Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 202. Giấu mình.

Chương 202. Giấu mình.


Chương 201

Sáng ngày 19, nhân ngày giỗ đầu của Hiến Tông triều đình tổ chúc lễ tế bái, hoàng đế chủ tế phía sau lần lượt là các thân vương, công chúa, cùng văn võ trong triều. Tế bái diễn diễn ra trong nửa canh giờ, sau đó bách quan tản đi, các thành viên hoàng gia

thì tập trung ăn một bữa cơm gia đình.

Trong điện Kim Phụng, trên bục cao hoàng đế ngồi chính giữa, bên trái là Thái Hoàng Thái Hậu, bên phải là Hoàng Thái Hậu. Phía dưới bên trái ngồi là các thân vương, bên phải là các công chúa.

Vừa ăn vừa nói chuyện, Lê Tấn hỏi: - Mọi người dọn ra khỏi cung mấy tháng rồi, cuộc sống ổn định được chưa ?

Các thân vương, công chúa đều đáp " cảm ơn hoàng huynh quan tâm, cuộc sống của đệ (muội) không có gì đáng lo". Đây đều là lời khách sáo, còn có ổn hay không thì chỉ bản thân từng người họ mới biết.

Lê Tấn nhìn về phía Thông Vương hỏi: - Tứ đệ, gần đây ngươi làm những gì ?

Thông Vương đáp: - thưa hoàng huynh, gần đây đệ chuyên tâm đọc sách, đôi khi sẽ tới Hàn Lâm Viện tìm các vị học sĩ xin chỉ dạy.

Thông Vương cơ bản là sống rất quý củ, chuyên tâm học hành không gây chuyện. Nhìn Lê Dong khiến Lê Tấn lại nhớ tới Lê Thuần, hai đứa em trai này của hắn tính cách có chút giống nhau.

Lê Tấn dặn dò : - Học tập chăm chỉ là tốt nhưng không nên ép mình quá làm gì, chú ý giữ gìn sức khoẻ.

Nghe nói hoàng đế nói vậy Bùi Thái Phi ngồi cạnh Thông Vương cúi đầu, trong lòng nàng thầm tính toán. Bệ hạ đây là cảm thấy con nàng có thể uy h·iếp đến ngài nên muốn nó bất tài một chút, lời này là ngầm cảnh cáo. Sau hôm nay cần phải để Dong nhi tỏ ra lười biếng một chút, ít ra là ngoài mặt phải như vậy, không nên khiến hoàng đế e ngại mà hạ độc thủ.

Trái với sự lo lắng của mẫu phi, Thông Vương hồn nhiên đáp lại : - tạ hoàng huynh quan tâm, đệ cho rằng không nên uổng phí tuổi trẻ, giờ không học thì có lỗi với bản thân, có lỗi với đất nước. Đệ muốn học thành tài để sau này có thể phụ tá hoàng huynh.

Lê Tấn cười, đứa em trai này có lòng rồi, hắn sảng khoái nói: - Được, ta chờ đệ trưởng thành vào triều giúp ta chăm lo chính sự.

Nói xong hắn bưng chén rượu mời em trai một chén, Thông Vương còn nhỏ nên dùng trà thay rượu cùng hắn cạn chén.

Hỏi han xong Thông Vương, Lê Tấn lại hỏi: - Ngũ đệ thì sao, gần đây ngươi làm những gì ?

Minh Vương ấp úng đáp: - Hoàng đệ gần đây cũng rất chuyên tâm học hành, không có ham chơi.

Lê Tấn nghe vậy thì cười, nhà này chỉ có lão ngũ là giống hắn nhất, thích chơi không thích học. Có điều nó rất ngoan, thường chỉ trốn đi ăn đi chơi, không có quậy linh tinh như hắn. Hắn hỏi : - Gần đây nóng bức trẫm muốn ăn chè, đệ biết Đông Kinh chỗ nào ăn ngon không ?

Minh Vương nhanh nhảu đáp: - Bên phường Giang Khẩu mới mở một tiệm bán chè hạt sen ngon tuyệt.

