Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 196. Kế hoạch

Chương 196. Kế hoạch


Chương 196.

Chiều cùng ngày khi Lê Tấn hoàn thành xong việc soạn thảo một đạo chiếu chỉ thì Dương Nguyên Trực cầu kiến. Quân thần gặp mặt, Lê Tấn hỏi:" Ngươi có chuyện gì muốn báo cáo sao ?"

Dương Nguyên Trực đáp:" bẩm bệ hạ, có hai chuyện thần muốn tâu lên.

Thứ nhất là giá muối đã giảm xuống rất thấp, ở kinh thành chỉ còn 5-6 đồng một cân muối . Trong khi đó giá muối ở khu vực ven biển chỉ khoảng 2-3 đồng một cân, dù giá rất thấp nhưng vẫn có rất nhiều người không bán được muối, tồn kho vùng ven biển đang rất lớn.

Thứ hai là việc quy định giảm lãi suất cho vay của bệ hạ đã khiến cho lợi tức mà các tiền trang chi trả cho người gửi tiền hạ xuống. Trước kia là khoảng ba thành rưỡi mỗi năm, nay chỉ còn hai thành. Lãi suất của tiệm cầm đồ và vay mượn nhỏ lẻ trong dân cũng giảm xuống. Tuy nhiên mức lợi tức này vẫn cao hơn so với lợi tức của trái phiếu cùng kỳ hạn, vậy nên việc huy động tiền vay thông qua trái phiếu không được khả quan cho lắm."

Lê Tấn nghe xong thì liền hỏi:" Lãi suất cho vay ra là hai thành, họ trả lợi tức cho người gửi tiền là hai thành, điều này làm sao có thể chứ ? Các tiền trang đây là đại phát thiện tâm, đứng ra làm trung gian cho vay không cần lợi nhuận ư ?"

Dương Nguyên Trực trả lời :" bẩm bệ hạ, thực ra các tiền trang vẫn có lợi nhuận. Mới đây bọn họ thống nhất đề ra quy định mới, theo đó mỗi người vay tiền bắt buộc phải mua một gói bảo hiểm có giá bằng một thành khoản vay. Số tiền bảo hiểm này được trừ thẳng vào khoản vay của khách, theo đó thì cứ vay 10 đồng thực tế chỉ nhận 9 đồng, hàng năm phải trả lãi 2 đồng, khi trả gốc lại là 10 đồng. Đây chính là cách kiếm lợi nhuận của bọn họ, thần có tính toán qua, nhờ cách này bọn họ có thể kiếm khoản tiền lời bằng khoảng một thành rưỡi khoản cho vay."

Lê Tấn nghe vậy thì giật mình, khi vay tiền bắt buộc mua bảo hiểm chính là cách kiếm lời của ngân hàng ở những năm cuối đời của hắn ở kiếp trước. Đây là có kẻ nào đó ở thời đại này có tư duy siêu việt nên nghĩ ra cách này, hay là có kẻ nào khác cũng xuyên qua thời không trở lại thời đại này, dùng kiến thức thế kỷ 21 áp dụng cho hiện tại. Trường hợp thứ nhất thì đúng là đáng suy ngẫm, người xưa trí tuệ quả nhiên không tầm thường. Trường hợp thứ hai thì đáng lo, thêm một kẻ xuyên không, lại ở phe đối đầu với hắn, về sau hắn làm việc gì cũng khó khăn gấp bội. Để thử xem rốt cuộc là trường hợp nào, hắn quyết định sẽ ra chiêu lần nữa đối với các tiền trang, nhìn xem bên đó ứng đối thế nào.

Quay trở lại chuyện của ngành muối, hắn cảm thấy giá muối hiện tại đã ở mức thích hợp, có thể tiến hành thu mua được rồi. Lê Tấn nói:" Dương ái khanh, sau khi ngươi trở về lập tức cử người đến các vùng duyên hải thu mua muối tồn kho. Giá thì định là 2 đồng 1 cân, tiền vốn thì dùng tạm 10 vạn quan tiền trong quốc khố . Nhớ phải để thuộc hạ của ngươi nêu rõ đây là trẫm thương xót dân làm muối vất vả nên bỏ tiền mua muối tồn của họ."

Dương Nguyên Trực trong lòng thầm nói bệ hạ quá đen rồi, ngài ép giá quá thấp đi. Tuy nhiên ngoài miệng lão vẫn nói:" thần tuân chỉ, sau khi trở về thần sẽ cho tiến hành ngay."

Ngừng một chút Dương Nguyên Trực lại hỏi:" bệ hạ, việc thu mua muối thì người của thần có thể đảm đương nhưng chuyện vận chuyển muối phải làm sao bây giờ ?"

