Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 194. Máy tuốt và ổ trục vòng bi.
Chương 194.
Ngày 12 tháng 5, hoàng đế theo thời gian định trước tới hoàng trang phía nam kinh thành tham gia việc thu hoạch mùa màng. Quan lớn trong triều đều đi theo tùy tùng, trừ Ngô thượng thư, chẳng là ngày hôm qua lão thượng thư đã dẫn người đi Thủy Vĩ tìm kiếm mỏ đồng.
Hoàng trang quen thuộc, Lê Tấn có thể nhận ra một vài gương mặt quen biết như thể mẹ con bé Heo, hai người thợ rèn, lão nông từng trò chuyện cùng hắn mấy tháng trước. Sau khi thay đổi y phục phù hợp, mang lên lưỡi hái hắn tiến tới thửa ruộng mình từng cày tịch điền bắt đầu gặt lúa.
Thời gian đi qua, Lê Tấn đã cắt được khoảng hơn một thước rưỡi, tốc độ quá chậm vì vừa làm vừa thở. Một canh giờ làm việc hắn không còn tiếp tục được nữa nên lên bờ nghỉ ngơi. Có thể thấy trên trán của hắn mồ hôi nhễ nhại. Trời hôm nay nắng sớm, cơ thể hắn lại rất thừa mỡ, nên khi làm việc mồ hôi ra như tắm. Làm việc nhà nông mới biết sự vất vả của nông dân, từ đó trân trọng lương thực làm ra. Với hoàng đế công việc hôm nay tới đây kết thúc, thửa ruộng này sẽ có người phụ trách làm tiếp.
Trở lại trong hoàng trang nghỉ ngơi, Lê Tấn nhìn thấy một nhóm nông dân đang gánh từng bó lớn lúa trở về. Hắn tò mò đến phía trong sân lớn xem người dân làm gì tiếp theo. Trước đây hắn cơ bản không tham gia việc thu hoạch, mỗi khi phụ hoàng tới hoàng trang làm nông hắn đều tìm cớ trốn không theo. Chỉ có đầu năm tế thiên, cày tịch điền là trốn không được nên phải thường xuyên tham gia.
Phía trong sân lớn Lê Tấn nhìn thấy cảnh nông dân đang dùng tay nâng từng bó lúa đập vào ván gỗ gồ ghề, từ đó tách thóc ra khỏi bông lúa . Đương nhiên cách này không thể thu được triệt để, cho nên sau khi đập bó lúa sẽ được để gom lại một góc, tiếp đó có người dùng chân vò đi vò lại để thu được những hạt xót lại. Cuối cùng phần thân cây lúa được đem đi phơi khô, về sau làm thức ăn cho gia s·ú·c.
Từ ngoài nhìn vào thấy việc thu hoạch này quả thật tốn sức, Lê Tấn hồi ức về kiếp trước. Hắn nhớ rất rõ nông dân thời đó thường thuê máy gặt đập liên hoàn hoặc máy vò để giải quyết công đoạn này. Về trước một chút thì hắn nhớ nhà bà ngoại từng dùng một thứ là máy tuốt lúa chạy bằng mô tơ điện.
Ngẫm nghĩ một lúc hắn nảy ra một ý, lập tức quay trở về tìm giấy bút bắt đầu vẽ siêu siêu vẹo vẹo hình dạng chiếc máy tuốt trong trí nhớ. Tiếp tục viết mô tả tỷ mĩ từng bộ phận nhìn như thế nào, chỉ là thay vì phía dưới là mô tơ điện hắn vẽ một bàn đạp. Bản thiết kế dùng sức người làm động năng cho máy tuốt phiên bản cổ đại ra đời từ đây.
Tính toán một hồi, Lê Tấn gọi Nguyễn Nhữ Vi ra lệnh: " Ngươi đi triệu Công Bộ quan viên đến đây cho trẫm ."
