Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 187. Mỹ Nhân Thảo
Chương 187.
Trong hoàng cung, hoàng đế cùng quý phi dùng xong bữa tối, đang nghỉ ngơi một chút. Bệ hạ đã sai người chuẩn bị bồn tắm chuyên dụng, hôm nay ngài muốn cùng quý phi tắm uyên ương. Vốn dĩ hoàng đế muốn cùng quý phi đại chiến lăn giường, một tháng cấm d·ụ·c khiến ngài ham muốn dâng cao. Tuy nhiên Thái Hậu cho người truyền lời muốn bệ hạ tới Cung Xuân Hoa một chuyến, điều này khiến dự định của bệ hạ chỉ đành gác lại.
***
Trong Cung Xuân Hoa, Nguyễn Thái Hậu đang ngồi đọc sách thì Lê Tấn tới. Sau khi hành lễ chào hỏi, cuộc trò chuyện của hai mẹ con bắt đầu.
Thái Hậu hỏi:" hoàng nhi, con dâu ta trở về rồi sao ? Tại sao không thấy nó tới vấn an ta vậy ?"
Lê Tấn cười nịnh đáp:" thưa mẫu hậu, Tiểu Mai mới trở về hôm qua, nàng cũng muốn sớm tới vấn an người. Tuy nhiên sức khoẻ của nàng không tốt, hoàng nhi bảo nàng nghỉ ngơi thêm ít ngày rồi hãy đi thỉnh an mẫu hậu và hoàng tổ mẫu."
Lê Tấn đây là bịa chuyện nhằm tạm thời bao che khuyết điểm, đợi trở về sẽ nhắc nhở Tiểu Mai cần lưu ý chuyện này.
Thái Hậu có chút nghi ngờ hỏi:" nàng b·ị t·hương sao ? Hay quá vất vả nên ngã bệnh rồi ?"
Lê Tấn cảm thấy khó trả lời, Tiểu Mai không b·ị t·hương, cũng không ngã bệnh. Sức khoẻ của nàng có chăng bị ảnh hưởng một chút vì liên tục dùng thuốc mê mà thôi, nghỉ ngơi hai ba hôm là sẽ ổn. Nghĩ mãi cuối cùng hắn quyết định nói:" Nàng không b·ị t·hương, cũng không ngã bệnh . Chỉ là đi đường mệt nhọc, lại dùng thuốc không đúng cách nên có chút vấn đề, cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Mẫu hậu không cần vì nàng lo lắng mà hại đến thân thể."
Thái Hậu nghe vậy thì nghĩ qua một chút, bà vẫn không rõ chuyện dùng thuốc không đúng cách của con dâu là như thế nào. Có vẻ không nguy hiểm, chỉ là có chút không khoẻ tạm thời, theo lời hoàng nhi hẳn là vậy rồi. Tạm cho qua chuyện này, Thái Hậu nói đến vấn đề chính. Bà hỏi:" Con định an trí nàng dâu họ Chiêm của ta thế nào đây? Trước đây chính thê của con không tại thì sao cũng được, bây giờ nàng đã trở về thứ phi của con không thể tiếp tục ở lại Bảo Quang Điện. Chuyện này không giải quyết tốt sẽ dẫn tới khúc mắc không hay, con không muốn hậu cung loạn lên thì nên sớm an bài đi."
Lê Tấn lâm vào im lặng, đây chính là một vấn đề mà hắn không suy nghĩ chu toàn. Chuyện này đúng là phải giải quyết ngay, không thể lại chậm trễ. Hoàng cung hiện tại trống rất nhiều cung điện, chỉ cần tìm một nơi phù hợp để Chiêm Hồng Cơ chuyển tới đó sống là được, việc này không có gì khó. Nghĩ thông suốt, Lê Tấn đáp lời:" Chuyện này là con không để ý mà dẫn tới, con sẽ nhanh chóng an bài nơi ở cho Chiêm Hồng Cơ . Trong ngày mai chuyện này sẽ được giải quyết ổn thoả. Cảm ơn mẫu hậu đã nhắc nhở con, nếu không có người dạy bảo thì con lại phạm sai lầm rồi ."
