Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 186. Lý Phong tiếp chỉ.

Chương 186. Lý Phong tiếp chỉ.


Chương 186.

Canh tư, khi thuốc mê hết tác dụng Quý Phi từ từ tỉnh lại, đập vào mắt nàng là khung cảnh quen thuộc. Đây chính là rèm treo trên giường của nàng, tất cả đều màu vàng có phượng văn, đại biểu cho thân phận Quý Phi. Nàng cố nghiêng đầu nhìn ra ngoài thì thấy gương mặt tròn tròn đang ghé vào bên giường của nàng ngủ . Cuối cùng nàng cũng có thể khẳng định mình đã về đến hoàng cung, đây chính là Kiều Tàng nơi ở của nàng. Cố gắng sức ngồi dậy nhưng có chút khó khăn, nàng quả thực uể oải, mấy ngày nay nàng thường trong tình trạng hôn mê. Hành động của nàng khiến người bên cạnh tỉnh giấc.

Lê Tấn mở mắt ra thấy Tiểu Mai đã tỉnh thì vui mừng ra mặt, hắn ân cần hỏi :" nàng tỉnh lại lâu chưa ?"

Quý Phi nhỏ giọng đáp:" th·iếp vừa mới tỉnh lại, không cẩn thận lại đánh thức bệ hạ rồi."

Lê Tấn lúng túng nói:" thực ra trẫm muốn chờ nàng tỉnh, không ngờ lại ngủ mất."

Quý Phi nghe vậy thì cười thành tiếng, nàng cảm thấy bệ hạ thật ngốc . Chỉ là sự ngốc nghếch này có chút đáng yêu, lòng nàng cảm thấy rất ấm áp vì điều này.

Lê Tấn thấy mỹ nhân cười thì hắn cũng mỉm cười, xong đó hỏi:" nàng muốn ăn một chút chứ ?"

Nghe câu hỏi này, bụng Quý Phi khẽ kêu lên một tiếng, khiến nàng có chút ngại ngùng. Nàng thực sự rất đói, từ sáng đến giờ nàng chưa ăn uống gì .

Lê Tấn thấy vậy thì cười nhẹ, xong đó đi ra ngoài gọi người mang cháo lên. Ngay lập tức Tiểu Hắc Tử bưng lên một hũ đựng cháo, mở ra vẫn còn ấm. Hôm nay hắn được phân công hầu ở đây, mấy vị đại giám đều đã đi nghỉ ngơi. Có thể hầu cận bệ hạ vào đêm khuya không phải thái giám nào cũng có cơ hội, đây rõ ràng là đám nội quan tạo điều kiện cho Tiểu Hắc Tử có thể gần với bệ hạ hơn.

Thực ra từ lúc đến giờ Ngự Thiện Phòng đã mang cháo tới ba lượt, hai lần trước cháo bị nguội đã được cho đem xuống . Đêm hôm bên Ngự Thiện Phòng vẫn sáng đèn, có mấy vị ngự trù xác định đêm nay không ngủ, chờ trực nghe lệnh. Cùng thức với bọn họ là nội quan Nguyễn Văn Đức, cha của nuôi của Tiểu Hắc Tử. Nguyễn Văn Đức gần đây tâm tình thoải mái hơn, áp lực của Ngự Thiện Phòng đã được gỡ bỏ. Không những thế hắn biết được Tiểu Hắc Tử bên cạnh bệ hạ gần đây rất tốt, tiền đồ rất rộng mở, điều này khiến hắn mừng thầm.

Quay trở lại nội điện trong Kiều Tàng, Lê Tấn muốn bón cháo cho Tiểu Mai nhưng nàng không chịu, cứ nhất định đòi tự ăn. Không cách nào Lê Tấn đành giúp nàng ngồi dậy, đưa cho nàng chén cháo . Tiểu Mai từ tốn dùng muỗng ăn từng chút từng chút cháo, là món cháo gà được hầm kỹ rất thơm ngon.

Đầu canh năm thì Tiểu Mai ăn xong, nàng nghỉ ngơi một chút rồi sai người chuẩn bị nước tắm. Quả thực cơ thể nàng có chút nặng mùi, mấy ngày rồi nàng không có tắm rửa, bây giờ lại là mùa hạ. Sau khi Quý Phi tắm rửa xong thì mặt trời đã lên cao, giờ là tháng năm. Các cụ xưa có câu " đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối".

