Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 192. Lộn xộn ( không biết nên tên là gì )

Chương 192. Lộn xộn ( không biết nên tên là gì )


Chương 192.

Chiều ngày 8 tháng 5, như mọi khi hoàng đế làm việc trong Ngự Thư Phòng, có nhiều công việc cần giải quyết đang bị dồn lại. Tuy nhiên có người khiến hắn phải tạm thời dừng lại Quỷ Y đến phục mệnh. Lão nói:" Tiểu tử, loại cây kia ta đã thử qua dược tính, nó vẻ vẻ mạnh hơn so với xạ hương rất nhiều, còn có tính tích tụ độc tố."

Lê Tấn bàn tay nắm chặt, trầm ngâm hồi lâu rồi lại buông lỏng. Hắn hỏi :" Thứ này có thể dùng làm dược hoàn sao ? Dùng nhiều ảnh hưởng như thế nào đối với phụ nữ ?"

Quỷ Y suy nghĩ một chút, rồi nói:" Ta chưa thử qua, tuy nhiên có lẽ là được. Chỉ là dùng nhiều có lẽ như Lý Phong nói, nữ nhân dùng nó sẽ không thể có con."

Lê Tấn tính toán một chút rồi ra lệnh:" ngươi lấy thêm chậu ở Bảo Quang Điện, dùng hai cây làm giống thử tìm một nơi ít người qua lại, nhân giống thứ này cho ta. Về sau ta có thể sẽ cần dùng tới ."

Chuyện nhân giống thảo dược Quỷ Y rất có nghề, nhiệm vụ này không khó với lão, cứ như vậy lão tuân lệnh rời đi.

Quỷ Y rời đi chưa lâu thì Lão Ma Rượu xuất hiện, trải qua nhiều ngày bôn ba vất vả, lão đã trở về cơ phục mệnh . Ma Rượu nói:" Tiểu chủ nhân, ta đã trở về."

Lê Tấn hỏi lão :" Hồng Phúc Trại thế nào rồi ?"

Lão Ma Rượu đáp:" Hồng Phúc trại đã không còn, bọn họ hoàn lương cả rồi?"

Lê Tấn lại hỏi:" Thế chuyện hai thôn bị đồ sát tính toán thế nào đây ?"

Ma Rượu đáp:" Không phải bọn họ làm, là đám gián điệp nước Minh làm."

Lê Tấn nghi ngờ lại hỏi:" Có bằng chứng gì không ?"

Ma Rượu kể lại đầu đuôi câu chuyện mà Mai Bất Phục đã kể. Sau đó chờ xem phản ứng của tiểu chủ nhân.

Lê Tấn suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi câu cuối cùng:" lời của tên trại chủ kia đáng tin không ?"

Ma Rượu không chần chừ đáp lại :" Ta tin hắn." - đây là cho thấy thái độ của lão. Hơn ai hết lão không tin đệ tử dám lừa dối mình.

Lê Tấn thấy Ma Rượu chắc chắn như vậy, thái độ sẵn sàng đảm bảo chuyện này thì không hỏi thêm. Lê Tấn không rõ quan hệ giữa lão và tên trại chủ đó là như thế nào, hắn cũng không muốn hỏi, ai cũng có một vài bí mật . Mười người thuộc hạ này rất trung thành với hắn, vậy nên nhiều lúc Lê Tấn dành cho bọn họ sự tin tưởng vô điều kiện.

Tính toán một chút hắn nói:" chuyện này kết thúc ở đây, ngươi về đi nghỉ đi. Tiện thể bảo Ma Đếm Tiền đến đây cho ta."

Ma Rượu tuân lệnh rời đi, nhiệm vụ của lão đã hoàn thành . Sau khi lão rời đi thì Nhị Nương lên tiếng hỏi:" ngươi tìm Lão Lục làm gì ? Định diệt môn nhà nào, muốn lão đi kiểm đếm sao ?"

Lê Tấn chẳng muốn nhiều lời, hắn nói:" Tý nữa ngươi sẽ biết."