Bên phía Minh triều có Diêm Vận Sứ chuyên phụ trách chuyển vận muối trong nước. Tuy nhiên Đại Việt lại không có cơ quan chuyên môn này. Thực ra triều đình có Tào Vận Sứ có thể tham gia chuyển vận muối. Nhưng mà nhiệm vụ của Tào Vận Sứ là vận chuyển lương thực chứ không phải muối. Chưa kể lần này thu mua số lượng lớn, nhân lực của Tào Vận Sứ chưa hẳn có thể đảm đương. Hộ Bộ của Dương Nguyên Trực càng không đủ người phụ trách việc này.

Lê Tấn nghe xong bắt đầu suy tính, cuối cùng hắn nói:" Chuyện này giao cho q·uân đ·ội phụ trách. Ngươi đi tìm Thái Uý, để lão chỉ đạo các quân phủ tham gia quá trình thu mua và chuyển vận muối. Như vậy có thể đảm bảo được an toàn, tránh có kẻ xấu đánh chủ ý lên muối hay tiền vốn của chúng ta. Nhớ phải thiết kế phương án vận chuyển, lưu trữ chu toàn. Đừng để dính nước mưa, nếu không thì thành công cốc cả đấy."

Sở dĩ hắn dặn dò như vậy là vì mùa mưa đang tới gần, chuyện gặp mưa là không thể tránh khỏi . Cần phải thiết kế làm sao để trong quá trình chuyển vận có thể tránh được ảnh hưởng của những cơn mưa mùa hạ.

Dương Nguyên Trực đạt được chỉ đạo thì xin phép cáo lui, lão tuân theo mệnh lệnh của hoàng thượng trở về làm ngay.

***

Bên kia sông Nhị, Lữ Côi Vương đang tiếp khách quý từ xa tới. Người tới là Hà Lô đương nhiệm gia chủ Hà Gia, gia tộc có vị trí thủ lĩnh nhiều đời của các dân tộc thiểu số ở vùng núi Tây Bắc, khu vực thuộc đạo Hưng Hoá.

Sau khi chào hỏi xã giao, dùng qua trà nước, đúng theo tính cách thẳng thắn của người miền núi Hà Lô đưa ra lý do mình tìm tới Lữ Côi Vương. Lão nói:" Vương gia, lần này ta tới là muốn cùng ngài bàn một vụ hợp tác làm ăn. Không biết ngài có hứng thú hay không ?"

Lữ Côi Vương vốn đang đoán xem vị thổ hào miền núi này tìm mình có chuyện gì thì đối phương đã bộc lộ ý đồ tới. Hắn hỏi lại:" Hà gia chủ có thể nói cho ta biết cụ thể là chuyện làm ăn gì không ?"

Hà Lô trình bày :" thưa vương gia, hiện nay giá muối ven biển đã rớt rất xuống rất thấp, chỉ cần bỏ ra một quan tiền có thể mua 4-5 đảm muối. Ta muốn cùng ngài hợp tác buôn muối."

Lữ Côi Vương khó hiểu, muối hiện tại đang thừa rất nhiều, có nhiều cửa hàng không thể bán được, đang phải đắp đống trong kho. Bây giờ Hà Lô rủ hắn đi buôn muối là có ý gì, đây không phải là đang không tìm cái khổ vào người ư. Hắn hỏi:" Hà gia chủ không phải đùa ta đi ? bây giờ còn có thể buôn muối sao ? Phải buôn đi đâu bán thì có lãi mới được chứ ?"

Hà Lô biết Lữ Côi Vương có chút không tin việc làm ăn này có thể làm, có thể kiếm lời. Tuy nhiên lão biết đây là một cơ hội phát tài, chỉ cần thao tác hợp lý thì kiếm lời gấp mười, hai mươi lần không nói chơi.

Hà gia chủ đáp :" Vương gia có điều không biết, giá muối Đại Việt hiện tại rất rẻ, thậm chí bán rẻ không ai mua. Nhưng mà bên kia biên giới, khu vực Vân Nam, các tiểu quốc giáp tây bắc nước ta giá muối vẫn rất cao mà nguồn hàng còn khan hiếm. Chỉ cần vận chuyển tới đó bán là có thể thu lợi đầy bồn."

Lữ Côi Vương coi như hiểu ý của Hà Lô, đây chính là muốn b·uôn l·ậu muối qua biên giới kiếm lợi. Chỉ là chuyện này có chút khó làm, không khéo b·ị b·ắt được thì có chút phiền toái. Bản thân hắn hiện tại không thiếu tiền, có mấy tiền trang ở phía sau ủng hộ thì hắn đương nhiên không cần vì tiền phát sầu. Vậy nên hắn dứt khoát nói:" Chuyện này bản vương không có hứng thú, Hà gia chủ xin mời tìm người khác hợp tác đi."