Quý Phi trở lại thì thấy bệ hạ vẫn đang ngủ say, nàng không đánh thức mà ngồi xuống cạnh giường nhìn ngắm ngài. Rất dễ nhận ra bệ hạ đã gầy đi không ít, mặc dù so với người bình thường thì ngài hẳn vẫn tính là béo, chỉ là so với chính ngài khoảng một tháng trước thì đã gầy đi rất nhiều. Quý Phi biết hẳn bệ hạ đã lo lắng rất nhiều, ban đầu là cho mỹ nhân họ Chiêm, sau đó lại vì nàng mà lo nghĩ.

Quý Phi nhìn một vòng quanh cung điện, bỗng nước mắt chảy ra, nàng cảm thấy hạnh phúc và may mắn vì còn có thể trở về bên cạnh người mình yêu. Xen kẽ với đó là sự tiếc thương cho những cung nữ, thái giám đã hầu cận nàng mấy tháng nay, bọn họ đều đã g·ặp n·ạn tại Nghệ An. Nàng nhớ đến Linh Nhi, Thúy Nhi trẻ tuổi đầy sức sống hay thái giám Đào Khiêm, Trình Hoa cô cô tuổi đã cao, làm việc rất cẩn trọng . Từng gương mặt quen thuộc hiện ra trong tâm trí nàng, điều này khiến nàng đau lòng không thôi. Cứ như vậy Quý Phi ngồi đó trong tâm trạng u sầu, người bên ngoài đều không dám lên tiếng.

Mãi đến giờ Ngọ Lê Tấn mới rời giường, đã nhiều ngày hắn mới ngủ một giấc thoải mái đến như vậy. Tiếp đó hoàng đế và Quý Phi cùng nhau dùng thiện buổi trưa, trò chuyện mọi thứ. Đến đầu giờ chiều hoàng đế mới rời khỏi Kiều Tàng đến Ngự Thư Phòng làm việc. Trước khi đi bệ hạ đã ra lệnh cho người tháo tấm biển Kiều Tàng xuống, sai người đi làm tấm biển An Khang treo lên. Từ hôm nay đổi thành An Khang Cung, rất nhiều người cảm thấy cái tên này kỳ kỳ, thật sự chưa thấy thời nào có tên cung điện như vậy, bệ hạ đặt tên đúng là độc lạ.

***

Trong Ngự Thư Phòng, Lê Tấn bắt đầu xem xét về vấn đề Ngô Minh tâu lên, Đại Việt thiếu tiền đồng, càng thiếu kim loại đồng. Sau một hồi suy tính hắn gọi Nguyễn Nhữ Vi vào, ra lệnh cho lão đi triệu Ngô thượng thư tiến Ngự Thư Phòng bàn chuyện.

Đầu giờ Thân, Ngô thượng thư theo Nguyễn Nhữ Vi tiến vào Ngự Thư Phòng, có thể nhìn thấy lão thượng thư có vẻ mệt nhọc, mồ hôi trên trán lấm tấm . Trời hôm nay nóng nực, đúng giữa thời điểm nắng nhất trong ngày lại bị bệ hạ triệu kiến, không còn cách nào khác lão phải rời công sở mà tới.

Sau khi hành lễ quân thần xong, Lê Tấn ban cho lão được ngồi, cùng với đó hắn cho người mang đến cho lão thượng thư một chén trà lạnh.

Nói đến trà lạnh lại khiến Lê Tấn có chút bất ngờ, vì người Việt từ xưa đã biết cách tạo ra thiết bị để bảo quản đồ ăn hay làm mát thức uống vào mùa hạ. Đó là một thứ gọi là băng giám, thường được làm bằng gỗ sưa hoặc gỗ lim, đây là một dụng cụ mà các nhà quý tộc thường dùng, hoàng cung đương nhiên là không thiếu.

Quay lại câu chuyện, Lê Tấn đợi Ngô thượng thư uống xong miếng trà thì bắt đầu hỏi:" Ngô ái khanh, trẫm có vài điều liên quan đến kim loại đồng muốn hỏi khanh. Vấn đề này ái khanh nắm rõ chứ ?"