Nghe xong câu này của Minh Vương, những người khác chỉ biết lắc đầu. Đứa nhỏ này quá dễ dụ, bệ hạ vừa hỏi nó đã không thèm nghĩ liền đáp. Đỗ Thái Phi bên cạnh thấy con mình nói hớ thì giật giật áo hắn một vài cái. Minh Vương thấy vậy liền quay lại hỏi mẹ : - có chuyện gì vậy mẫu phi ?

Đỗ Thái Phi đúng là bất lực với con trai, nàng nói: - không có gì, chỉ là đồ ăn rất ngon, con nhanh ăn kẻo nguội.

Minh Vương nhẹ nói "con biết rồi" sau đó bắt đầu gắp ăn, mấy món ăn trong cung hắn quen rồi nên không hứng thú lắm, ăn có chút chậm.

Lê Tấn thấy vậy thì thôi, không phiền hắn thêm. Quay qua nhìn Tư Vương, đứa em trai út của hắn năm nay mới 7 tuổi, đứa nhỏ này có chút nhút nhát. Hắn hỏi: - Dưỡng đệ, gần đây ngươi ngươi thường làm gì ?

Tư Vương đáp: - đệ... đệ không có làm gì, gần đây đệ chỉ ở phủ ăn rồi ngủ thôi. À có học chữ nữa, đệ đã học được khá nhiều chữ thơ đường có thể đọc rồi.

Lê Tấn hỏi tiếp: - đệ thuộc bài thơ nào ? Đọc cho trẫm nghe xem thử nào.

Tư Vương rụt cổ nhỏ giọng nói : - có thể cho đệ cầm sách đọc không? Đệ...đệ không có thuộc .

Lê Tấn nói: - không thuộc cũng không sao, bao giờ đệ thuộc thì đọc cho trẫm nghe cũng được.

Tự Vương như trút bỏ gánh nặng, lúc đến giờ hắn hơi sợ hoàng huynh kiểm tra bài tập. Tiếp đó hắn nói: - đệ biết rồi, khi nào học thuộc đệ sẽ đọc cho hoàng huynh nghe .

Tiếp đó Lê Tấn hỏi han cuộc sống của mấy công chúa và Thái Phi, cương vị là người đứng đầu gia đình quan tâm bọn họ. Vừa ăn vừa tâm sự chuyện gia đình, cho đến đầu giờ chiều thì bữa ăn đoàn tụ thành viên hoàng gia mới kết thúc.

***

An Bang đạo, Vĩnh An Hầu đang ở trong phòng cùng con trai thứ hai là Lê Khải Huyền gặp mặt.

Lê Khải Huyền hỏi : - thưa cha, người tìm con có chuyện gì gấp sao ?

Vĩnh An Hầu nói : - Không vội, chuyến đi này của con vẫn ổn chứ ?

Lê Khải Huyền đáp: - Thưa cha mọi chuyện vẫn ổn, chỉ là đám thương nhân Lưu Cầu ở Nhai Châu có yêu cầu chúng ta tăng thêm đồ gốm trong lần giao hàng tới. Đám Hạ lão quỷ thì muốn chuyến tới có thể đưa tới chỗ bọn lão thêm mấy vũ nữ người Chăm.

Vĩnh An Hầu trầm ngâm, xong đó lão nói:- Có thể cho Hạ lão quỷ thêm mười ca kỹ, còn hàng gốm thì không thể tăng thêm, nói với bọn họ chúng ta chỉ có thể mang chừng ấy.

Lê Khải Huyền như suy nghĩ điều gì, sau đó hỏi: - Thưa cha, b·uôn l·ậu một thuyền cũng là buôn, b·uôn l·ậu mười thuyền cũng là buôn. Con thực sự không hiểu mấy chục năm nay, tại sao nhà chúng ta cứ theo quy củ mỗi năm chỉ đi hai chuyến, mỗi chuyến chỉ chở hai thuyền, như vậy tiền lời không được bao nhiêu, thực sự không bỏ công.