Hà Lô không ngờ đối phương lại từ chối, phải biết khoản lợi nhuận này rất khả quan . Lão không hiểu vị vương gia này sao lại có vẻ không cần tiền như vậy. Sở dĩ lão tìm Lữ Côi Vương mà không phải người khác là có lý do của nó. Trong chuyện làm ăn này có một khâu quan trọng là vận chuyển muối từ miền xuôi lên miền núi, chỉ cần hàng chuyển lên đến Hưng Hoá thì lão có thể lo liệu phần còn lại.

Đích nhắm cho nhiệm vụ vận chuyển muối là thủy quân, hiện tại thủy quân Đại Việt do Lê Bưu thống lãnh. Mà Lê Bưu là bạn chí cốt của Lữ Côi Vương, chỉ cần Lữ Côi Vương tham gia chuyện này thì có thể móc ngoặc với thủy quân. Sau đó lợi dụng chiến thuyền chuyển vận muối từ ven biển ngược theo sông Nhị tới Hưng Hoá. Thuyền của thủy quân sẽ không ai kiểm tra, hơn nữa thủy quân có thể lấy lý do tuần tra trên sông không ngừng tiến hành vận chuyển xuôi ngược.

Tính toán hồi lâu Hà Lô nảy ra một ý lão nói:" không biết vương gia có hứng thú với quân khí, binh sĩ hay không ?" - Hà Lô biết vị này muốn tranh đoạt cái ghế rồng, cần gia tăng lực lượng dưới tay. Chỉ là e ngại việc gây chú ý, lại thiếu thốn quân khí nên không thể gia tăng quân lực.

Hà Lô nói ra lời này khiến Lữ Côi Vương động tâm, quân lực của hắn đúng là không đủ mạnh. Trực tiếp dưới trướng của hắn chỉ có 1 vệ binh, tổng số có 2400 binh mã. Ngoài ra lực lượng mà hắn có thể trông cậy chỉ có 3000 thủy quân của Lê Bưu . Đám phương nam thế tộc ủng hộ hắn nhưng để bọn họ đem gia binh đưa cho hắn dùng là điều không thể. Thực ra lần trước hắn định giữ lại số quân khí bắt được, sau đó lén mộ binh âm thầm huấn luyện. Tuy nhiên Thái Sư lại nói chuyện đó không nên, hiến kế để hắn nộp hết lên trên. Bây giờ Hà Lô lại ném ra chuyện này, hắn muốn nghe coi cụ thể là thế nào.

Lữ Côi Vương nói:" Gia chủ nói thử xem, nếu ta có hứng thú thì ngài có thể làm những gì ?"

Hà Lô trong lòng mừng thầm, lão biết cá đã cắn mồi. Hà gia chủ chậm rãi nói:" Hà gia chúng ta có sở hữu mỏ sắt, cũng có cho mình một nhóm thợ rèn, hoàn toàn có thể rèn đúc số quân khí đủ cho trang bị 1 vạn quân mỗi năm. Ngoài ra chúng ta có thể giúp vương gia tìm kiếm một nơi vắng vẻ để tiến hành luyện binh. Không chỉ vậy, Hà gia còn có thể cung cấp quân lương cho doanh trại của vương gia."

Nghe đến đây Lữ Côi Vương trong lòng vui mừng, đây đúng là những điều hắn cần. Một nơi có thể âm thầm thao luyện q·uân đ·ội, giấu diếm tai mắt của người khác. Ngoài ra là nguồn cung cấp lương thực, quân khí cho nhánh quân đó. Cân nhắc một chút hắn nói:" Được, ta đồng ý hợp tác cùng gia chủ. Ngài nói xem ta cần làm những gì để phối hợp ngài trong lần hợp tác này.

Hà Lô cười, chuyện này đã thành, phía trước có vô số tiền tài đang chờ lão. Tính toán một chút, lão trình bày kế hoạch từng bước của mình một cách tỉ mỉ cho Lữ Côi Vương nghe, xong đó không quên hỏi lại xem có gì không hiểu rõ thì lão lại giải thích.

Chiều tà, mọi vấn đề được thương định xong, hai người vui vẻ uống một bữa rượu mừng cho lần hợp tác này.

Sau khi tiễn Hà Lô rời đi, Lữ Côi Vương triệu tập mưu sĩ dưới trướng tới thư phòng bàn bạc. Cuối cùng định ra kế hoạch, theo đó sẽ ngầm tổ chức một đội quân 2 vạn giấu ở Hưng Hoá dưới sự hỗ trợ của Hà gia.

Chương 196. Kế hoạch