Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 203. Đá dò đường.
Chương 203.
Đắn đo một hồi Lê Khải Huyền hỏi : - thưa cha, nếu nhà chúng ta có một chỗ dựa trong triều thì có thể mở rộng buôn bán hay không ?
Vĩnh An Hầu biết con mình vẫn không cam lòng, lão nói: - Có thể hay không còn phải xem địa vị của người con dựa vào lớn nhỏ ra sao, có đáng tin hay không .
Lê Khải Huyền rất tự tin nói: - thưa cha, Quốc sư địa vị đủ lớn sao ?
Vĩnh An Hầu lục lại trí nhớ, không nhầm thì đương kim Quốc Sư là thân tín của bệ hạ, địa vị trong triều khá vững chắc, đặc biệt gần đây thanh danh rất lớn. Chỉ là lão không nghĩ con trai lại quen vị này. Vĩnh An Hầu hỏi: - Con quen biết quốc sư sao ? Từ bao giờ ? Tại sao ta không hề hay biết gì vậy ?
Lê Khải Huyền đáp:- Cũng là tình cờ mà con biết hắn . Chuyện là mấy năm trước con đi giao hàng ở Nhai Châu gặp hắn đang uống rượu ở trong một tửu điếm. Hai bên trò chuyện rất hợp, con nghe hắn kể là đang tìm một người ở phương nam vậy nên gợi ý đến Đại Việt thử xem. Cuối cùng hắn nghe theo kiến nghị của con, cùng ngồi thuyền buôn nhà mình tới Đại Việt. Ba tháng trước con tới Đông Kinh nhập hàng, có tình cờ thấy hắn từ xa, hỏi ra mới biết hắn đã trở thành Quốc Sư.
Vĩnh An Hầu trầm ngâm tính toán một chút, sau đó lắc đầu nói: - Ta vẫn cho là không ổn, quan hệ hai bên không đủ thân thiết để tin tưởng hắn sẽ là chỗ dựa vững trãi cho nhà chúng ta.
Lê Khải Huyền không đồng ý, hắn nói : - con không cho là vậy, chỉ cần hay lui tới thì sẽ thành thân thiết. Đương nhiên thân thiết không vẫn không đủ, nếu muốn Quốc Sư làm chỗ dựa cho chúng ta thì vẫn nên nhường ra 2-3 thành lợi ích kinh doanh trên biển.
Vĩnh An Hầu vẫn lắc đầu, lão nói: - quan hệ như vậy rất dễ hợp tan, ta cho rằng dựa người không bằng dựa mình.
Lê Khải Huyền bó tay với sự cố chấp của cha, hắn biết lời cha nói là đúng nhưng mà người nhà này không thể ra làm quan, sao mà có thể tự làm chỗ dựa trong triều được chứ. Hắn khẽ than: - thôi đành vậy, nhà chúng ta cứ tiếp tục như vậy mãi đi .
Vĩnh An Hầu lại lắc đầu, lão nói : - Không, ta cho rằng nhà chúng ta đến lúc nên thử một chút rồi. Đám lão bất tử năm xưa có thái độ không tốt với tằng tổ phụ con đã xuống đất hết rồi. Nhà chúng ta có thể tính toán kiếm một quan nửa chức xem sao.
Lê Khải Huyền nghe vậy thì bỗng ánh mắt rực sáng, hắn hỏi : - cha, ý người là định để cho thế hệ trẻ nhà chúng ta đi tìm kiếm tiền đồ ư ?
Vĩnh An Hầu tiếp tục lắc đầu, lão nói: - Không phải, không thể nóng vội như vậy. Chúng ta có thể ném đá dò đường trước, nếu như ổn thì sẽ để thế hệ chữ "Thế" nhà chúng ta mưu tính tiền đồ.
Lê Khải Huyền biết cha mình chắc là có kế hoạch gì đó, hắn hỏi : - Cụ thể làm như thế nào ? Xin cha cho biết con có thể góp sức gì không ?
Vĩnh An Hầu đáp: - Ta định để con nhận một đứa con nuôi, xong đó để nó tham gia khoa cử vào triều làm quan. Đợi vài năm mà yên ổn thì đám tôn nhi có thể thử xem.
