Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 190. Hoả hoạn.

Chương 190. Hoả hoạn.


Chương 190.

Sáng hôm sau, hoàng đế rời khỏi Diên Hoà Cung với cái eo bất ổn, ngày hôm nay ngài không tập thể d·ụ·c mà ăn sáng xong trực tiếp tới Cần Chính Điện. Không có đi bộ, tất cả quãng đường đều là ngồi kiệu vừa mà đi.

Đám đại thần đầu triều gồm Tả Hữu tướng quốc, Thái Sư, Thái Uý, Thái Bảo, Lực Bộ thượng thư đều được triệu tới bàn luận chính sự. Hành lễ quân thần xong, Lê Tấn bắt đầu ném ra vấn đề, hắn nói:" Trẫm triệu chư vị ái khanh đến đây là muốn bàn bạc về việc thay đổi một số quy định cho khoa cử."

Đám đại thần nghe vậy thì có chút bất an, khoa cử chính là đại sự liên quan đến hưng suy quốc gia, vốn đã có quy định cụ thể, bây giờ bệ hạ lại muốn thay đổi . Ai cũng rõ khả năng sửa đổi của vị này, suy nghĩ của bệ hạ rất dị biệt, bọn họ sợ ngài sẽ phá hỏng hết quy củ tiền nhân, gây ra sai lầm nghiêm trọng. Tạm thời coi như tình hình chưa quá tệ, sợ nhất là ngài lại ném ra một đạo chiếu chỉ rồi bắt cứ theo vậy mà làm. Dù sao bệ hạ vẫn tìm bọn họ thương nghị, nếu bệ hạ dự định gì đó vượt quá mức thì bọn họ còn có thể can gián, phân tích lợi hại để thuyết phục ngài. Vậy nên tất cả đại thần đều chắp tay, xin được nghe dự định của hoàng thượng.

Lê Tấn bắt đầu nói ra dự định của mình :" Đầu tiên trẫm muốn thay đổi quy định về tiêu chuẩn lựa chọn thí sinh dự thi khoa cử. Cụ thể sẽ thấy đổi vài điều sau :

Thứ nhất, cho phép những người phục vụ trong quân ngũ được phép tham gia khoa cử. Quân đội các nơi sẽ tạo điều kiện thuận lợi để binh sĩ có thể đi thi.

Thứ hai, cho phép hậu nhân của phường chèo, con hát, kẻ phản nghịch, ngụy quan tham gia khoa cử.

Thứ ba, cho phép phụ nữ tham gia khoa cử. Nếu có tài nữ nào đỗ tiến sĩ triều đình sẽ ban cho chức quan tương xứng, giống như nam nhân.

Thứ tư, cho phép kẻ có thân phận nô lệ được phép dự thi. Khuyến khích chủ nô cho phép nô lệ đi tham gia khoa cử, bất kỳ nhà nào có nô lệ thì đỗ Thái Học Sinh (Tiến Sĩ) đều được khen thưởng. Triều đình sẽ ban cho gia đình chủ nô một tấm biển "thế gia học vấn" do chính tay trẫm đề chữ, ngoài ra thưởng cho chủ nô 50 mẫu ruộng vĩnh điền ."

Bệ hạ nói xong khiến đám đại kinh sợ, ngài lần này đây là muốn chọc thủng trời, lời bệ hạ càng về sau càng hoang đường. Chuyện này không thể được, đây không phải chỉ là phá chút quy củ thông thường, mà là sai lầm nghiêm trọng. Trong lòng mọi người đều nhận định nhất phải can ngăn bệ hạ.

Người đầu tiên đứng ra là Đàm Văn Lễ, lão nói:" bẩm bệ hạ, thần mạn phép cho rằng chỉ có điều thứ nhất bệ hạ nói ra là có thể cân nhắc, tất cả những thay đổi còn lại không thể áp dụng. Xin bệ hạ nghĩ lại mà làm."

Lê Quảng Độ nghe vậy thì nóng lòng, lão đứng ra tâu :" bẩm bệ hạ, điều thứ nhất cũng không nên áp dụng. Chuyện này sẽ khiến q·uân đ·ội xáo trộn rất nhiều, không có lợi cho ổn định quốc gia."

Thái Uý thật sự lo lắng, trong q·uân đ·ội người biết chữ vốn là không nhiều, bây giờ bọn họ bỏ đi thi cử hết thì trong quân sẽ loạn lên.

Bắn ngược có vẻ lớn, mọi người không dễ dàng chấp nhận những quy định này của hoàng thượng. Lê Tấn cảm nhận rõ áp lực, tiếp theo chính là thương lượng.

Lê Tấn nói:" trước tiên nói đến việc cho phép binh sĩ trong quân đi thi . Trẫm cho rằng họ đều vì nước bỏ ra nhiều cống hiến như vậy, triều đình nên cân nhắc tới lợi ích của bọn họ. Có rất nhiều người có tài học nhưng bị cản trở bởi vì đang phục vụ quân ngũ mà không thể tham gia khoa cử. Điều này vô hình chung khiến họ mất đi cơ hội thi triển tài hoa, triều đình lại không thể trọng dụng nhân tài theo đúng sở trường. Vậy nên trẫm cho rằng thay đổi này là cần thiết, có lợi cho cả triều đình lẫn bình sĩ, cớ sao mà không làm."

