Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 200. Top .
Chương 200.
Phủ Trình Quốc Công, Thái Sư Nguyễn Hữu Vĩnh ngồi giữa, bên trái là Nghĩa Quận Công Nguyễn Văn Lang và Trường An Hầu Nguyễn Văn Lưu, bên phải là Lại Bộ tả thị lang Trịnh Duy Minh và Hộ Khoa Cấp Sự Trịnh Duy Đại. Cuộc hội họp của hai nhà Trịnh-Nguyễn bắt đầu.
Mở đầu cuộc nói chuyện Thái Sư hỏi :" Dụ An Hầu gần đây thế nào ?"
Trịnh Duy Đại đáp:" cảm ơn Thái Sư quan tâm, cha cháu gần đây sức khoẻ không được tốt cho lắm, vẫn thường hay đau ốm."
Cha của Trịnh Duy Đại là Trịnh Trọng Ngạn, tước Dụ An Hầu. Sau khi ông nội hắn là khai quốc công thần Trịnh Khắc Phục và đại bá phụ Trịnh Bá Nhai, cùng với cha con Thái Uý Trịnh Khả bị hàm oan mà c·hết thì ông chính là gia chủ của Trịnh gia. Nhà họ Trịnh có nhiều con cháu làm quan lớn dưới thời Thánh Tông, chỉ là từ khi Hiến Tông lên ngôi thì đời trước của Trịnh gia rất biết thời thế xin lui về dưỡng lão . Dụ An Hầu cũng là như thế, lão cùng các huynh đệ của mình lui về Thủy Chú, tránh khỏi sóng gió trong triều đường. Ở Đông Kinh chỉ còn lại thế hệ sau của Trịnh gia như Trịnh Duy Đại, Trịnh Duy Minh, Trịnh Duy Sản.
Quay lại cuộc trò chuyện, Thái sư nói:" cháu giúp ta gửi lời hỏi thăm ông ấy, khi nào có dịp quay về Thanh Hóa ta sẽ đi thăm lão."
Trịnh Duy Đại đáp:" Vâng, lúc nào viết thư cháu sẽ chuyển lời của Thái Sư cho cha cháu. Hẳn ngài sẽ rất vui vẻ vì Thái Sư vẫn nhớ đến ."
Tạm qua chuyện hỏi thăm, Thái Sư nhìn lại Nghĩa quận công nói:" Văn Lang, mọi chuyện chuẩn bị thế nào rồi ?"
Nghĩa quận công nói:" Phía dưới đã tiến hành, người của chúng ta không ngừng chọn lựa ra những thiếu nữ xinh đẹp nhất. Đã ăn bài người đi dạy dỗ đám thiếu nữ đó, đảm bảo bọn họ sẽ được huấn luyện đầy đủ kỹ năng hầu hạ nam nhân tốt nhất."
Thái Sư hỏi tiếp:" Dự kiến cần bao nhiêu thời gian thì có thể dùng bọn họ?"
Nghĩa quận công đáp:" huấn luyện nửa năm là được, dự tính khoảng cuối năm tháng 11, đầu tháng 12 thì có thể."
Thái sư bắt đầu tính toán một chút, sau đó nói:" Trong cung mới xảy ra chuyện, đợi giữa tháng sau chúng ta sẽ bắt đầu tạo dư luận. Khoảng một đến hai tháng sẽ gây đủ áp lực, khi đó huy động tập thể thượng tấu yêu cầu bệ hạ tuyển phi. Khoảng cuối năm những mỹ nhân mà chúng ta chuẩn bị cho hoàng đế sẽ tiến cung, kế hoạch có thể bắt đầu."
Mọi người đều đồng ý với tính toán này của Thái Sư, sắp xếp thời gian như vậy là hợp lý. Trịnh Duy Đại bổ sung thêm :" cháu cho rằng có thể liên hệ Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, để nhị vị đó tạo áp lực lên hoàng đế. Đặc biệt là việc Quý Phi tiến cung đã lâu không thể mang long chủng, chúng ta có thể vin vào chuyện này mà nói chuyện."
Mấy người còn lại gật đầu thể hiện sự đồng tình với ý này của Trịnh Duy Đại. Thái sư nói:" được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Dừng lại một chút lão lại hỏi:" Mọi người nghĩ gì về chiếu chỉ mới đây của bệ hạ ?"
Trường An Hầu lên tiếng :" Ta cho rằng chuyện này ảnh hưởng không quá lớn đến lợi ích của chúng ta. Có thể việc buôn bán nô lệ không thể tiếp tục nhưng các việc làm ăn khác không có vấn đề."
Trịnh Duy Minh lắc đầu nói:" cháu không cho là như vậy, đừng quên rằng bệ hạ để Ngự Sử Đài đi giá·m s·át thi hành quy định này. Ai cũng biết đám ngự sử đó tính tình như thế nào, nếu bọn họ chạy đi phía nam đảo loạn thì chúng ta sẽ có phiền toái."