Thái Hậu thấy con trai nghe lời thì rất hài lòng, ý kiến của nàng vẫn là có trọng lượng đối với hoàng nhi. Nghĩ một chút, Thái Hậu lại nói:" Có một chuyện mẫu hậu muốn hỏi ý con ."
Lê Tấn rất nhanh nói:" xin mẫu hậu cứ nói, hoàng nhi xin lắng nghe."
Thái Hậu chậm rãi nói:" mẫu hậu muốn trở về quê một chuyến, ta muốn về thăm nhà. Ngoài ra ta định xây dựng lại nhà thờ tổ ở Hoa Lăng, để có thể góp phần tăng thêm hương khói tổ tiên ."
Lê Tấn nghe vậy thì thấy chuyện này hợp tình hợp lý, hắn nói:" Mẫu hậu muốn trở về thăm quê con không có lý nào lại ngăn cản. Còn chuyện xây dựng nhà thờ tổ thì mẫu hậu không cần làm, chuyện này cứ để con . Ngày mai con sẽ hạ lệnh cho Công Bộ cử người tới Hoa Lăng lo liệu việc xây dựng."
Nói đến đây Lê Tấn bỗng lại nghĩ tới mẹ đẻ của mình, quê bà ở làng Phù Chẩn. Trong lòng hắn tính toán cho xây một nhà thờ tổ bên họ ngoại ở đó, để gia tăng hương hoả cho tổ tiên bên ngoại, cũng là một cách tưởng nhớ đến người mẹ quá cố của hắn.
Thái Hậu cảm thấy việc này để hoàng đế đứng ra làm có vẻ tốt hơn, vậy nên không có phản đối. Hai người bắt đầu nói vài chuyện thường ngày, sau đó Lê Tấn xin phép rời đi.
Trên đường trở về, Lê Tấn ra lệnh cho Đỗ Khắc Hải đi triệu tập người dọn dẹp Diên Hoà Cung trong đêm, đó là nơi Lê Tấn lựa chọn để an trí cho Chiêm Hồng Cơ.
Nhiều vấn đề ảnh đến hứng thú t·ình d·ục của Lê Tấn, cả đêm hắn chỉ ôm Tiểu Mai ngủ, thật sự chỉ là ngủ chứ không làm gì khác.
***
Sáng ngày hôm sau Lê Tấn dậy sớm, lặng lẽ rời đi để cho Tiểu Mai ngủ thêm một chút. Sau khi tập luyện buổi sáng xong thì hắn quay trở lại Bảo Quang Điện dùng bữa sáng.
Chiêm Hồng Cơ sau thời gian dài dưỡng thương đã có thể xuống giường, nàng im lặng ngồi một bên nhìn hắn ăn, mỹ nhân có nhiều tâm sự nên gương mặt có chút u buồn.
Lê Tấn phá vỡ sự im lặng thường thấy giữa hai người, hắn nói:" trẫm đã chuẩn bị cho nàng một cung điện, tý nữa sẽ có người hầu giúp nàng chuyển tới đó. Nàng tại đó nghỉ ngơi điều dưỡng, buổi tối trẫm sẽ đến thăm nàng."
Chiêm Hồng Cơ nghe vậy có chút bất ngờ nhưng nàng không phản ứng gì, cũng không nói gì. Chuyện này cứ như vậy được quyết định, cơ bản nàng không muốn phản đối, càng không có năng lực phản đối.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Lê Tấn đứng dậy rời đi, hắn muốn tới Ngự Thư Phòng tiếp tục giải quyết công việc. Tuy nhiên đúng lúc này Chiêm Hồng Cơ lại lên tiếng, nàng hỏi:" Tối nay chúng ta có thể nói chuyện không ?"
Lê Tấn nghe tiếng nàng thì dừng lại, hắn suy nghĩ một chút rồi đáp:" Có thể ."
Chiêm Hồng Cơ đạt được câu trả lời, nàng nói:" được rồi, ngài đi đi, tối nay ta chờ ngài ."
Lê Tấn nghe vậy thì không nói gì thêm, chỉ im lặng bước đi. Tuy nhiên trong đầu hắn tự giác lưu lại việc mình có hẹn trò chuyện cùng Chiêm Hồng Cơ vào tối nay.