Ngô thượng thư đáp:" bẩm bệ hạ, còn phải xem người muốn hỏi gì. Nếu phải vấn đề không quá khó thì thần có thể tại đây bẩm báo. Còn nếu câu hỏi mà thần không biết thì khi quay về sẽ huy động Công Bộ đi tra đáp án rồi tâu lại với bệ hạ sau."

Ngô thượng thư rất cẩn thận, lão không nói quá chu toàn, tránh cho gặp khó xử. Thực tế với cương vị là người làm quan ở Công Bộ chừng ấy năm, lại nắm chức thượng thư hơn chục năm lão có hiểu biết rất nhiều về kim loại đồng.

Lê Tấn không vòng vo mà đưa ra điều mình muốn hỏi :" trẫm muốn biết Đại Việt hiện nay có bao nhiêu mỏ đồng, phân bố ở nơi đâu, sản lượng cụ thể như thế nào ?"

Ngô thượng thư đáp:" bẩm bệ hạ, nếu tính là mỏ đồng lớn thì chỉ có ở hai nơi là Yên Châu ở Hưng Hoá và Sơn Động ở Lạng Sơn. Ngoài ra vùng thượng nguồn sông Cả ở Nghệ An cũng có một mỏ đồng, chỉ là quy mô không lớn. Tổng sản lượng hàng năm rơi vào khoảng trên dưới trăm vạn cân."

Lê Tấn nghe vậy liền hỏi lại:" chỉ có ba vùng này có sản đồng sao ?"

Ngô thượng thư đáp:" cũng không phải, một số mỏ sắt, khi khai thác quặng cũng sẽ tinh luyện ra một ít đồng, chỉ là sản lượng không nhiều."

Lê Tấn mở ra bản đồ, tìm kiếm Yên Châu thì thấy đó là vùng tả ngạn sông Đà theo hướng ngược dòng mà đi. Bỗng hắn nhớ đến điều gì đó, mắt hắn sáng lên. Tiếp đó hắn hỏi :" Ngô ái khanh, Công Bộ có người chuyên dò tìm mỏ kim khoáng sao ?"

Ngô thượng thư đáp:" bẩm bệ hạ, Công Bộ chúng thần có người biết dò tìm mỏ kim khoáng. Hiện tại có trên trăm người có chuyên môn trong lĩnh vực này."

Lê Tấn hỏi tiếp :" Nếu trẫm khoanh vùng cho bọn họ một khu vực, để bọn họ đi tìm mỏ khoáng thì bọn họ có thể đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ không ?"

Ngô thượng thư rất tự tin đáp:" bẩm bệ hạ, thần không dám nói chắc mười thành. Tuy nhiên chỉ cần bệ hạ chỉ định khu vực nào, thần sẽ dẫn theo bọn họ đào bới tìm kiếm. Chỉ cần không quá khó khăn thì hẳn có thể tìm được."

Lê Tấn nghe vậy thì gật đầu hài lòng, hắn nói:" Được rồi, khanh có thể rời đi . Sau khi trở về khanh hãy triệu tập tất cả những người có năng lực tìm kiếm mỏ khoáng, cùng với đó cho chuẩn bị dụng cụ đầy đủ để đi tìm mỏ. Nhanh thôi sẽ có thánh chỉ ban xuống, Công Bộ trên dưới phải sẵn sàng tiếp lệnh."

Ngô thượng thư trong đầu tràn đầy nghi hoặc, lão muốn hỏi xem bệ hạ rốt cục định làm gì. Ngài thực sự biết nơi nào có mỏ kim khoáng, muốn Công Bộ đi tìm thật ư. Tuy nhiên lão không thể hỏi lúc này, bệ hạ đã ra ý đuổi khách, lão chỉ có thể tuân theo. Cả quãng đường trở về Công Bộ, Ngô thượng thư cứ suy nghĩ mãi, lão thực sự nghĩ không ra được trong này ẩn giấu điều gì.