Lê Quảng Độ không đồng tình, lão phản bác :" bẩm bệ hạ, nếu cho phép binh sĩ được tự do tham gia khoa cử sẽ dẫn đến hỗn loạn trong quân. Rất nhiều người có tài học đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong q·uân đ·ội, nếu bọn họ bỏ đi tham gia khoa cử thì trong ngắn hạn khó mà tìm người thay thế."

Lê Tấn đang định tiếp tục dùng lý lẽ của mình thuyết phục đại thần nhóm thì Nguyễn Nhữ Vi tiến lại gần nói nhỏ điều gì vào tai hắn. Ngay lập tức hắn đứng lên rời đi, bỏ lại tất cả đại thần đang tràn đầy nghi hoặc trong điện.

Các vị đại thần không rõ bệ hạ đây là thế nào, ngài không nói không rằng cứ thế vội vã rời đi. Vấn đề này chưa có thương nghị xong đâu, chuyện này bọn họ không thể đồng ý để bệ hạ làm theo ý mình. Tuy rằng họ rất sốt ruột nhưng không dám ngăn bệ hạ lại, chỉ có thể nhìn ngài rời đi.

***

An Khang Cung, Quý Phi hôm nay dậy sớm, nàng có chút không thoải mái trong lòng. Chuyện là bệ hạ đêm qua không ở chỗ nàng, điều đáng nói là ngài lại ở cùng nữ nhân khác cả đêm. Chuyện này trước sau sẽ xảy ra, bệ hạ sẽ có rất nhiều phi tử, không thể ngày nào cũng dành ân sủng cho nàng. Dù nàng biết vậy nhưng trong lòng vẫn cảm giác có chút mất mát.

Quý Phi không có ý định cùng nữ nhân họ Chiêm kia chơi trò tranh sủng, địa vị của nàng cao hơn nàng ta một bậc, bất kỳ nữ nhân nào khác của hoàng đế đều phải cung kính với nàng . Quý Phi không muốn tự hạ thân phận cùng nàng ghen tuông, làm chính cung của hoàng đế không thể có đức tính này . Tuy nhiên hậu cung có quy củ của hậu cung, nàng làm chính cung cần phải đảm bảo quy củ này được áp dụng.

Quý Phi ra lệnh cho một cung nữ hầu cận :" Ngươi tới Diên Hoà Cung truyền lời của bổn cung, buổi chiều hôm nay ta muốn gặp mặt Hồng Phi."

Cung nữ già họ Phạm lập tức tuân mệnh đi làm, nàng đoán có thể cuộc chiến nơi hậu cung giữa chủ tử của nàng và vị Hồng Phi kia sắp bắt đầu rồi, lệnh triệu gặp mặt này chính là sự khởi đầu cuộc chiến . Tuy nhiên đúng lúc này một cung nữ trẻ tuổi chạy vào bẩm báo điều gì đó với chủ tử. Ngay tức khắc Quý Phi đứng bật dậy, vội vã rời đi, có vẻ như bên ngoài có chuyện gì rất khẩn cấp.

***

Trong Trường Lạc Cung, Huy Gia Thái Hậu đang ngồi uống trà, Trần cô cô bước vào bẩm báo :" Chủ tử, đêm qua bệ hạ nghỉ lại cung điện của Hồng Phi. Theo người của chúng ta báo lại thì hôm qua bệ hạ có sủng hạnh nàng ."

Huy Gia Thái Hậu hỏi lại:" đồ chúng ta tặng ở Bảo Quang Điện vẫn còn ở đó chứ?"

Trần cô cô đáp:" bẩm chủ tử, đồ của chúng ta vẫn tại . Hồng Phi dưỡng thương ở đó nửa tháng, thứ đó vẫn có tác dụng, chuyện kia không cần lo lắng."

Huy Gia Thái Hậu uống một ngụm trà, sau đó nói:" ừ, cần phải chuyên tâm hơn trong chuyện này. Bổn cung không mong đại hoàng tử tương lai của Đại Việt lại mang trong mình dòng máu người Chiêm."

Trần cô cô nói:" chủ tử yên tâm, nô tỳ sẽ an bài người tặng đồ đến Diên Hoà Cung, chuyện kia không thể xảy ra."

Đúng lúc này một lão thái giám chạy vào bẩm báo, ngay lập tức Huy Gia Thái Hậu rời Cung Trường Lạc.

***

Một canh giờ trước, trong Diên Hoà Cung Hồng Phi rời giường . Nàng được cung nữ hầu hạ tắm rửa . Tiếp đó dùng bữa sáng bằng một phần cháo tổ yến, món ăn bổ dưỡng mà gần đây nàng được ăn rất nhiều.