**

Ma Đếm Tiền đang nằm ngủ ở một góc khuất trong cung điện thì bị Ma Rượu gọi dậy, điều này khiến lão khó chịu. Lão gắt:" Có chuyện gì ?"

Lão Ma Rượu đáp:" Tiểu tổ tông bảo ngươi tới ."

Ma Đếm Tiền nghe vậy thì có chút khó hiểu, tuy nhiên lão vẫn bật dậy lẩu bầu nói "biết rồi" xong đó phi thân mà đi. Chỉ mất một lúc lão xuất hiện trong Ngự Thư Phòng. Không vòng vo lão hỏi:" Lão Thất bảo ngươi tìm ta, có việc gì sao ?"

Lê Tấn hỏi lại :" Bao lâu rồi ngươi chưa g·iết người ?"

Ma Đếm Tiền đáp:" đến hôm nay là 8 tháng, 13 ngày." - trong lòng lão càng khó hiểu, tiểu chủ nhân hỏi cái này làm gì.

Lê Tấn nói:" ta nhớ không nhầm kỷ lục thời gian không g·iết người là Quỷ Lười giữ đi ?"

Ma Đếm Tiền đáp:" Đúng vậy, lâu nhất là 9 tháng 16 ngày ."

Lê Tấn hỏi tiếp:" ngươi có tính phá kỷ lục của Quỷ Lười không ?"

Ma Đếm Tiền nói:" Không muốn, chỉ là gần đây không tìm được kẻ thích hợp." - Nói đến đây lão lại thấy tay chân có chút ngứa ngáy, tiểu tổ tông đặt ra quy củ hạn chế bọn họ g·iết người. Vậy nên mấy năm nay bọn họ không thể thích g·iết thế nào thì g·iết, điều này khiến bọn lão cảm thấy rất nhàm chán.

Lê Tấn nói:" ta chọn cho ngươi một tên thích hợp để g·iết, nếu làm tốt có thể g·iết thêm mấy tên. Thế nào, có muốn hay không?"

Ma Đếm Tiền gật đầu lìa lịa nói :" muốn, đương nhiên muốn ."

Lê Tấn tiếp tục hỏi :" Cái tên người Minh chiều nào cũng câu cá ở bờ nam Hồ Gươm, ngươi nhớ chứ ?"

Ma Đếm Tiền lại gật đầu, lão đương nhiên nhớ . Hai năm trước lão thấy tên đó kỳ lạ nên có theo dõi hắn ít ngày, cuối cùng phát hiện hắn là gián điệp nước Minh. Khi trở về đem chuyện này kể cho tiểu tổ tông nghe, nhưng hắn chỉ thờ ơ nói " biết rồi" xong đó chẳng làm gì. Lão hỏi:" Ngươi để ta đi g·iết hắn sao ?"

Lê Tấn gật đầu nói:" đúng vậy, g·iết hắn đi. Nếu tìm được đồng bọn của hắn thì cũng g·iết luôn, nói chung ngươi tìm được bao nhiêu thì g·iết bấy nhiêu."

Ma Đếm Tiền hỏi:"muốn làm lớn chuyện hay âm thầm ?"

Lê Tấn nói:" âm thầm đi, xác bọn chúng cứ đem ra Hồ Tây băm nhỏ nuôi cá ."

Ma Đếm Tiền coi như rõ nhiệm vụ của mình, lão nói :" Được, ta đi đây." - nói xong lão liền rời đi.

Trong Ngự Thư Phòng, Nhị Nương liền hỏi:" Ta đi giúp Lão Lục một tay được không ?" - nàng muốn g·iết người, lần trước ở Nghệ An quá vướng víu nên không thể thả sức g·iết một bận, ngược lại b·ị t·ruy s·át khiến trong lòng nàng vẫn khó chịu đến giờ.

