợ, sinh con, sống một đời hạnh phúc. Để dập tắt hoàn toàn hy vọng của đệ tử, Lão Ma Rượu đáp lại :" Đúng vậy, võ công của con không đủ để có thể làm nô bộc của chủ nhân. Muốn làm nô bộc của ngài, ít ra con phải có võ công tương đương với ta."

Mai Bất Phục không tin, hắn hỏi lại:" chủ nhân của sư phụ là ai mà lại thu nô bộc tiêu chuẩn cao như thế ? Chả nhẽ tất cả nô bộc của hắn đều là cao thủ tuyệt đỉnh trong thiên hạ ư ?"

Lão Ma Rượu đáp:" Chủ nhân của ta có thân phận rất lớn, tuy nhiên ta không thể tiết lộ cho con biết. Nô bộc của chủ nhân thực sự đều là cao thủ tuyệt đỉnh, xét về võ công ta chỉ đứng thứ 7, những người khác vẫn gọi ta là Lão Thất."

Mai Bất Phục nghe vậy bỗng nhìn về phía sư phụ, trong đầu hắn dần sâu chuỗi tất cả thông tin sau đó đưa ra một suy đoán . Hắn đành từ bỏ suy nghĩ đi theo sư phụ, lui lại mà cầu việc khác. Mai Bất Phục hỏi:" Sau này con có thể thường xuyên gặp sư phụ không ?"

Lão Ma Rượu im lặng không đáp, không phải lão không muốn mà là không dám. Lão sợ duy trì liên hệ quá nhiều sẽ bị người khác chú ý, có thể đem đến phiền toái, thậm chí là nguy hiểm cho đồ đệ.

Mai Bất Phục thấy vậy thì hai tay nắm chặt, hắn không cam lòng như vậy. Trong đầu hắn bắt đầu vạch ra một kế hoạch, Mai Bất Phục quyết tâm phải đạt được điều mình muốn.

Lão Ma Rượu thấy biểu hiện của đệ tử lại thở dài, tiếp đó lão nói:"Ta chỉ có thể hứa khi có thể ta sẽ đến thăm con. Sư phụ phải đi an bài, nếu không sẽ không kịp, 3000 q·uân đ·ội chỉ còn cách nơi đây 70 dặm. Con biết mình cần làm gì rồi, hãy nhanh chóng an bài."

Nói là như vậy nhưng lão biết sau này sư đồ bọn họ có gặp lại hay không còn phải xem duyên số. Sứ mệnh của lão là bảo vệ tiểu chủ nhân, không có việc gì thì lão sẽ không rời khỏi, chỉ có thể loanh quanh cạnh vị đó.

Nói xong lão tiến đến bàn đọc sách của Mai Bất Phục, bắt đầu viết một bức thư gửi Vĩnh An Hầu. Xong xuôi tất cả, lão nhìn đồ đệ mỉm cười, khẽ gật đầu. Tiếp đó lặng lẽ rời đi, người khác trong sơn trại không ai có thể phát hiện hành tung của lão.

Sư phụ đi rồi, Mai Bất Phục nhanh chóng ổn định cảm xúc. Hắn cất thư sư phụ viết vào trong ngực, sau đó ra ngoài an bài tất cả mọi người rút lui khỏi sơn trại. Vì hủy bỏ kế hoạch chiến đấu nên hắn lệnh cho đám thuộc hạ tháo dỡ các cơ quan, bỏ đi tất cả các vật liệu dẫn hoả. Quá giờ trưa, Mai Bất Phục dẫn theo 600 huynh đệ rút đi. Đến đây trại Hồng Phúc hoàn toàn trống không, với quyết định này của thủ lĩnh họ Mai, từ nay về sau trại Hồng Phúc sẽ không còn tồn tại .

***

Quảng Nghĩa phủ thành là nơi đặt cơ quan hành chính của Quảng Nam đạo . Người hiện đứng đầu hệ thống hành chính của Đạo Quảng Nam là Đỗ Thế Nam, Thừa Chính Sứ, chính tứ phẩm quan lớn.