Trong khi đó, người gây ra cơn đau đầu này cho Ngô thượng thư là Lê Tấn thì trong Ngự Thư Phòng bắt đầu chắp bút viết một đạo chiếu chỉ. Mất nửa canh giờ mới xong, lúc này đã là chiều muộn, hoàng đế bỏ lại công việc trở lại tẩm Cung của Quý Phi. Tuy nhiên đại tổng quản không cùng trở lại, lão được Hoàng Đế sai đi truyền chỉ.

***

Khâm Thiên Giám ( Tư Thiên Giám ) là cơ quan chuyên về theo dõi thời tiết, tinh tượng từ đó đặt ra lịch nông vụ . Cơ bản thì mỗi đạo sẽ có một cơ quan Khâm Thiên Giám riêng, ở Đông Kinh là tổng bộ của Khâm Thiên Giám . Hiện tại người đứng đầu nơi này là Quốc Sư Lý Phong, người được bệ hạ nói là địa tiên, pháp lực cao cường, có thể câu thông với thánh thần.

Hoàng hôn, Lý Quốc Sư chuẩn bị dẫn theo hai đệ tử nhỏ rời Khâm Thiên Giám thì từ bên ngoài có tiếng hô lớn " Thánh chỉ tới ".

Ngay tức khắc tất cả mọi người của Khâm Thiên Giám vội vàng chạy ra tiếp đón. Lý Quốc Sư dẫn đầu mọi người quỳ xuống hành lễ. Nguyễn Nhữ Vi đi vào, liếc một vòng rồi nói :"Lý Phong tiếp chỉ ."

Lý Phong nghe vậy thì vội vàng hô :" Thần Lý Phong xin được lắng nghe ý chỉ của bệ hạ."

Nguyễn Nhữ Vi không chậm trễ, nhanh chóng mở thánh chỉ đọc lớn:" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đại Việt bao nhiêu năm nay thiếu thốn quặng đồng, hiện nay lại thiếu càng thêm thiếu, vì vậy trẫm vô cùng lo lắng. Lý Phong Quốc Sư tu hành đắc đạo, pháp thuật thông thiên . Nay trẫm hạ chỉ này, lệnh Lý Phong câu thông thần phật, hỏi xem Đại Việt nơi nào có mỏ đồng. Sau khi hỏi được thì tấu lên cho trẫm, để triều đình tổ chức khai thác, giải quyết khó khăn này. Khâm thử."

Mọi người xung quanh nghe xong thì ngẩn cả ra, không thể ngờ tới bệ hạ lại hạ chiếu có nội dung như vậy. Mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về Quốc Sư, ai cũng muốn biết chuyện này lão có thể làm được không.

Lý Phong thì trong lòng đang gào thét chửi bới, cái này đúng là quá lắm rồi. Lão làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ này. Lý Phong có tự biết lấy mình, lão chẳng có pháp thuật gì hết, không thể hỏi thần phật, lại càng không có khả năng biết nơi nào có mỏ khoáng. Bệ hạ đây là đang hố lão mà, ngài không dằn vặt lão thì cảm thấy không dễ chịu, cho nên cứ một khoảng thời gian ngài lại đem lão ra chơi đùa.

Dù lòng khổ sở nhưng Lý Phong vẫn giữ vẻ mặt trấn định, như thể đây không phải việc gì khó khăn. Lý Quốc Sư giơ lên hay tay nhận lấy chiếu chỉ mà Đại tổng quản trao cho không quên hô lớn:" Thần Lý Phong, xin lĩnh chỉ ." Tiếp đó đứng lên, chào hỏi vài lời với Nguyễn Nhữ Vi.

Nguyễn Nhữ Vi nói cũng lão vài câu xã giao rồi lấy cớ trời sắp tối, vội vã hồi cung phục mệnh. Trên đường về, đại tổng quản không ngừng suy nghĩ xem chiếu chỉ này là chuyện gì . Chẳng nhẽ Lý Phong có khả năng hỏi thần phật, tìm mỏ kim khoáng thật sao . Nếu là như vậy thì sau này bệ hạ chỉ cần lệnh cho lão tìm kiếm nơi nào có mỏ vàng, bạc rồi tiến hành khai thác. Có thể nói đây chính là con đường kiếm tiền tài không ngớt, chả mấy chốc mà giàu.

Chương 186. Lý Phong tiếp chỉ.