Mọi người bắt đầu suy nghĩ, ai cũng biết đám ngự sử đó là người như thế nào, chuyện bọn họ chạy đi phía nam bới móc là hoàn toàn có thể xảy ra. Thái sư nói:" Chuyện này đúng là phiền, tuy nhiên không phải là không có cách ứng đối. Mai ta đi tìm Đàm Văn Lễ trò chuyện, để lão nói bên Ngự Sử Đài đê điều một chút."
Nghĩa quận công hỏi lại:" Hắn sẽ nghe theo lời ngài sao, tộc trưởng ?"
Thái sư rất chắc chắn nói:" hắn sẽ nghe thôi, bây giờ chúng ta không muốn cùng đám sĩ phu đấu, ta cho rằng bọn họ cũng có ý nghĩ tương tự. Đương nhiên nếu bọn họ không chịu hoà hoãn với chúng ta thì chúng ta cũng không phải không biết đáp trả."
Thái sư không cầu xin, ông là muốn cùng sĩ phu Bắc Hà đàm phán, nếu bọn họ muốn tiếp tục hoà hoãn thì Ngự Sử Đài xuôi nam không được gây chuyện, không thì phương nam thế tộc sẽ phản kích.
Chuyển qua vấn đề khác, Thái Sư hỏi:" Văn Lưu, chuyện kia thế nào rồi ?"
Trường An Hầu đáp:" Kim nhi đã truyền tin về, trên đường đi nó và Lương Đắc Bằng nói chuyện rất hợp, quan hệ hai bên đã được kéo gần, đợi khi thời cơ chín muồi có thể tiến hành lôi kéo hắn về phía chúng ta."
Thái sư gật đầu hài lòng, lão khá tin tưởng đối với năng lực làm việc của Nguyễn Kim, chuyện lôi kéo người này giao cho hắn là thích hợp. Trịnh Duy Sản cùng đi sứ nhưng tính cách tên đó khá ngang tàng, khó mà đảm nhiệm việc này.
Thái Sư lại quay sang hỏi :" Duy Đại, chuyện người phụ trách thế nào rồi ?"
Trịnh Duy Đại đáp:" người của cháu tới phía tây cùng người mọi trao đổi đã trở về. Bởi vì hành động nhanh chóng khi giá muối chưa giảm xuống nên thu về không ít trâu. Theo tính toán mỗi nhà chúng ta có thể thu về ngàn con ."
Khi quy định mới về muối ban ra, Hoàng Diêm Tinh còn tồn kho rất nhiều muối. Thái sư đã ra lệnh cho Trịnh Duy Đại phối hợp bọn họ chuyển muối tới phía tây Nghệ An, Thanh Hóa, Thuận Hoá cùng người mọi tiến hành trao đổi. Tiện thể đổi luôn cho mấy trại của người Ai Lao sát biên giới lấy về trâu ngựa.
Mấy người còn lại trong phòng đều khen tốt, ngàn con trâu chính là một tài sản lớn ở thời đại này. Ở nông thôn thường dùng việc nhà có trâu và không có trâu để phân biệt đâu là nhà khá giả, đâu là nhà nghèo. Cơ bản cứ có trâu, có ruộng chí ít cũng là trung nông không lo đói ăn, còn không trâu thì chắc chắn là ruộng cũng ít, nhà đó chắc chắn nghèo.
Trâu rất quan trọng đối với nông nghiệp, có câu "con trâu là đầu cơ nghiệp". Triều đình ra luật cấm g·iết trâu, nếu phát hiện làm trái sẽ bị phạt rất nặng, vậy nên ăn thịt trâu là một điều xa xỉ. Tuy nhiên Trường An Hầu lại rất thích món này, lão nói:" trâu nhiều như vậy, có phải nên ăn một bữa hay không?"
Mọi người trong phòng đều biết lão có sở thích này, Trịnh Duy Minh nói:" Được, để cháu sắp xếp. Ngày mai sẽ cho người mang một con từ điền trang vào thành ."
Luật là cấm nhưng đối với mấy đại gia tộc thì chuyện này không làm khó được họ. Cấm g·iết trâu sống ăn thịt thì bọn họ khiến trâu xảy ra ngoài ý muốn bị c·hết, đến lúc đó theo thủ tục báo quan rồi xẻ thịt, chả nhẽ trâu c·hết còn bắt đem chôn.
Cuộc hội tụ của hai nhà Trịnh-Nguyễn kết thúc bằng một loạt bình phẩm xem thịt trâu làm món gì thì ngon.
***
Trường Lạc Cung, Huy Gia Thái Hậu chuẩn bị đi ngủ thì Trần Cô Cô tiến tới bẩm báo:" chủ tử, Bùi Minh Viễn hỏi xem người có muốn sắp xếp ai vào danh sách lựa chọn Hiến Sát Sứ Hải Dương hay không ?"
Huy Gia Thái Hậu nói:" Không cần, chức Hiến Sát quá lớn sẽ gây ra chú ý, cứ để hắn làm đúng quy củ. Khi nào có cơ hội sắp xếp vài chức tri huyện là tốt rồi. Nói với hắn Hội Ninh hắn làm rất tốt, bổn cung có lời khen."
Trần cô cô nhận được chỉ ý thì tuân mệnh lui ra nàng đi tìm A Minh để hắn đi Bùi phủ một chuyến, truyền lại ý chỉ của chủ nhân.