Đêm xuống, trong thư phòng của Đỗ phủ, Thừa chính sứ đại nhân đang đọc sách thì bất ngờ có một người xuất hiện trước mặt lão. Đối phương lên tiếng trước :" Còn nhớ ta sao ?"

Đỗ Thế Nam sau chút giật mình ban đầu thì vui mừng quá đỗi, hắn vội vàng đáp :" Ân công nói đùa, đời này ta có thể quên ai cũng không dám quên ngài."

Hắn làm sao mà quên được vị trước mắt này, năm đó hắn khăn gói lên kinh thi hội gặp phải chuyện không may, chính là ân công đi qua đã giúp đỡ. Nếu không có vị trước mắt này thì chưa chắc hắn đã có thể tham gia kỳ thi năm đó, càng không cần nói là đỗ tiến sĩ. Mấy năm trước ân công có tới một lần nhưng không ở lâu, lần đó ông nhờ hắn an bài cho hai đứa bé gái mồ côi, đến nay bọn chúng còn ở trong phủ làm việc.

Mở nút bầu rượu làm một ngụm nhỏ, người tới nói:" Còn nhớ là được rồi, lần này ta đến là có việc cần nhờ ngươi giúp một chút."

Đỗ Thế Nam : "Xin ân công cứ nói, chỉ cần có thể làm được ta nhất định không từ chối ."

Người tới nói : "Giống như vài năm trước, ta cần ngươi giúp ta an bài cho một số người."

Đỗ Thế Nam : " Chuyện này không có gì, ân công cứ dẫn bọn họ tới phủ của ta . Ta không thể cho bọn họ vinh hoa phú quý nhưng đảm bảo có thể ăn no mặc ấm."

Người tới lắc đầu nói: " lần này người có chút nhiều, phủ của ngươi e là chứa không nổi."

Đỗ Thế Nam nghi hoặc hỏi lại : " Cụ thể ân công định đưa đến bao nhiêu người ?"

Người tới lại móc ngực ra một nắm hạt lạc bỏ từng hạt vào miệng nhai chóp chép, sau đó nói: "Ta cũng không rõ, nhưng ước chừng trên dưới năm ngàn người."

Đỗ Thế Nam nghe vậy thì sửng sốt, đó là một số người khổng lồ, phủ của hắn đúng là nhận không nổi. Năm ngàn người tương đương với dân số của hai xã lớn, dù hắn là Thừa chính sứ nhưng an bài cho chừng đó người có chút khó khăn. Quan trọng hơn đây là những người không có hộ tịch, rất khó sắp xếp.

Đỗ Thế Nam hỏi lại:" Ân công có thể nói cho ta biết năm ngàn người này tới từ đâu không ?"

Người tới trả lời :" Là người của Hồng Phúc trại, chỉ là sắp tới Hồng Phúc trại giải tán, bọn họ cần có nơi an gia."

Đỗ Thế Nam nghe vậy thì giật mình, hắn có nghe qua sự việc bên đạo Quảng Nam, Hồng Phúc trại đang là tâm điểm chú ý. Bây giờ ân công muốn hắn giúp chuyện này đúng là có chút khó khăn, hắn trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Tiếp đó hỏi:" Ân công, người của Hồng Phúc trại có thể an phận sống cuộc sống bình thường về sau sao ?"

Người tới trả lời:" Đám người đó đa số xuất thân nông dân, bọn họ chỉ mong có thể sống an ổn. Trước kia do vài nguyên nhân mà lên núi, bây giờ có cơ hội trở lại làm lương dân, bọn họ cầu còn không được, chắc chắn sẽ trân quý cơ hội này."

Ngừng lại một chút lão tiếp tục nói:" Đương nhiên sơn trại có vài kẻ khá ngang tàng, nhưng ngươi yên tâm ta đã có an bài khác bọn họ ."