Đại tổng quản lập tức tuân mệnh đi ngay, mất khoảng hai khắc đồng hồ lão trở lại cùng với đám người của Công Bộ. Trong số đó, người dẫn đầu là Công Bộ Tả thị lang Nguyễn Thu. Hành lễ xong, Nguyễn Thu hỏi :" Bệ hạ, người cho gọi chúng thần là có điều gì sai bảo ?"
Lê Tấn nói:" Trẫm có ý tưởng về một thứ mới, chỉ là bản thân không có đủ hiểu biết về máy móc nên thiết kế có chút vấn đề, hiện tại muốn tìm người của Công Bộ hỗ trợ một chút. Không biết người nào có thể giúp trẫm?"
Nguyễn Thu nghe vậy liền đáp:" bẩm bệ hạ, thuật máy móc thì Công Bộ không ai qua được Phùng Hổ- Phùng đại nhân."
Lê Tấn hỏi Nguyễn Thu :" Hắn có ở đây sao ?" - nói xong thì dùng ánh mắt mong đợi chờ câu trả lời.
Nguyễn Thu đáp:" Bẩm bệ hạ, Phùng Hổ có ở đây." Nói xong quay đầu gọi lớn:" Phùng đại nhân, bệ hạ tìm ngươi."
Phùng Hổ tuổi ngoài năm mươi, hiện tại là quan viên Công Bộ, nhưng phẩm trật chỉ là tòng lục phẩm, lão rất am hiểu về các loại máy móc. Trong Công Bộ lão rất được Ngô thượng thư thưởng thức, vì vậy dù chức quan không lớn nhưng vẫn được đồng liêu kính trọng vài phần.
Lúc này Phùng Hổ đang đứng tít ở phía cuối hàng nghe thấy tả thị lang gọi mình, liền lập tức rời vị trí đi tới. Lão chắp tay hành lễ nói:" bệ hạ người cho tìm thần ?"
Lê Tấn nhìn lão một chút, xong đó hỏi:"Đúng vậy . Nghe nói ngươi rất am hiểu về máy móc, có phải vậy không ?"
Phùng Hổ đáp:" bẩm bệ hạ, thần cũng có hiểu biết một chút về máy móc." - đứng trước bệ hạ nên lão khiêm tốn, người trong Công Bộ đều biết lão chính là kẻ si mê đối với lĩnh vực này.
Lê Tấn không ngần ngại đưa tới tờ bản vẽ máy tuốt của mình nói :" Ngươi xem hộ trẫm thứ này ."
Phùng Hổ nhận lấy bản vẽ bắt đầu nhìn xem, vừa xem vừa tính toán. Lão hỏi:" bệ hạ, cái lồng quay này là tròn sao ?" - Sở dĩ lão hỏi vậy là vì năng lực hội hoạ của bệ hạ đúng là không dám khen, hình tròn mà ngài vẽ thành hình bầu d·ụ·c, lại còn vẽ không liền nét.
Lê Tấn đáp:" Đúng vậy, là hình tròn, các thanh ngang cách nhau một chút, phía trên mỗi thanh ngang có đóng móc sắt hình tam giác cụp xuống."
Phùng Hổ nghe vậy thì dùng trí tưởng tượng vẽ ra trong đầu cái lồng phía trên gắn đầy móc sắt. Tiếp theo đó lão hỏi:" bệ hạ, thứ này có hai trục quay, một lớn ở trên và một nhỏ ở dưới sao ?"
Lê Tấn đáp :" Đúng vậy, hai trục sẽ có dây kéo để truyền lực khiến lồng tròn quay đều. Phía dưới thiết kế bàn đạp, dùng sức đạp của người sử dụng kéo quay ổ trục."
Phùng Hổ tiếp tục tưởng tượng trong đầu, về cơ bản lão hiểu rõ kết cấu, nguyên lý hoạt động của thứ này, chỉ là mục đích làm ra là gì thì không rõ. Lão tâu:" bẩm bệ hạ, thần có thể hiểu được ý tưởng của người. Công bộ có thể làm ra thứ này, theo thần dự tính thì cần 4-5 ngày là có thể sản xuất một chiếc. Chỉ là thần xin hỏi bệ hạ, người định dùng thứ này vào việc gì, để chúng thần lựa chọn vật liệu cho phù hợp."
