Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19. Tranh.

Chương 19. Tranh.


Chương 19.

Từ quận công phủ là nơi ở Thánh Tông ban cho Ngô gia khi ngài lên ngôi. Ngô gia vốn là nhà ngoại vua Thánh Tông nên nhận được ân trạch to lớn. Cũng nhờ có quan hệ ngoại thích như vậy nên đường làm quan của Ngô Minh phi thường thuận lợi. Bắt đầu từ chức quan nhỏ từ từ leo lên tới năm bốn mươi tám tuổi thì được bổ chức Công bộ thượng thư. Lão luôn cố gắng tránh xa các tranh đấu trong triều, chú tâm làm việc nên được nhiều người nể trọng. Chức thượng thư của lão cũng đã ngồi vững được mười hai năm rồi .

Tối này lão đang ngồi trong thư phòng đọc sách thì người hầu bẩm báo hộ bộ thị lang Dương Nguyên Trực tới. Được sự đồng ý của lão một lúc sau Dương thị lang tới trong thư phòng của lão. Lão bỏ sách ngẩng đầu nói : " Ngươi tới rồi".

Dương Nguyên Trực cúi đầu chắp tay nói : "Vâng hạ quan tới rồi. Hạ quan có vài chuyện muốn thỉnh giáo lão đại nhân."

Ngô thượng thư đáp : " Ta đoán được ngươi sẽ tới . Cũng đoán được ngươi muốn hỏi chuyện gì." Dừng lại một chút lão lại hỏi : " Trước khi ta đưa ra câu trả lời ta muốn biết sáng nay bệ hạ gọi ngươi lại nói chuyện gì?"

Dương Nguyên Trực hơi chút cân nhắc rồi đáp :" Sáng nay bệ hạ gọi hạ quan lại nói hai chuyện. Thứ nhất ngài muốn hạ quan đi tra tại sao năm nay mưa thuận gió hoà mùa màng bội thu mà hộ bộ thu không bù nổi chi. Thứ hai ngài hứa hẹn nếu tại hạ làm tốt sang năm mùa xuân sẽ thăng hạ quan lên làm Hộ bộ thượng thư."

Ngô thượng thư có chút bất ngờ với nội dung câu chuyện của nhà vua và Dương thị lang. Ngô thượng thư suy nghĩ đôi chút rồi tặc lưỡi nói : " chậc chậc, Hộ bộ thượng thư. Nói như vậy ngươi sắp đứng ngang hàng với lão phu rồi. Trẻ tuổi như vậy thượng thư xưa nay hiếm a. Thực là lão phu trí nhớ không tốt không nhớ ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Dương Nguyên Trực vội vàng đáp : " Hạ quan sao dám nhận mình ngang hàng với lão đại nhân ngài. Hạ quan có ngày hôm nay đều là ngài cùng Nhữ lão đại nhân dốc sức bồi dưỡng . Ân đức của nhị lão tại hạ suốt đời không dám quên, nguyện cả đời kính nhị lão trong tâm. Còn về tuổi tác thì hạ quan năm nay ba mươi tám qua hai năm nữa là có thể tổ chức đại thọ bốn mươi rồi."

" Ngươi là người có tài hoa ta cùng lão Nhữ đều vì nhìn chúng điểm ấy nên mới chỉ dạy ngươi đôi chút âu cũng là mong muốn vì nước nhà bồi dưỡng nhân tài. Bất kỳ kẻ nào thể hiện ra đầy đủ tài hoa chúng ta đều làm như vậy . Từ trước đến nay có rất nhiều người nhận được đãi ngộ này ngươi là người xuất sắc nhất trong số đó. Cố gắng lên lão phu hy vọng ngươi sớm có thể trở thành trụ cột Đại Việt." - Ngô thượng thư chậm rãi nói.

" Hạ quan sẽ không ngừng nổ lực noi theo các vị lão đại nhân ra sức vì nước. Quyết không phụ ngài kỳ vọng." - Dương Nguyên Trực chắp tay cúi đầu nói.

