Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 201. Rời đi.
Chương 201.
Đông Kinh, Trong một gian phòng ở Đông Thành, Triệu Chấn và vợ mình đang ngồi uống trà thì một cô con nuôi đi vào. Lão hỏi:- Có chuyện gì sao ?
- Thưa cha, mọi chuyện đã được xác thực, hoàng đế thực sự đã ban chiếu xóa bỏ thân phận nô lệ cho số lớn đồng bào của chúng ta.
Triệu Chấn nghe vậy thì trầm ngâm, lão nhận được tin tức này từ chiều nhưng cảm thấy chuyện này rất không bình thường, nên cho người xác nhận. Bây giờ chuyện đã rõ, lão quay qua hỏi vợ : - nàng thấy chuyện này thế nào ?
Người vợ đáp : - ta cho rằng hoàng đế làm như vậy ắt có dụng ý riêng, chứ không thể nào chỉ là vì Tiểu Cúc .
Triệu Chấn cũng cho là vậy, dễ thấy nhất là điều này khiến người Chiêm trên đất Đại Việt ngừng lại lo lắng, làm cho một cuộc chạy trốn hỗn loạn không xảy ra nữa. Sâu xa hơn thì như hoàng đế nói trên triều đình, hắn là muốn để cho người Chiêm không còn ủng hộ tổ chức phục quốc. Có lẽ còn ý tứ phía sau nhưng tạm thời đoán không được.
Tạm bỏ qua chuyện này, lão hỏi :- Chuyện của Tiểu Cúc ta bảo con tra, kết quả thế nào rồi ?
- Thưa cha, theo nội tuyến của chúng ta trong cung truyền ra thì hoả hoạn không phải là t·ai n·ạn. Hôm đó Tiểu Cúc đã chủ động đuổi hết người hầu ra ngoài, chốt tất cả cửa lớn nhỏ tẩm điện. Có thể khẳng định, Cúc đã có tình phóng hoả t·ự s·át.
Triệu Chấn nghe vậy thì vỗ bàn nói: - khốn kiếp, nó đây là điên rồi, mãi mới có thể vào cung, còn được phong Hoàng Phi. Đại nghiệp phục quốc của chúng ta đã có hy vọng, vậy mà nó dám làm điều bất trung, bất hiếu như vậy.
Triệu Chấn thật sự tức giận, vốn cho rằng có thể áp dụng thượng sách, tương lại không xa sẽ có một cơ hội tốt để phục quốc, thậm chí chiếm đoạt lãnh thổ Đại Việt. Nhưng mà c·ái c·hết của Tiểu Cúc đã làm kế hoạch này phá sản hoàn toàn, khi nghe được tin lão đã giận phát điên. Ban đầu lão cho rằng có thể nàng bị ám hại, có thế lực khác nhân cơ hội hoàng đế không phòng đã ra tay với nàng. Nào ngờ đâu nàng lại t·ự s·át, đây rõ ràng là hành vi tồi tệ, không vì bản thân nàng, không vì người Chiêm mà suy nghĩ. Lão cảm thấy hận, hận đứa con gái nuôi ngu xuẩn, đã bỏ bao nhiêu công sức bồi dưỡng nàng, cuối cùng lại nhận được kết quả này.
Vợ Triệu Chấn ở bên cạnh thấy chồng như vậy thì vỗ nhẹ bàn tay lão nói: - Thôi được rồi, chuyện đã xảy ra bây giờ ông tức giận không giải quyết được vấn đề gì. Việc trước mắt là phải nghĩ xem chúng ta nên làm gì tiếp theo.
Triệu Chấn dần dần cũng ổn định lại cảm xúc, lão nhìn vợ hỏi: - bà có ý gì không ?
Người vợ: - ta cho rằng chúng ta nên rời khỏi Đông Kinh, lực lượng của chúng ta ở đây đã bị suy yếu quá nhiều, trong thời gian ngắn khó mà khôi phục, dù có ở lại thì trong thời gian ngắn không thể làm nên chuyện gì. Tiếp theo hai chúng ta nên về nam cùng đại ca hội họp, nọi chuyện ở đây cứ giao cho chị em Linh nhi phụ trách.
Triệu Chấn đứng dậy, đi lại suy nghĩ. Lão biết vợ mình nói có lý, ở lại Đông Kinh đã không còn phù hợp, lực lượng lão mất công xây dựng hai mươi năm nay đã tổn thất 9 thành, căn cứ ở An Thái cũng mất. Tuy nhiên về phía nam cũng không khá hơn, ở phía nam lão đại cũng không dễ dàng, lực lượng hiện có đều phải giấu diếm ở trong đồi núi. Dù có dốc toàn lực cũng chỉ có vài ngàn người có thể chiến đấu, không thể khởi sự chỉ với lực lượng đó, trừ phi Đại Việt có nội loạn.