***
An Bang đạo, Vĩnh An Hầu Lê Đăng Hải đang gặp mặt một người thiếu niên. Đến là Mai Bất Phục, hắn mang theo thư tay sư phụ viết tới gặp vị hầu gia nơi biên cương này.
Vĩnh An Hầu tuổi đã ngoài 70, dáng người cao gầy, tóc bạc trắng. Lão là cháu của khai quốc công thần Lê Lễ, một trong những người tham gia hội thề Lũng Nhai năm xưa.
Xem xét thư tay của Ma Rượu viết xong, lão hỏi:" người viết thư là gì của ngươi?"
Mai Bất Phục đáp:" Người là gia sư của vãn bối."
Vĩnh An Hầu nghĩ một chút, sau đó nói:" được rồi, từ giờ các ngươi cứ ở lại đây."
Mai Bất Phục chắp tay nói :" tạ ơn hầu gia thu lưu."
Vĩnh An Hầu khoát tay nói:" không có gì, sư phụ ngươi để ngươi đến tìm ta thì ta không thể ngó lơ. Nói đi, tiếp tới muốn làm gì ?"
Mai Bất Phục ngẫm nghĩ một chút rồi nói:" xin hầu gia giúp an bài cho đám huynh đệ của vãn bối, bọn họ vốn là người thô lỗ có thể chiến đấu."
Vĩnh An Hầu nghe vậy thì gật đầu nói:" được, đã có thể đánh thì có hai lựa chọn. Một là tham gia biên quân, lão phu có quen biết một chút, sắp xếp bọn họ tòng quân không thành vấn đề. Hai là theo thuyền trong nhà ra biển buôn bán, tuy nhiên trên biển nguy hiểm rất nhiều, ngươi cần cân nhắc trước khi chọn lựa."
Mai Bất Phục bắt đầu nghĩ, hắn cảm thấy việc tòng quân có chút gò bó, đám huynh đệ ngang tàng khó mà theo quân kỷ. Theo thuyền ra biển có nhiều nguy hiểm, làm không tốt gặp bão thì t·ử n·ạn là bình thường. Bọn họ vừa trải qua bảy ngày lênh đênh trên biển từ Quảng Nam tới nơi này, biết rõ biển cả khó lường. Tuy nhiên đây cũng là môi trường phù hợp với tính cách của đám huynh đệ, đôi khi còn có cơ hội chém g·iết với hải tặc. Bọn họ vốn là sơn tặc, bây giờ xuống biển cùng hải tặc đánh g·iết, cũng có chút thú vị.
Mai Bất Phục nghĩ xong nói:" xin hầu gia thu nhận đám huynh đệ của vãn bối vào đội thuyền buôn."
Hầu gia nghe đi nghe lại hai lần thì có chút nghi hoặc, lão hỏi:" Ta nghe không nhầm thì ý ngươi là chỉ đám huynh đệ đầu nhập phải không ? Vậy còn ngươi muốn ta giúp an bài thế nào ?"
Mai Bất Phục đáp : " đúng vậy, vãn bối chính là có ý muốn tách ra. Nếu hầu gia có thể giúp an bài cho vãn bối một thân phận thì vãn bối muốn tham gia khoa cử năm nay."
Vĩnh An Hầu nhíu mày, lão nói:" chuyện này rất khó, thời gian báo danh đã tới, bây giờ mới an bài thân phận khó tránh khỏi nghi ngờ. Nếu ngươi muốn tham gia khoa cử thì đợi thêm hai năm, khi đó thân phận của ngươi vững chắc, sẽ không còn bị chú ý nữa."
Mai Bất Phục nghe vậy thì thất vọng thấy rõ, hắn hỏi lại:" Không có cách nào an bài chuyện này sao hầu gia ?"
Vĩnh An Hầu nói:" Cách thì không phải không có, tuy nhiên có hơi phiền phức. Nếu ngươi có thể dùng tài hoa của ngươi thuyết phục được ta, ta sẽ có thể cân nhắc chuyện này."
Mai Bất Phục nghe vậy thì bùng lên hy vọng, việc tiếp theo là cần chứng minh bản thân. Lão hầu gia hài lòng sẽ giúp hắn an bài thân phận đi thi. Hắn hỏi:" Xin mời hầu gia ra đề, vãn bối nguyện kiểm tra."
Vĩnh An Hầu nói:" Không vội, giờ này đã khuya, các ngươi lại đường xa mệt mỏi, trước tiên đi nghỉ ngơi. Ngày mai ta sẽ khảo thí một chút, nếu đạt yêu cầu thì ta sẽ giúp ."
Mai Bất Phục nghĩ một chút thấy đúng là nên vậy, hắn có chút vội vàng rồi. Tiếp theo hắn chắp tay tạ ơn, sau đó theo quản gia rời đi . Đại quản gia của hầu phủ giúp an bài chỗ ngủ nghỉ cho Mai Bất Phục và hơn tám mươi huynh đệ Hồng Phúc trại đi theo hắn.
PS: cái tên ko liên quan gì đến chương hết nha.