Vĩnh An Hầu mỉm cười, lão hỏi: - Cuối cùng không chịu nổi rồi sao ?

Lê Khải Huyền đúng là không chịu nổi rồi, việc buôn bán trên biển này hắn đã tiếp nhận được gần hai chục năm, trước nay chưa từng làm trái quy củ cha hắn nói. Chỉ là trong tâm hắn khó chịu, nếu chỉ giữ nguyên quy mô đó thì mỗi năm gia tộc chỉ lời lãi 2-3 vạn quan tiền. Con số này quá ít ỏi, khi chia xuống mỗi nhà chẳng được bao nhiêu. Rất nhiều huynh đệ trong tộc muốn làm lớn hơn, kiếm nhiều tiền hơn nhưng ngặt nỗi gia chủ quy định chỉ có thể làm như vậy, không ai dám đi chất vấn cha hắn.

Hắn im lặng một chút, rồi hỏi : - thưa cha, tại sao người lại đề ra quy định như vậy ?

Vĩnh An Hầu lắc đầu, lão khẽ nói : - đây không phải ta đề ra, là tổ phụ ngươi ra quy củ này.

Lê Khải Huyền nghe vậy rất giật mình, trong ấn tượng của hắn thì tổ phụ là người không quản sự. Từ khi hắn hiểu chuyện đều thấy ông chỉ thích câu cá, chăm cây. Mọi chuyện trong gia tộc đều do một tay cha hắn quản lý, tổ phụ chỉ treo cái tước vị, cùng làm gia chủ trên danh nghĩa. Hắn bắt đầu nhíu mày suy ngẫm xem trọng này có ẩn tình gì.

Vĩnh An Hầu nhìn thấy b·iểu t·ình của con trai chỉ cười nhẹ, lão nói: - Cảm thấy rất khó hiểu có phải không ? Có phải cảm thấy tổ phụ của ngươi hồ đồ đúng không ?

Lê Khải Huyền đáp: - Con không dám, chỉ là con không hiểu tại sao tổ phụ lại quyết định như vậy. Nếu có ẩn tình gì, xin cha có thể giảng cho con được biết.

Vĩnh An Hầu ngẫm nghĩ một chút rồi bắt đầu giảng : - Chuyện này phải bắt đầu nói tử tằng tổ phụ của ngươi. Chắc hẳn ngươi cũng rõ xuất thân của ngài.

Lê Khải Huyền gật đầu biểu hiện mình biết rõ, đương nhiên phải biết, tằng tổ phụ của hắn là khai quốc công thần Lê Lễ, vốn là gia nô trong nhà Thái Tổ. Năm đó khởi sự ông từ đầu đến cuối đều trung thành theo sau Thái Tổ đánh đông dẹp bắc. Đến khi đại nghiệp hoàn thành thì được Thái Tổ liệt vào hàng công thần ban cho quan tước. Đối với mỗi đứa trẻ lớn lên trong phủ Vĩnh An Hầu đều thuộc nằm lòng công tích của tằng tổ phụ.

Vĩnh An Hầu tiếp tục nói: - tổ phụ xuất thân không tốt vậy nên rất nhiều người cảm thấy không hài lòng việc Thái Tổ liệt người vào hàng ngũ công thần hàng đầu. Dù là những chiến hữu năm xưa cùng ông chiến đấu đều cảm thấy một người gia nô không xứng đứng ngang hàng với bọn họ khi xét công bản thưởng. Từ đó dẫn đến nhiều kẻ trong triều không thích tổ phụ, ngầm xa lánh ông.

Khi Thái Tổ còn tại vị thì không ai dám ngoài mặt tỏ thái độ, Thái Tổ rất trân trọng sự trung thành của ông. Chỉ là Thái Tổ rồi cũng rời đi, khi Thái Tông lên ngôi thì tổ phụ hoàn toàn bị cho ra rìa. Không ai dám hại ông, ai cũng biết ông công lao gian khổ như thế nào, trung thành ra sao. Chỉ là kể từ những năm Thái Hoà tổ phụ trên triều đình hoàn toàn không còn tiếng nói, mọi công việc lớn nhỏ trong triều đều không cần ông. Tổ phụ chỉ có thể trở thành một vị quan nhàn tản, sống nốt quãng đời còn lại trong buồn chán.