Lê Tấn nói:" thứ này dùng vào nông nghiệp, sau khi người dân gặt lúa về sẽ bó thành từng bó cầm vừa tay, tiếp đó dùng thứ này để tách bỏ hạt thóc thay cho việc đập lúa như bây giờ."
Phùng Hổ nghe vậy thì đầu đầy nghi hoặc, lão hỏi:" Bệ hạ thứ cho thần ngu dốt, xin người giảng cho thần làm sao sử dụng thứ này để tách hạt thóc khỏi bông cây lúa."
Lê Tấn giảng giải:" Người dân sẽ đứng phía sau dùng sức đạp bàn đạp làm cho ổ trục xoay nhanh, từ đó khiến lồng chuyển động ở tốc độ cao. Tiếp đó để bó lúa lên trên chiếc lồng, lợi dụng những móc sắt kim loại quay không ngừng để tách hạt ra khỏi bông lúa. Trẫm định gọi thứ này là máy tuốt lúa ."
Phùng Hổ trong đầu tính toán một hồi, tiếp theo lão đắn đo rồi tâu:" bẩm bệ hạ, thần có lời không biết bệ hạ có muốn nghe hay không ?"
Lê Tấn : " Ái Khanh cứ nói cho trẫm nghe thử xem ."
Phùng Hổ tâu :" bệ hạ, thứ này e là không hoạt động được, dù có hoạt động được cũng dùng không tốt."
Lê Tấn cảm thấy khó hiểu, hắn hỏi lại :" Tại sao khanh lại nói như vậy ?"
Phùng Hổ đáp:" bẩm bệ hạ, thứ này có hai ổ trục quay, dùng sức người đạp để ổ trục chuyển động. Việc này rất tốn sức, dùng thứ này tách hạt thóc còn vất vả hơn đập lúa. Vậy cho nên thần mới nói thứ này dùng không tốt."
Lê Tấn nghe vậy thì khó hiểu, rõ ràng thứ hắn thiết kế rất giống máy tuốt kiếp trước, thứ này đã được chứng minh là hiệu quả, giúp tiết kiệm sức lao động. Bây giờ Phùng Hổ lại nói thứ này không có tính ứng dụng, điều này khiến Lê Tấn không phục. Việc đạp máy tuốt đâu có mất sức lắm đâu, nó cũng tương tự như đạp xe đạp mà thôi, người trưởng thành có thể đạp liên tục hàng giờ.
Lê Tấn hỏi:" Phùng ái khanh, trẫm cho rằng việc đạp máy tuốt này đâu có khó khăn như vậy?"
Phùng Hổ cảm thấy bệ hạ đúng là người ngoài nghề, ngài không hiểu rõ cơ quan máy móc nên mới nói vậy. Bản thân lão hiểu rõ ổ trục rất nặng, làm nó quay rất tốn sức, để nó quay nhanh liên tục bằng sức người là không thể. Tính toán một hồi, lão nói:" Bệ hạ, thần không thể ngay lập tức làm ra cả cỗ máy tuốt này. Tuy nhiên thần có thể dùng hai ổ trục có sẵn mô phỏng cách nó hoạt động. Nếu bệ hạ muốn thần có thể tạo ra bản mô phỏng trong vòng hai canh giờ. Bệ hạ có thể ngự lãm và đưa ra đánh giá hiệu quả hoạt động của thứ này."
Lê Tấn nghe vậy thì gật đầu đồng ý, hắn thực muốn xem xem rốt cục là chuyện gì. Tại sao Phùng Hổ lại nhận định như vậy.
Phùng Hổ nhận được chỉ ý của hoàng thượng thì lập tức đi chuẩn bị. Mấy người giỏi về máy móc khác của Công Bộ đều chạy đến hỗ trợ.
***
Đầu giờ chiều, Phùng Hổ hoàn thành công việc. Lão tạo ra một cỗ máy đơn giản với hai ổ trục, một đôi bàn đạp và một cái dây xích liên kết bánh răng của hai trục. Nhìn qua như mô hình tối giản của một chiếc xe đạp.