Ngoại viện khó mà trông chờ, lãnh chúa vùng Hoa Anh chỉ là bù nhìn do người Việt dựng lên, không có thực lực gì. Phía nam vùng Phan Rang thì do họ Bô nắm giữ, bọn chúng chính là lũ phản tặc, hoàng tộc Maha ( Bàn La ) không bao giờ có thể cùng bọn chúng hợp tác. Các tộc người Thượng ở Nam Bàn (Tây Nguyên) vốn chịu người Chiêm cai trị nhiều đời, trong lòng bọn chúng bất phục, sao có thể hỗ trợ đánh đuổi người Việt.
Nghĩ kỹ càng lão nói : - Ta muốn tìm kiếm thêm một lực lượng có thể giúp chúng ta đánh đuổi người Việt, nàng nói xem chúng ta nên đi đâu.
Vợ lão trầm ngâm suy ngẫm, nàng không cho rằng cầu kẻ khác có hiệu quả. Năm xưa không phải là không có người chạy qua nước Minh xin giúp đỡ. Cuối cùng người Minh cũng không thể làm gì có hiệu quả thực chất, chỉ vài ba lời khiển trách, Đại Việt chỉ ứng phó quá loa thì bên đó không làm gì thêm. Ai Lao không thể trông chờ, bọn họ cũng có mối thù với Đại Việt không sai. Nhưng cơ bản nước họ yếu hơn Đại Việt, không có đủ sức mạnh dám đi chọc người Việt lúc này. Chỉ khi nào Đại Việt hỗn loạn hoặc suy yếu thì bọn họ mới có thể chịu ra tay.
Tính toán cẩn thận, nàng nói: - ta cho rằng chúng ta nên đi Chân Lạp.
Triệu Chấn bất ngờ trước để nghị này của vợ, lão hỏi: - Chân Lạp ư ? Tại sao lại là nơi đó ?
Vợ lão đáp: - Đúng vậy, là Chân Lạp. Hơn ba mươi năm trước khi quốc đô bị phá, rất nhiều người Chiêm chúng ta chạy trốn. Một bộ phận không nhỏ những gia đình giàu có đã chạy đến Chân Lạp tị nạn. Bây giờ sau mấy chục năm hẳn bọn họ đã có thể cắm dễ ở đất đó. Chúng ta chạy tới tìm cách lôi kéo sự ủng hộ của những người này. Sau đó lén tổ chức một chi q·uân đ·ội, đợi đủ lớn mạnh thì từ phía nam tiến lên chiếm trở lại dải đất phía nam trong tay nhà họ Bô đang nắm giữ. Khi ấy Lão Đại có thể kéo quân từ phía Quảng Nam đánh xuống phối hợp chúng ta. Nếu có thể giành lấy vùng đất phía nam làm căn cứ thì việc phục quốc của chúng ta có triển vọng.
Triệu Chấn ngẫm nghĩ, lão cảm thấy kế hoạch này của vợ có thể thực hiện Chỉ là sẽ tốn nhiều thời gian và công sức, ít nhất phải cần 5-7 năm thời gian. Nếu thành công thì tốt, đời này của lão còn có hy vọng nhìn thấy Đại Chiêm Thành phục quốc, hoàng tộc Maha còn có thể phục vị, còn như thất bại thì coi như xong. Bản thân lão tuổi đã ngoài năm mươi, không biết còn có thể sống được bao lâu nữa .
Nghĩ cẩn thận, Triệu Chấn quyết định nghe theo lời vợ. Tiếp theo đó bọn họ dành vài ngày an bài mọi chuyện ở Đông Kinh. Sau đó để ba đứa con nuôi ở lại phụ trách công việc, vài ngày sau hai vợ chồng Triệu Chấn dẫn theo mấy đứa con nuôi khác xuôi nam.
***
Tại miếu thành hoàng, Bát Hoàng Tử cùng với mấy đầu lĩnh tình báo người Ai Lao hội họp. Những việc làm gần đây của Lê Tấn được hắn đánh giá rất cao, như việc mở một cuộc điều tra khiến cho âm mưu của hắn hoàn toàn thất bại.
Khởi đầu cuộc họp, hắn nói: - Các ngươi báo cáo đi .
Cayson một trong các thủ lĩnh nói trước: - thưa hoàng tử, theo nội tuyến của chúng ta báo lại thì hệ thống tình báo của Đại Minh ở Đông Kinh xảy ra vấn đề."
Bát hoàng tử thấy hứng thú với tin tức này hắn hỏi: - Cụ thể là thế nào ?
Cayson đáp: - thưa hoàng tử, theo tin báo về thì các thủ lĩnh của bên đó bỗng nhiên m·ất t·ích. Sau đó các gián điệp cấp dưới khác cảm thấy nguy hiểm nên nhiều người đã chạy khỏi thành.