" Tốt lắm nhớ luôn giữ vững thái độ này. Đây cũng là đáp án cho việc ngươi muốn hỏi. Ta khuyên ngươi nên chú tâm làm việc trong phận sự của mình đừng có lẫn vào vũng nước đục tranh đấu đó. Giống như lão phu vậy luôn luôn hiệu trung Đại Việt, ai ngồi ghế rồng lão phu đều giữ thái độ như vậy." Ngô thượng thư dừng lại một chút ý vị thâm trường hỏi: " Hiểu rồi chứ?"

Dương thị lang trầm mặc đôi chút trong đầu nghiền ngẫm lời Ngô thượng thư nói . Bất giác hắn như hiểu ra mọi băn khoăn trong lòng đều được giải khai. Hắn chắp tay cúi đầu thấp bái một bái nói : " Hạ quan đã hiểu. Đa tạ lão đại nhân đã dạy bảo lời này hạ quan khắc ghi trong lòng đến suốt đời."

Ngô thượng thư tay vuốt chòm râu, hơi nhẹ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Ông nhấp nhẹ hớp trà rồi nói : " Đã hiểu rồi thì ngươi biết mình phải làm gì rồi. Chỗ này của lão phu cũng không cần ở lại nữa."

Dương thị lang hiểu lão đại nhân đây là hạ lệnh trục khách để tiếp tục thú vui đọc sách. Hắn biết ý liền chắp tay từ biệt quay đầu rời đi. Rất nhiều việc còn chờ hắn trù bị xử lý.

***

Bên kia sông Nhị cách kinh thành Đông Kinh ba mươi dặm đường chim bay trong phủ Lữ Côi Vương. Lữ Côi Vương Lê Bình đang ngồi chơi cờ cùng Vương Phi của mình .

Lữ Côi Vương Phi tên húy là Nguyễn Thị Lệ xuất thân từ Trình quốc công phủ. Nàng tuổi gần bốn mươi vốn là thứ nữ trong nhà, cha nàng là con trai thứ ba của Trình quốc công tên là Nguyễn Hữu Độ. Xét về vai vế thì nàng phải gọi Thái sư Nguyễn Hữu Vĩnh là đại bá còn Thái Hoàng Thái Hậu là cô ruột của nàng.

Vương phi là người xinh đẹp dịu dàng lại hiểu lễ nghĩa nên rất được Vương gia yêu quý. Không chỉ lập nàng làm Vương phi mà còn lập con trai nàng làm thế tử ngày sau thế tập tước vị. Cuộc sống của nàng vốn là bình yên hạnh phúc cho đến ít lâu trước đây khi chồng nàng nghe theo lời cô mẫu tham gia tranh giành ngai báu. Điều này khiến lòng nàng phi thường lo lắng nên hôm nay nàng quyết định nhân cơ hội chơi cờ cùng Vương gia nói lên chuyện này. Vương phi nói : " Vương gia th·iếp có điều muốn nói."

Lữ Côi Vương thấy vợ mình ngữ khí có chút nghiêm túc thì hơi bất ngờ. Vương không đoán được vì điều gì khiến Vương phi lại có thái độ như vậy. Vương nói: " Nàng có chuyện gì cứ nói ra đi, ta lắng nghe nàng đây."

Vương phi cân nhắc ngôn từ nói : " Th·iếp muốn nói về việc Vương gia tham gia tranh giành hoàng vị với bệ hạ. Ngài không cảm thấy chuyện này rất không khôn ngoan sao?"

Vương đáp : " nàng biết mà ta vốn chưa từng nghĩ tới chuyện này. Là Thái Hoàng Thái Hậu muốn ta đi tranh a. Người là mẹ nuôi của ta lại là Thái Hậu nên ta không thể từ chối đề nghị của người."

Vương phi nói : " Th·iếp biết là Thái Hậu đẩy ngài đi tranh nhưng Vương gia ngài có thể không đồng ý mà. Ngài có thể học phụ vương năm xưa trốn ở trong phủ không ra. Có thể tùy ý tìm lý do nào đó để không đi mà."