Lê Tấn trả lời :" không được, có vài tên người Minh, một mình Ma Đếm Tiền có thể xử lý. Thêm ngươi cùng đi thì ai g·iết ai đừng, lần sau sẽ có cơ hội cho ngươi." - Nói xong hắn tiếp tục cặm cụi làm việc, không để ý đến gương mặt khó ở của Nhị Nương Tử.

***

Trong một góc hoàng cung, Ma Đếm Tiền lấy ra một cái hộp gỗ, dùng tay lau lau sau đó mở ra. Tầng đầu tiên là đôi rìu có cán mạ vàng, lão không dùng nên bỏ ra ngoài. Tầng thứ hai có đôi rìu có cán mạ bạc, lão cũng không dùng tiếp tục bỏ ra. Cuối cùng Ma Đếm Tiền mang theo một đôi rìu có cán bằng đồng rời khỏi hoàng cung.

Người trong giang hồ chỉ biết lão gọi là Kim Tiền Tử, v·ũ k·hí sử dụng là một đôi rìu. Những người quen biết thì rõ lão có ba đôi rìu, tùy vào từng trường hợp mà sử dụng đôi nào. Nếu là sinh tử quyết chiến với cao thủ mà lão cho là võ công ngang ngửa thì lão sẽ dùng rìu cán vàng, trường hợp chỉ là giao đấu mang tính tỉ thí thì lão sẽ mang ra rìu cán bạc, khi mà lão đi g·iết những kẻ võ công thấp kém hơn mình sẽ mang rìu cán đồng.

Ngay trong ngày hôm đó, hệ thống gián điệp của Cẩm Y Vệ nước Minh tại Đông Kinh tổn thất nghiêm trọng. Hàng loạt các đầu lĩnh điệp báo bỗng nhiên biến mất, trong đó có thống lĩnh của bọn họ. Điều này khiến những người còn lại có chút hoảng loạn, nhiều người cảm nhận được nguy hiểm lập tức trốn khỏi Đông Kinh. Tung tích của những đầu lĩnh điệp báo này mãi mãi là bí ẩn mà Cẩm Y Vệ nước Minh không cách nào tra được.

***

Hải Dương, phong trào làm muối ồ ạt đã dẫn đến sản lượng gia tăng quá nhiều, nguồn cung muối đã vượt quá cầu, dù giá muối bán tại ruộng chỉ còn 4 đồng/cân, vẫn không có thương lái đến mua.

Rất nhiều người dân tham gia làm muối lâm vào tình trạng khó xử. Số muối bọn họ sở hữu bị tồn lại, bỏ thì tiếc mà bán không được. Mùa thu hoạch lại tới rồi, bọn họ phải lựa chọn giữa tiếp tục ở lại canh giữ muối hay trở về giúp gia đình làm việc nhà nông.

Trong số này thì Vũ Bình là người rất dứt khoát bỏ lại số muối mình làm ra, để trở về làng Ba Đông giúp gia đình thụ hoạch mùa màng. Dù sao nhà hắn cũng không quá khó khăn, coi như thời gian mấy tháng này làm muối không công đi. Đây là bài học để hắn trưởng thành, sau này mỗi khi quyết định làm việc gì cần phải cân nhắc kỹ hơn.

Trái với sự dứt khoát của Vũ Bình là Mạc Đăng Quyết, hắn không bỏ được số muối mình đã làm ra. Nhà hắn rất nghèo, hắn lên đường đi làm muối với hy vọng đổi đời, nào ngờ thời thế thay đổi, giá muối rớt thảm, đã vậy còn bán không được. Hắn không dám về nhà mà quyết bám trụ lại ven biển, chờ đợi xem có biến chuyển gì không.

Ít hôm trước, anh trai hắn Đăng Dung có đến một lần, muốn khuyên hắn từ bỏ. Tuy nhiên hắn không chịu, nhất quyết ở lại giữ hơn 10 đảm muối, đợi có người thu mua.