Bát hoàng tử trầm tư, bỗng nhiên m·ất t·ích sao, chuyện này đúng là bất thường. Trước đó xảy ra chuyện hệ thống tình báo của người Chiêm bị lộ ra, bây giờ hệ thống tình báo của người Minh cũng gặp chuyện, có khi nào tiếp theo sẽ đến lượt những gián điệp Ai Lao bọn họ hay không. Cẩm Y Vệ Đại Việt đây là ăn thuốc gì rồi hay sao mà năng suất làm việc lại cao như vậy.
Bát hoàng tử hỏi: - Có tra được chuyện này chính xác là như thế nào hay không?
Cayson đáp: - bên phía người Minh cũng đang tra nhưng tạm thời chưa có kết quả, chỉ là cảm thấy có chút khó hiểu. Không rõ làm sao đối phương lại khoá chặt mục tiêu vào những đầu lĩnh của bọn họ, phía dưới nhân viên hầu như không có tổn thất, bên phía Cẩm Y Vệ Đại Việt cũng không có động thái truy quét.
Bát hoàng tử nghe xong có chút suy ngẫm, sau đó hắn nói: - Ta cảm thấy chuyện này rất bất thường, tiếp theo chúng ta nên an bài một chút. Chỉ giữ lại nhân viên tối cần thiết ở trong Đông Kinh, những người khác chia ra tới các nơi tìm hiểu tình hình.
Cayson hỏi: - hoàng tử là lo lắng người Việt sau khi ra tay với những người kia sẽ quay sang đối phó chúng ta ư ?
Bát hoàng tử gật đầu nói :- đúng vậy, ta lo rằng có một kế hoạch của người Việt nhằm vào tổ chức điệp báo của các nước. Chúng ta tản ra đi các vùng, vừa là để tránh đi, vừa là nhân cơ hội này đi xem các nơi ở Đại Việt thay đổi như thế nào sau những chính lệnh mới của vị mập mạp kia. Tiện thể liên hệ với các huynh đệ ở các địa phương, tìm hiểu thêm nhiều thông tin hữu ích.
Bát hoàng tử vốn đã có ý đi một chuyến, hắn muốn tới vùng ven biển xem xét tình hình làm muối và tác động của nó. Mỗi khi nghĩ tới hiện tại Đại Việt mỗi cân muối chỉ có mấy đồng hắn lại thèm khát. Giá mà Ai Lao cũng có biển, để bọn họ có thể thoải mái làm muối, để con dân Ai Lao có thể dùng muối giá rẻ như vậy.
Cayson và những thủ lĩnh khác cảm thấy lo lắng của Bát hoàng tử có lý, cẩn thận một chút không dư thừa. Mọi người đều nhất trí làm theo an bài này.
Tiếp theo một tên khác là phanavong báo cáo: - thưa hoàng tử, việc móc nối với bên kia đã hoàn thành. Tên kia sẵn sàng bán cho chúng ta bản vẽ cùng phương pháp chế tạo hoả khí của Đại Việt.
Bát hoàng tử vui mừng ra mặt khi nghe tin tức này, hắn nói : - Tốt, không cần keo kẹt, cứ dùng nhiều tiền một chút khiến tên đó hài lòng. Sau khi mua được bản vẽ và phương pháp chế tạo, lập tức chuyển về trong nước.
Kỹ thuật chế tạo hoả khí của Đại Việt vượt trội hơn so với Ai Lao. Trước đến nay người Ai Lao luôn mong muốn có thể vượt lên. Bọn họ không tiếc sang Đại Minh cầu học nhưng người Minh không đồng ý truyền thụ. Điệp báo Ai Lao bên nước Minh thử dùng mưu chiếm lấy nhưng không được, người Minh giữ kỹ thuật này rất nghiêm ngặt. Kỹ thuật hoả khí của người Việt kém hơn nước Minh nhưng học được cũng rất tốt. Chỉ cần chuyển về nước để Ai Lao cũng có thể chế tạo các loại s·ú·n·g pháo tương tự Đại Việt thì sức mạnh của quân Ai Lao sẽ tăng lên một bậc, không còn e sợ quân Đại Việt như bây giờ nữa.
Quay lại cuộc họp, Phanavong nói tuân mệnh sau khi nghe lệnh của hoàng tử. Tiếp đó là vài người báo cáo các vấn đề khác, khoảng một canh giờ sau cuộc họp kết thúc. Các đầu lĩnh gián điệp Ai Lao tản đi, ai cần ở lại thì ở lại, những kẻ khác trở về truyền lệnh cho thuộc hạ rồi bắt đầu sửa soạn để tránh khỏi Đông Kinh một thời gian.
PS: đặt tên chương khoai thật anh em ạ, có gì mọi người thông cảm nếu thấy cái tên ngu ngu.