Tính toán hồi lâu, Đỗ Thế Nam nói:" Ta có thể giúp chuyện này, tuy nhiên đám người đó phải tách lẻ ra thành 50 nhóm khác nhau. Ta sẽ an bài bọn họ tới từng địa phương, tránh để bọn họ ở chung một chỗ lại tụ tập gây chuyện không hay. Mong ân công hiểu cho lo lắng của ta, ta là quan chính sứ có chức trách trong người, không thể không làm vậy ."

Người tới nói:" Ta hiểu, như vậy đã rất tốt, quyết định vậy đi. Ba ngày sau ta sẽ để bọn họ tách ra từng nhóm nhỏ lần lượt tới đây chờ ngươi an bài."

Đỗ Thế Nam nghe vậy thì gật đầu đồng ý, chuyện này coi như xong. Hắn hỏi :" Ân công còn chuyện gì khác không ? Nếu không thì ở lại đây, ta xin được tận tình địa chủ mời ngài một bữa."

Người tới lắc đầu nói:" Ta không có việc gì khác cần nhờ, nhưng sẽ không ở lại dùng bữa. Ta còn có việc cần đi làm, không thể ở lại đây lâu, để lần khác đi."

Đỗ Thế Nam nghe vậy thì có chút thất vọng, lần trước cũng vậy hắn muốn giữ ân công lại dùng bữa, uống chén rượu nhưng ngài từ chối. Tuy nhiên không có cách nào, Đỗ Thế Nam đi lại một góc phòng, mở một ngăn kéo lấy ra một hộp nhỏ đưa tới. Hắn nói:" trong này là một chút lòng thành, mong ân công vui lòng nhận lấy."

Người tới mở ra xem, đập vào mắt lão là hai mươi thỏi vàng ròng . Lão dùng tay nâng thử ước lượng mỗi thỏi khoảng 10 lượng, đây là một khoản tài phú không nhỏ. Lão không khách khí bỏ từng thỏi vàng vào trong áo, khiến cho ngực lớn lên một vòng. Sau đó lão hỏi:" Phủ ngươi có rượu bồ đào không ?"

Đỗ Thế Nam đáp:" có một hũ, ân công đợi ta đi lấy." - Nói xong hắn lập tức ra cửa đi lấy rượu.

Một khắc sau Đỗ Thế Nam trở lại với vò rượu bồ đào trên tay, hắn hai tay dâng lên . Người tới ngửi qua mùi bùn đất phong trên nắp vò, khẳng định đây chính là loại rượu mình vẫn hay uống thì gật đầu hài lòng. Lão rút từ trong ngực áo ra một tấm lệnh bài đặt lên bàn, tiếp đó nói:"Chúng ta coi như hữu duyên, ta giúp ngươi rồi ngươi giúp ta, coi như là hoà . Giờ ngươi lại tặng ta nhiều thứ giá trị, đây coi như là đáp lễ của ta. Nếu đời này ngươi có thể bình an không cần dùng tới nó thì tốt, trong trường hợp quan lộ gặp bất trắc thì thứ này có thể cứu ngươi một mạng."

Nói xong lão ôm theo vò rượu nhảy qua cửa sổ biến mất giữa màn đêm. Đỗ Thế Nam tiến lại cửa sổ nhìn theo bóng ân công rời đi, sau đó đóng cửa sổ lại. Hắn tiến lại bàn nhìn xem tấm lệnh bài mà ân công cho, tò mò không biết đó là thứ gì mà ân công nói nó có tác dụng lớn như vậy. Nhìn qua mặt trên hoa văn khá lạ thường, không giống với bất kỳ lệnh bài nào mà hắn biết. Lật mặt kia của tấm lệnh bài đồng lên xem thì giật mình, cuối cùng hắn hiểu tại sao ân công nói như vậy, phía sau đề hai chữ " Tĩnh Vương ". Đỗ Thế Nam cảm thấy may mắn, hắn lập tức đem lệnh bài cất giữ cẩn thận.

Chương 184. Duyên.