Nghe đến đây Lữ Côi Vương trán nhăn lại trong lòng tràn đầy bi thương nổi lên. Cha hắn Cung Vương năm xưa vì lựa chọn sai lầm mà phải chịu kết cục bi thảm a. Khi xưa các đại thần lật đổ đại bá Lê Nghi Dân đã đến đón phụ thân hắn nhập chủ cung đình. Chỉ tiếc phụ vương lại trốn tránh không chịu nghe lời đám đại thần sau đó thành toàn cho Thánh Tông làm chủ thiên hạ. Sau đó bởi nghi kị mà Thánh Tông gán cho phụ vương tội phản nghịch rồi bị ép c·hết. Huynh đệ của hắn đều vì mạng sống mà phải chấp nhận từ bỏ thân phận hoàng tộc đổi sang họ khác sống ẩn dật. Mỗi khi nghĩ đến đây cảm xúc của hắn có chút phức tạp.

Vương hỏi lại Vương phi : " Tại sao ta lại phải từ chối đề nghị của Thái Hậu? Tại sao phải trốn tránh không tranh chứ?"

Nghe Vương nói vậy Vương phi lòng đầy sốt ruột điều nàng lo lắng nhất là Vương động tâm muốn giành hoàng vị a. Đây là con đường một khi bước lên là không thể quay đầu. Thất bại thì chỉ có nước chờ bị g·iết cả nhà, thậm chí còn liên lụy nhà mẹ đẻ của nàng. Mà từ góc nhìn của nàng thì khả năng giành chiến thắng của chồng nàng gần như là không thể.

Vương phi nói: " tại sao lại phải từ chối ư? Tại vì ngài không thể tranh a cái ghế đó ngài vốn là không thể tranh. Ngài biết hậu quả nếu thất bại là gì mà, chúng ta không chịu nổi đâu. Th·iếp xin ngài hãy từ bỏ đi hôm mai hãy tiến cung cầu xin bệ hạ trách phạt. Chỉ cần Vương gia chịu cúi đầu nhận sai từ bỏ quyền lợi thì bệ hạ sẽ bỏ qua cho nhà chúng ta."

Vương gia nghe vậy thì tức giận gằn giọng hỏi lại: " Ta đâu có làm gì sai? Đều là Thái Tổ Thái Tông con cháu tại sao ta không thể tranh vị trí đó? Lê Tấn hắn có tài đức gì mà lại có thể ngồi ghế rồng? Nàng nói cho ta biết hắn có tài đức gì."

Vương phi nghe vậy thì biết Vương đã bị quyền lực dụ hoặc nên mất đi lý trí. Nàng phải nói để Vương tỉnh lại nếu không cả nhà nàng sẽ phải chôn cùng tham vọng của Vương. Vương phi nói: " Bệ hạ kế vị là tuân theo tiên đế di mệnh. Ngài là chính thống hoàng đế dù cho tài đức của ngài có kém thì người trong thiên hạ vẫn nhận ngài làm vua. Cho dù không phải ngài làm vua thì cũng không tới lượt Vương gia a. Triều đình có thể lập Thông vương, Minh vương, Tư vương An vương thậm chí có thể chọn lập một trong mười hai hoàng tử của Thánh Tông còn tại . Nói thế nào đi nữa ghế rồng đều không tới lượt chàng ngồi Vương gia ngài mau tỉnh lại đi. Nếu ngài còn trầm mê như vậy thì sẽ hại c·hết bản thân mình, hại c·hết cái nhà này."

Vương gia nghe Vương phi nói vậy thì tức giận lật úp bàn cờ. Ngài giơ tay lên định cho Vương phi một cái tát nhưng rồi lại không đành lòng xuống tay . Vương không thèm nói gì với Vương phi quay người bỏ đi. Tối hôm đó Vương qua đêm ở chỗ th·iếp thất khác trong phủ.

Chương 19. Tranh.