Những thái giám, cung nữ ở bên cạnh hầu hạ thì trong lòng kh·iếp sợ không thôi. Bọn họ cảm thấy Hồng Phi nương nương quá lớn gan rồi, nàng nói chuyện với bệ hạ không tuân quy củ chút nào. Làm gì có phi tử nào dám nói chuyện với hoàng đế như kiểu ra lệnh như vậy, đây chính là bất kính, không tuân thủ nữ tắc. Trong lòng nghĩ gì thì chỉ có thể giữ lấy, bọn họ cũng không dám nói gì. Dù sao Hồng Phi chính là chủ tử, bọn họ chỉ là nô bộc, không thấy bệ hạ còn không có ý kiến gì sao, đám nô bộc bọn họ chen miệng vào chính là muốn c·hết.
***
Sáng ngày ra Lý Quốc Sư đã tiến cung rất sớm, hắn muốn gặp bệ hạ xin tha . Vậy cho nên hoàng đế chưa kịp rời khỏi Bảo Quang Điện thì lão đã tới. Thần tử không được triệu thì không thể tới tẩm cung của hoàng đế, tuy nhiên lão dùng mánh lới nên có thể xuất hiện ở đây.
Lê Tấn nhìn thấy Lý Phong thì hỏi :" Ai cho ngươi tiến vào đây ?"
Lý Phong chưa kịp đáp thì một thái giám nghe bệ hạ nói vậy quá sợ hãi, hắn liền lắp bắp nói : " bẩm bệ hạ, Quốc Sư sáng sớm đã xin cầu kiến bệ hạ, nô tài nói là phải đợi thông báo, khi nào bệ hạ cho triệu thì mới được vào. Nhưng mà Quốc Sư nói rằng ngài ấy có việc gấp muốn lập tức bẩm báo với bệ hạ, chuyện này không thể chậm trễ. Nô tài hỏi là chuyện gì mà gấp vậy thì ngài ấy nói là Ngọc Hoàng đại đế có lời muốn ngài ấy truyền lại cho bệ hạ, vậy nên nô tài và người khác không dám ngăn cản. Nô tài biết mình có lỗi, xin bệ hạ trừng phạt."
Lê Tấn nghe vậy thì híp mắt lại nhìn Lý Phong, tên đạo sĩ này dám lừa gạt đến trong hoàng cung, gan cũng thật lớn. Tuy nhiên hắn còn cần tên này, không thể trước mặt người khác trị tội hắn. Vậy nên Lê Tấn nói:" Vậy sao, thế thì các ngươi không có làm sai, ai có việc cần làm thì quay lại làm tiếp đi. Quốc Sư theo trẫm vào trong điện, trẫm muốn nghe coi Ngọc Hoàng muốn nhắn nhủ trẫm điều gì."
Tên thái giám nghe vậy thì như được đại xá, hắn vội vàng tạ ơn rồi rời đi. Lý Phong thì theo sau Lê Tấn đi vào trong Bảo Quang Điện. Vì không muốn nhiều người biết nội dung cuộc nói chuyện, Lê Tấn ra lệnh cho tất cả người hầu lui ra ngoài . Lý do là lời của Ngọc Hoàng không thể để cho người khác biết được, cuộc trò chuyện cần giữ bí mật.
Sau khi thái giám và cung nữ rời đi, Lý Phong ngay tức khắc quỳ xuống trước mặt Lê Tấn bắt đầu nói:" bận đạo hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời xin bệ hạ tha cho bần đạo lần này đi ."
Lê Tấn cười nhếch mép, hắn nói :" ngươi lại định làm gì đây, lúc nãy lừa gạt một lần, bây giờ lại tiếp tục lừa gạt trẫm sao ."
Lý Phong bắt đầu chảy nước mắt, hắn nghẹn ngào nói :" Bần đạo hết cách nên mới làm vậy, xin bệ hạ rộng lòng tha thứ. Cũng tại bần đạo quá nóng lòng muốn gặp ngài, bày tỏ tấm lòng của mình nên mới ra hạ sách này."