Sau khi tổ phụ q·ua đ·ời, thì đến lượt phụ thân thế tập tước vị. Tuân theo lời dặn của tổ phụ, người dẫn cả nhà chúng ta đến nơi này định cư. Mục đích là tránh xa trung tâm quyền lực, bình an mà sinh sống ở đất này.

Lê Khải Huyền không biết còn có đoạn quá khứ này, lâu nay trong nhà chỉ nói tằng tổ phụ công lao ra sao, được vinh hiển như thế nào. Không có ai nói cho đám hậu bối bọn họ những quan hệ rắc rối trong triều của ông khi đó. Hắn hỏi: - Chuyện này có quan hệ gì với việc buôn bán của nhà chúng ta sao thưa cha?

Vĩnh An Hầu đáp: - Có, quan hệ còn rất lớn. Nhà chúng ta đã tránh đến nơi biên cương này nhưng khi ấy trong triều vẫn cảm thấy không vừa mắt. Để tránh khỏi nguy hiểm tổ phụ ngươi đã quyết định không ra làm quan mà ẩn mình, từ đó ông ở nhà sống nhàn tản.

Dù là công thần gia tộc nhưng nhà chúng ta không có ai ra làm quan, hay đi nơi khác phát triển thế lực. Tất cả đều an ổn ở lại đất Vĩnh An này làm ăn, sinh sống. Bởi vì sự an phận này nên mỗi khi có kẻ nào đó rèm pha điều gì thì Thái Tông, Tuyên Từ Thái Hậu, Nhân Tông đều gạt đi. Đến khi Thánh Tông lên ngôi thì lại xảy ra chuyện, năm đó có người rèm pha nhà chúng ta ở nơi này chiếm đất, m·ưu đ·ồ cát cứ . Thánh Tông tỏ vẻ quan tâm, ngài cảm thấy nhà chúng ta quá an phận, nghi ngờ có m·ưu đ·ồ gì đó nên ngầm dò xét.

Khi đó tổ phụ ngươi suy nghĩ rất lâu liền quyết định tổ chức b·uôn l·ậu trên biển. Ông cho rằng nếu Thánh Tông cảm thấy chúng ta quá trong sạch thì không được, ngài sẽ lo lắng chúng ta vì m·ưu đ·ồ gì đó mà ẩn giấu. Vậy nên chủ động làm ra hành vi t·rái p·háp l·uật, trực tiếp giao nhược điểm vào tay Thánh Tông. Nhược điểm này phải không lớn, không nhỏ, vừa đủ khiến cho quân vương an tâm. Vậy nên nhà chúng ta chỉ buôn bán vừa phải, kiếm chút tiền đủ cho gia tộc chi tiêu.

Trước khi tổ phụ ngươi mất có dặn dò ta rằng phải luôn nắm vững phân tấc, không được gây chú ý quá lớn, đặc biệt không được buôn bán những thứ có tính chiến lược. Nhà chúng ta trong triều không có chỗ dựa, nên đây chính là đạo sinh tồn của toàn tộc. Chỉ cần không gây chuyện lớn gì thì dù ai nắm quyền đều sẽ nhớ đến công lao của tằng tổ phụ ngươi mà bỏ qua .

Lê Khải Huyền nghe xong thì đã rõ mọi chuyện, hoá ra là vậy. Trước kia hắn luôn không hiểu tại sao cha hắn tài hoạ không kém nhưng chỉ giữ cái tước Vĩnh An Hầu mà không có chức quan gì. Năm đó hắn trẻ tuổi cũng từng mong muốn tham tìm kiếm quan chức nhưng cha hắn cấm tiệt, ông bắn hắn đi buôn. Mọi chuyện đã được định trước, người của Vĩnh An Hầu Phủ không thể có tiền đồ trên quan trường.

Chương 202. Giấu mình.