Con trai hiểu kế hoạch này của lão là thích hợp. Một kẻ bị đóng dấu ấn Vĩnh An Hầu Phủ ra làm quan mà không bị người khác nhằm vào thì có nghĩa an toàn, nhà bọn họ có thể quay trở lại quan trường. Chỉ là kế hoạch này có yêu cầu rất cao, đó là phải tìm được một kẻ tài cao học rộng nhận làm con nuôi. Mà đã là kẻ có tài như vậy hà tất đã chịu làm con nuôi nhà bọn họ, kẻ tài thường có ngạo khí.
Lê Khải Huyền nói : - thưa cha, chuyện tìm kiếm người thích hợp e là không dễ, cần tiêu tốn thời gian rất dài.
Vĩnh An Hầu nhìn con trai mỉm cười nói : - không cần chờ, chúng ta có người phù hợp rồi.
Lê Khải Huyền bất ngờ một thoáng, sau đó như hiểu ra điều gì, hắn nói : - Thì ra là cha đã chuẩn bị từ lâu, người giấu thật là kín.
Vĩnh An Hầu khẽ nói: - Chỉ là tình cờ thôi, ta không hề có ý định từ trước. Chẳng là gần đây nhà ta có thu nhận một đám người, thủ lĩnh của bọn họ muốn tham gia khoa cử nhưng có chút khó khăn, muốn ta giúp an bài một thân phận .
Lê Khải Huyền nghĩ ngờ hỏi lại : - Trùng hợp như vậy ư ? Kẻ đó đáng tin sao ?
Vĩnh An Hầu đáp: - Hắn là đệ tử của ân công, mang theo thư tay của ngài ấy đến nương nhờ nhà ta. Con thấy như vậy còn không đáng tin sao ?
Lê Khải Huyền biết cha mình hai mươi mấy năm trước từng gặp nạn được vị ân công kia cứu. Vốn là xin được báo đáp đối phương nhưng người ta chỉ nói tiện tay rồi bỏ đi. Từ đó cha luôn ghi nhớ người đó trong lòng, mong có thể gặp lại ân công. Đúng là trời không phụ người có tâm, mấy năm trước ân công có ghé qua một lần. Cha muốn giữ ngài ấy lại trong phủ cung phụng nhưng ân công không chịu ở, ngài ấy chỉ lấy hai vò rượu bồ đào rồi đi.
Nếu là đệ tử của ân công thì không có gì đáng lo, cơ bản vị kia muốn hại nhà họ không cần dùng âm mưu, cứ cầm kiếm g·i·ế·t một vòng là được. Nói đến đây hắn vẫn còn rùng mình trước võ công của vị đó, trong hầu phủ cũng có nuôi mấy cao thủ hộ viện. Mấy năm trước lúc vị đó tới, không đi cửa chính mà lẻn vào trong phủ, đến khi ngài ấy lên tiếng thì cha mới biết có người ngồi vắt vẻo trên xà nhà.
Đám người được mời đến hộ viện cảm thấy mất mặt, muốn tìm ân công tỷ thí. Cha đương nhiên không đồng ý, bọn họ chỉ có thể ấm ức lui về. Tuy nhiên lòng không phục khiến bọn họ lén đi theo ân công khi ngài rời đi. Kết quả là tám tên cao thủ hộ vệ trong nhà bị ân công dùng kiếm chặt bớt một ngón tay, tất cả đều là ngón cái tay trái. Theo bọn họ nói lại thì ân công võ công quá kinh khủng, người như vậy dù có thêm 100 người như bọn họ cũng ngăn không được. Sở dĩ bọn họ còn sống là vì ngài ấy không định g·i·ế·t mà chỉ trừng phạt một chút mà thôi.
Quay trở lại cuộc trò chuyện, Lê Khải Huyền hỏi: - Thưa cha, đã là đệ tử của ân công đương nhiên đáng tin. Tuy nhiên tài hoa của hắn như thế nào mới được.
Đây là điều Lê Khải Huyền lo lắng, hắn biết là đệ tử của ân công thì chắc chắn võ công trác tuyệt. Tuy nhiên khoa cử là kỳ thi của văn nhân, võ công có cao cũng không ích gì.
Vĩnh An Hầu rất tự tin khẳng định :- tài hoa của hắn có thể nói là trác tuyệt. Văn hay, chữ tốt, kiến thức uyên bác. Võ công thì miễn bàn, tuổi còn trẻ nhưng tất cả đám hộ viện nhà ta không ai có thể trên tay hắn trụ được quá hai mươi chiêu.