Tên khốn kiếp Lý Phong lại chơi trò này, Lê Tấn quá quen thuộc, trước kia khi hắn còn làm vương gia, mỗi khi tên này cầu xin hắn bố thí tiền nhang đèn đều dùng cách này. Lê Tấn nói:" Đừng diễn nữa, cho trẫm một lý do để không trừng phạt ngươi ?"
Lý Phong đáp:" Bần đạo không có lý do nào có thể dùng, chỉ có thể dùng tấm lòng trung thành son sắt của mình với bệ hạ để xin tha thứ. Bần đạo có thể vì người nhảy vào núi đao, biển lửa, quyết không từ nan...."
Lê Tấn nghe lão lảm nhảm những điều vô nghĩa thì giơ tay ra hiệu cho lão ngừng lại, hắn nói:" Nói cho trẫm biết ngươi có năng lực gì hữu ích có thể sử dụng bây giờ, nếu không trẫm phạt ngươi 100 trượng vì tội khi quân."
Lý Phong nghe vậy thì mặt nhăn như khổ qua, hắn biết bệ hạ tức giận chuyện mình dùng mánh lới. Đảo mắt nhìn quanh trong phòng xem thử có thể tìm thấy gợi ý nào không, hắn liếc một vòng bỗng dừng lại trên một chậu cây nhỏ, phía trên là một cây cảnh thân màu đỏ lá phiến nhỏ bên trên có từng sợi vân màu vàng nhạt. Mắt hắn sáng lên, đây rồi, nhánh cỏ cứu mạng của hắn chính là nó. Lão hỏi:" Bệ hạ, tại sao trong cung của người lại trồng Mỹ Nhân Thảo ?"
Lê Tấn nghe vậy thì nghi hoặc, hắn hỏi lại:" Cái gì là Mỹ Nhân Thảo ?"
Lý Phong dùng tay chỉ vào chậu cây cảnh nhỏ treo ở cửa sổ mà nói :" Đó chính là Mỹ Nhân Thảo, một loại cây rất hiếm ."
Lê Tấn theo hướng lão chỉ nhìn về phía cây cảnh treo ở cửa sổ, đó là một loại cây rất đẹp. Hắn biết Tiểu Mai rất thích loại cây này, bên phía cung điện của nàng cũng có một chậu tương tự. Lê Tấn hỏi Lý Phong:" Mỹ Nhân Thảo này có vấn đề gì ư ?"
Lý Phong đáp:" Mỹ Nhân Thảo là một loại cây rất đẹp mắt, nó không có độc tố gì gây hại cho bệ hạ. Tuy nhiên thứ này đối với nữ nhân có chút tác dụng không tốt. Nó toả ra một loại hương thơm nhẹ, thứ này khiến nữ nhân không thể thụ thai."
Lê Tấn nghe vậy thì giật mình, hắn hỏi lại:" Là vĩnh viễn không thể có thai hay là chỉ tạm thời ?"
Lý Phong đáp:" Cái này còn phụ thuộc vào thời gian người đó tiếp xúc với Mỹ Nhân Thảo. Nếu là chỉ vài tháng thì chỉ cần không tiếp xúc với nó nữa, trong vòng một hai năm có thể sẽ có thể thụ thai trở lại. Còn như tiếp xúc thời gian dài, khoảng từ 5 năm trở lên thì đời này nữ nhân đó không thể nào làm mẹ được."
Lê Tấn nghe vậy thì vô cùng gấp gáp bỏ đi, hắn phải đi đến chỗ Tiểu Mai ngay lập tức, chuyện này không thể chậm trễ, hắn phải hỏi cho rõ ràng. Trước khi đi hắn không quên nói vọng lại :" Ngươi tới Ngự Thư Phòng chờ trẫm, lát nữa trẫm còn có việc cần ngươi."
Lý Phong nghe vậy thì thầm hiểu rằng lần này hắn lập công, bệ hạ sẽ tha cho hắn . Có lẽ chuyện tìm mỏ đồng cũng sẽ được bỏ qua, vậy nên lòng đầy vui vẻ, hắn tuân lệnh đến Ngự Thư Phòng đợi bệ hạ.