Lê Tấn được đến xem, nhìn qua một vòng hắn thấy đây chính là kết cấu cơ bản của máy tuốt, chỉ cần lắp thêm khung và lồng vào là có thể hoàn thành. Hắn lại gần dùng chân đạp thử thì cảm thấy rất nặng, dùng hết sức có thể đạp được nhưng quay rất chậm. Đúng như Phùng Hổ nói, thứ này quả thực không thể ứng dụng vào thực tế. Lê Tấn nhíu mày, hắn không rõ sai số ở chỗ nào, quyết định quan sát tỉ mỉ một hồi . Sau cùng hắn hạ lệnh tháo cái ổ trục ra xem, kết quả hắn phát hiện điểm không đúng, đây là ổ trục đúc liền. Cuối cùng hắn hiểu tại sao đạp lại nặng như vậy.
Lê Tấn lại lấy bút vẽ vẽ mô hình cái ổ trục rời có vòng bi mà kiếp trước hắn từng thấy. Hắn nhớ mỗi khi xe đạp hỏng mấy bác thợ vẫn tháo ra kiểm tra, cái ổ trục xe đạp hắn được nhìn tháo rời không chỉ một lần, về cơ bản có thể trình bày sơ qua về cấu tạo của nó. Vẽ xong thì ghi chú về cách các bi nhỏ đặt trong ổ trục, có bôi mỡ trơn. Hoàn thành tất cả thì đưa cho Phùng Hổ xem, sau đó hỏi:" Công Bộ có thể làm ra ổ trục như thế này không ?"
Phùng Hổ xem xét bản vẽ thì nhíu mày, lão cảm thấy cái ổ trục bệ hạ vẽ ra rất phức tạp. Thứ này được tạo nên bằng nhiều bộ phận, để làm mỗi bộ phận cần kỹ thuật kim khí rất cao, lại yêu cầu tính chính xác của từng chi tiết, nếu không thì khó mà ráp lại. Suy tính kỹ càng, Phùng Hổ nói:" bẩm bệ hạ, thứ này quá phức tạp, thần xin bệ hạ cho thần mang bản vẽ này về cùng các vị đồng liêu nghiên cứu. Có thể phải mất một thời gian chúng thần mới làm ra được ổ trục mà bệ hạ yêu cầu."
Lê Tấn nghe vậy thì có chút thất vọng, đành phải chờ vậy. Hắn nói:" Được, trẫm cho phép khanh đem về nghiên cứu. Khi nào có thể làm ra thì dùng ổ trục kiểu mới này thay vào máy tuốt. Trẫm thưởng sẽ 2 vạn quan nếu các ngươi làm ra được thứ mà trẫm yêu cầu."
Treo thưởng này của bệ hạ khiến Phùng Hổ và đám quan viên Công Bộ mắt sáng lên, 2 vạn quan tiền là khoản tiền thưởng rất hậu. Mọi người nâng lên tinh thần, quyết tâm phải làm ra bằng được thứ này. Năm nay bổng lộc bị cắt giảm, mọi người đều trông mong nhờ việc này có thể kiếm thêm một chút.
Mọi chuyện tạm thời kết thúc tại đây, Lê Tấn xem như đã giao cho Công Bộ thêm một nhiệm vụ. Kết quả thì còn phải chờ, chỉ là hắn biết nếu máy tuốt lúa có thể thuận lợi làm ra và phổ biến diện rộng sẽ tiết kiệm rất nhiều sức lao động. Đây chính là điều mà hắn chờ mong, tiết kiệm sức lao động trong nông nghiệp thì có thể dùng lực lượng dôi dư làm việc khác.
Chiều muộn, khi trời bớt nắng hoàng thượng hồi cung, bách quan cũng kết thúc một ngày làm nông vất vả . Dù ít dù nhiều mọi người đều đã tham gia cùng nhà nông thu hoạch, thể hiện việc coi trọng nông nghiệp, đây là thái độ mà triều đình muốn cho dân chúng thấy.