Lê Khải Huyền cảm thấy có lẽ cha đã nói hơi quá, có thể vì đó là đệ tử của ân công nên ngài mới đánh giá có phần không khách quan. Nghĩ nghĩ một chút hắn hỏi: - cha muốn hắn làm con nuôi của con hẳn là có dụng ý gì khác nữa chứ ?
Vĩnh An Hầu mỉm cười, lão nói: - nhà này chỉ có ngươi hiểu ta, đúng là ta còn có tính toán nhỏ phía sau. Tên con nuôi mà ta chọn cho ngươi này tuổi còn rất trẻ nhưng là kẻ sành sỏi, ta tin năng lực của hắn có thể đi rất xa trên quan lộ. Trong trường hợp không may, vẫn có kẻ trong triều vì xuất thân từ phủ chúng ta mà nhằm vào hắn thì hắn có đủ sức đi đối phó. Chưa kể ân công của chúng ta sẽ không nhìn đệ tử của ông bị làm hại.
Lê Khải Huyền hiểu rồi, đây không chỉ là viên đá dò đường thông thường, đó còn là cái móc câu mà cha tung ra. Nếu như có kẻ nào mang ý xấu nhằm vào người có xuất thân từ phủ Vĩnh An Hầu thì hắn chính là con cá bị mắc câu. Sự sắc bén của ân công và đệ tử của ngài sẽ khiến kẻ đó lĩnh đủ.
Hai cha con Vĩnh An Hầu tiếp tục bàn bạc cho đến chiều muộn xem sắp xếp những chuyện tiếp theo thế nào cho hợp lý. Đến giờ cơm chiều thì mới kết thúc buổi trò chuyện này.
***
Sáng ngày hôm sau Vĩnh An Hầu phủ truyền ra tin tức, nhị gia Lê Khải Huyền con thứ của hầu gia có nhận một người con nuôi ở bên ngoài. Lần này trở về quyết định làm lễ tế tổ cho thêm tên vào gia phả, từ giờ vị còn nuôi này chính thức trở thành một trong các thiếu gia của hầu phủ. Tên của thiếu gia mới được hầu gia đặt là Lê Thế Trị.
Đối với tin tức này phản ứng của mọi người rất khác nhau. Không thiếu người cho rằng có thể nhị gia bên ngoài trăng hoa có con riêng, do ngại miệng lưỡi người đời nên mới giả nhận làm con nuôi đấy thôi, thực chất là con đẻ. Từ đây lời đồn đại về thân thế thực sự của công tử mới hầu phủ nhanh chóng lan ra khắp huyện Vĩnh An.
Đối với những tin tức này Mai Bất Phục không quá quan tâm. Với hắn việc có được một thân phận để tham gia khoa cử quan trọng hơn hết thảy. Hắn không ham vinh hoa phú quý, càng không thích quyền cao chức trọng. Nhưng đây là cách tốt nhất để tiến vào quan trường, hắn đặt mục tiêu có thể làm quan tại Đông Kinh, không chỉ vậy còn phải là quan lớn. Sở dĩ như vậy là vì hắn biết phải đứng được ở trung tâm quyền lực quốc gia thì mới có thể ở gần sư phụ. Dù không rõ chủ nhân thực sự của sư phụ là ai nhưng chắc chắn người đó có thân phận rất tôn quý, có thể là quan lớn đầu triều hoặc người trong hoàng tộc, thậm chí là người trong cung đình.
Đương nhiên trong lòng Mai Bất Phục cũng có chút băn khoăn. Hắn vốn là họ Mai, là hậu duệ của nhất mạch hoàng tộc trong lịch sử. Vậy mà bây giờ lại thay tên đổi họ, hắn cảm thấy có lỗi với tổ tiên, có lỗi với cha mẹ đã mất của mình. Dù vậy hắn vẫn chọn làm điều này, từ nay tên hắn không còn là Mai Bất Phục mà là Lê Thế Trị, thân phận cũng trở nên tôn quý hơn rất nhiều.
Ngồi ngắm bầu trời đêm, Mai Bất Phục lẩm bẩm "cha mẹ, tổ tiên, con Mai Bất Phục xin lỗi mọi người" .
Dừng lại một lát hắn lại dùng ánh mắt kiên định tự nói với mình " sư phụ à, con tới đây, người muốn trốn cũng trốn không được đâu".