***

Nghi Dương huyện thành, Vũ Quân cùng con trai thứ ba trở về sau chuyến buôn xa. Lần đi Tuyên Quang này bọn họ đã bán hết gần trăm đảm muối tồn kho cho dân xứ ấy, khi trở về thì trở đầy hai chục xe thổ sản núi rừng. Dự tính chuyến này có thể lời hơn ba ngàn quan tiền, đây chính là khoản thu nhập lớn đối với nhà họ Vũ.

Khi trở về phát hiện giá muối đã giảm còn một phần mười thì Vũ Quân cảm thấy may mắn, nhờ có lão tam Vũ Hộ mà nhà họ Vũ tránh được tổn thất lớn trong biến động thị trường muối lần này.

Hai ngày nghỉ ngơi xong, Vũ Quân cho gọi lão tam đến bàn bạc. Lão hỏi:" Giá muối đã giảm thấp đến mức này, con thấy nhà chúng ta tiếp theo nên làm gì ? Nên nhập vào muối, mở cửa buôn bán hay tiếp tục ngừng kinh doanh ?"

Vũ Hộ đáp:" con cho rằng chúng ta vẫn nên ngừng kinh doanh muối thì hơn, giữ tiền trong tay chờ xem thời cuộc. Nếu có cơ hội kiếm lời thì chúng ta tham gia, không thì thôi. Ngoài ra có thể mở một tiệm bán thổ sản vùng núi, dù sao chúng ta có quan hệ, có thể nhập thêm hàng bất kỳ lúc nào. Đây có thể là con đường làm ăn mới của nhà chúng ta, dù lợi nhuận có thể thấp hơn buôn muối nhưng vẫn rất khả quan."

Vũ Quân nghe vậy thì gật gù, lão cảm thấy con trai nói có lý. Tiếp theo nói:" Được, cứ làm như con nói đi. Mà năm nay có khoa cử, con có muốn thử một lần hay không ?"

Vũ Hộ lắc đầu, hắn nói:" Con không thích làm quan văn, nếu triều đình mở cuộc thi tuyển chọn võ tướng thì con sẽ tham dự." - khát vọng của hắn là được làm tướng, cầm quân đánh trận. Tuy nhiên q·uân đ·ội hiện tại rất khó cơ hội cho binh sĩ bình thường leo lên thành tướng lĩnh. Cơ bản tầng lớp tướng lĩnh trong q·uân đ·ội hiện nay đều là xuất thân gia đình huân quý, quan lại. Nhà hắn chỉ là thương nhân, tiểu địa chủ ở huyện nhỏ này có chút thế lực nhưng so ra thì không đáng kể gì. Vậy nên hắn không chịu đi lính, dù sao trong nhà có nhiều nam đinh, có huynh đệ tham gia đi lính. Hắn có thể ở nhà lo chuyện làm ăn sống tiêu dao tự tại. Khi nào rảnh thì luyện tập võ nghệ, tìm vài cao thủ trong giảng hồ giao lưu, tỷ thí.

Vũ Quân thấy vậy thì có chút thất vọng, lão tam là đứa thông mình nhất trong số con trai của lão. Việc học hành của nó khá ổn, không dám nói là kinh bang tế thế nhưng cũng xem như học đủ thi thư lễ nghĩa . Lão tin con trai nếu đi thi hoàn toàn có thể đỗ hương cống, còn chuyện đỗ tiến sĩ thì khó nói. Dù sao mỗi khoa thi triều đình lấy đỗ tiến sĩ rất ít, chỉ tầm hơn hai ba mươi người. Người tài trong thiên hạ thì rất nhiều, tỷ lệ cạnh tranh vô cùng khủng kh·iếp, vậy nên chuyện thì đỗ tiến sĩ rất khó khăn.

Con trai không thích lão cũng không ép được, mặc dù trong nhà có một người đỗ hương cống cũng rất tốt nhưng nó đã không thích thì thôi vậy. Hai cha con bàn bạc thêm vài vấn đề nhỏ nhặt, sau đó lão cho con trai lui. Nghe đâu cháu trai đòi lão tam đưa đi chơi, lão không giữ hắn lại lâu.

Chương 192. Lộn xộn ( không biết nên tên là gì )