Sau khi đã ăn đủ, nàng cho người dọn dẹp, bản thân thì ngồi vào bàn tự mình trang điểm. Lần lượt trải tóc, cài trâm, kẻ chân mày, dặm phấn son. Cho đến khi hài lòng với gương mặt xinh đẹp của mình thì nàng nở một nụ cười . Nàng đuổi tất cả người hầu rời khỏi tẩm điện, tự mình cài hết các ô cửa lại lý do đưa ra là nàng muốn tự mình thử sắc phục Hoàng Phi . Đám cung nữ, thái giám cảm thấy kỳ lạ nhưng không dám không theo . Bọn họ biết vị trước mắt này được bệ hạ ưa thích, đêm qua ngài còn mới sủng hạnh chủ tử của bọn họ, có ngu mới đi đắc tội nàng.

Ở bên trong Chiêm Hồng Cơ tự mình mặc vào sắc phục của hoàng phi, đó là một bộ màu xanh được may bằng loại gấm tốt nhất, mặc lên người rất vừa vặn . Nàng tự ngắm mình trong gương, cảm thấy thật tuyệt mỹ, mỉm cười hài lòng với số phận đã an bài cho nàng có cơ hội này. Khoé mắt bỗng ươn ướt, nàng thì thào :" Ngài không yêu ta, vậy giữ ta lại làm gì ? Ta không muốn mãi là một công cụ phát tiết d·ụ·c vọng của ngài, càng không muốn làm một cái bóng để ngài tưởng nhớ, bảo vệ thứ gì đó ."

Chiêm Hồng Cơ dùng tay áo gạt đi nước mắt, ánh mắt tỏ vẻ dứt khoát . Nửa khắc đồng hồ sau, một tấm rèm trong góc tẩm điện của nàng bắt đầu b·ốc c·háy, lửa càng ngày càng lớn, dần dần ngọn lửa bao trùm tất cả.

***

Bên ngoài tẩm điện, đám cung nữ, thái giám ngửi được mùi khói thì đã bắt đầu đập cửa gọi Quý Phi. Tuy nhiên bọn họ không được đáp lại, điều này khiến Diên Hoà Cung lập tức đại loạn. Mấy vị thái giám dùng hết sức mình đẩy cửa nhưng không được, đây là hoàng cung tẩm điện, mỗi cánh cửa đều được làm rất chắc chắn, then cửa phía trong có tới ba cái. Có người nhanh ý đi xem cửa sổ xem có cơ may nào không nhưng vô dụng, tất cả đều được đóng chặt.

Rất nhanh Túc Vệ chạy tới, một viên thống lĩnh ra lệnh cho thuộc hạ tìm khúc gỗ lớn sử dụng như công thành chùy, không quên lớn tiếng kêu gọi những người khác đi xách nước cứu hoả.

Khi hoàng đế chạy tới thì lửa đã cháy ngút trời, ngài đứng thừ người ra nhìn về phía tẩm điện c·háy r·ừng rực. Bệ hạ đến chưa lâu, lần lượt Quý Phi, Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu đều tới. Nhìn hiện trường hoả hoạn, mọi người chỉ biết im lặng, không ai muốn làm phiền hoàng đế lúc này.

Tuy nhiên có một người phá vỡ bầu không khí, đó là Kim Đao Ti thống lĩnh Lê Lương. Hắn đi tới quỳ trước mặt hoàng thượng tâu lên: " bẩm bệ hạ, thế lửa quá lớn túc vệ chúng thần chỉ có thể đảm bảo không để hoả hoạn lan tới nơi khác. Diên Hoà Cung đã không thể cứu vãn, thỉnh bệ hạ rời đi nơi này, tránh cho tổn thương long thể ."

Lê Tấn không nhìn Lê Lương, hắn nói : " Trẫm muốn ở đây nhìn xem, cho đến khi ngọn lửa này tắt. Các ngươi làm gì cứ làm, đừng bận tâm trẫm làm gì."

Hắn nghe báo lại, Chiêm Hồng Cơ, phi tử mới nhất của hắn ở lại trong đ·ám c·háy. Từ những tin tức được báo lại liên tục trên đường hắn tới đây, có thể kết luận vụ hoả hoạn này không phải là t·ai n·ạn. Hắn không rõ tại sao nàng lại lựa chọn như vậy, tuy nhiên hắn muốn ở đây nhìn ngắm ngọn lửa này, giống như một nghi thức tiễn đưa đối với nữ nhân đầu tiên của hắn ở kiếp này.

Sự kiện này được Sử Quan chép lại :"Ngày 4 tháng 5 năm Đoan Khánh thứ nhất, Diên Hoà Cung xảy ra hoả hoạn, Hồng Phi nương nương không may g·ặp n·ạn. Đoan Khánh đế cùng ba người tôn quý nhất Đại Việt là Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoa Quý Phi đứng ngoài nhìn nửa buổi, cho đến khi ngọn lửa hoàn toàn dập tắt. Chỉ một ngày trước ngày sinh thần thứ 18 của mình, hoàng đế chịu đựng nỗi bi thương mất đi phi tử."

Chương 190. Hoả hoạn.