Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 205. Ba đạo chiếu chỉ 2.

Chương 205. Ba đạo chiếu chỉ 2.


Chương 205. Ba đạo chiếu chỉ 2.

Trái với Tả tướng quốc, Thái Sư không lo lắng vì nước mà nghĩ về lợi ích của gia tộc mình. Việc khoa thác vàng lậu ở Quảng Nam đã đem lại cho gia tộc họ Nguyễn tài phú kếch xù. Bây giờ mà áp dụng quy định mới thì khó cho Nguyễn Thị. Họ chỉ có hai con đường để chọn, một là tiếp tục khai thác lậu, hai là báo lên triều đình việc phát hiện mỏ vàng ở Quảng Nam.

Chọn con đường thứ nhất thì chính là vi phạm quy định, khi bị tố giác sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Chưa kể những quan viên địa phương bao che sẽ bị mất chức, khi đó bệ hạ có thể dùng lý do này sắp xếp hàng loạt quan viên vào Quảng Nam, trực tiếp suy yếu quyền khống chế của Nguyễn Thị tại đây.

Chọn con đường thứ hai thì cũng khó. Sau khi quy định mới được ban ra thì báo lên việc phát hiện mỏ vàng, điều này cũng quá trùng hợp rồi. Dư luận sẽ xôn xao, sẽ có người chất vấn có phải mỏ vàng này đã phát hiện từ lâu, trước tới nay Nguyễn Thị vẫn luôn giấu diếm việc khai thác. Nguyễn Thị sẽ trở thành cái đích bị chỉ trích, có người sẽ muốn bọn họ giao ra số vàng khai thác lậu trước kia. Dù có nói thế nào cũng không ai tin, bọn họ sẽ yêu cầu tra xét chuyện này .

Cách tốt nhất là khiến bệ hạ bãi bỏ quy định mới, Thái Sư đứng ra tâu : - bẩm bệ hạ, thần tán đồng với ý kiến của Bùi tướng quốc. Ngoài ra thần còn cho rằng việc nới lỏng quản lý sẽ khiến lượng lớn dân chúng đổ xô đi khai thác khoáng sản, từ đó dẫn đến sự hỗn loạn trong xã hội. Chưa kể câu chuyện sản xuất ồ ạt khiến dư thừa sản lượng lại diễn ra giống như ngành muối hiện giờ. Vậy nên thần xin bệ hạ cân nhắc bỏ đi hoặc thay đổi quy định này.

Lê Tấn không rõ tâm tư của lão Thái Sư nhưng chuyện này hắn đã tính toán từ lâu, thay đổi này là cần thiết để thúc đẩy sự phát triển của đất nước, hắn quyết không nhượng bộ thay đổi.

Lê Tấn nói: - Thái Sư không cần lo lắng, loạn không được, cũng sẽ khó mà xảy ra tình trạng dư thừa số lượng lớn như ngành muối.

Thái Sư nói : - Thứ cho lão thần ngu dốt không đoán được ý của bệ hạ. Xin người nói cho thần biết từ đâu dẫn đến khẳng định như vậy.

Lê Tấn nhìn lão bắt đầu giảng : - Muối và kim loại rất khác nhau . Về cơ bản sản xuất muối chỉ cần lấy nước biển vào ruộng rồi đợi nước bay hơi và thu hoạch. Công việc này khá đơn giản, đại đa số dân chúng đều có thể làm được. Ngành khai khoáng và luyện kim thì lại khác, nó yêu cầu hàm lượng kỹ thuật cao hơn nhiều. Việc làm sao để khai mỏ đúng cách cũng đã là một vấn đề . Không phải mỏ nào cũng lộ thiên đế có thể dễ dàng khai thác, có những mỏ cần phải đào sâu vào lòng đất, lòng núi . Không có kỹ thuật, kinh nghiệm không thể nào làm được. Khai thác được quặng kim loại chưa phải là xong, còn phải tiến hành tinh luyện, quá trình này yêu cầu phải có thợ lành nghề, có nhiên liệu như than đá, củi đốt. Vậy nên muốn tham gia lĩnh vực này cần đầu tư rất lớn về kỹ thuật, tiền bạc, nhân lực. Trong thời gian ngắn không thể nào phát triển ồ ạt được, càng không cần lo lắng dân chúng đổ xô đi khai thác khoáng sản dẫn đến hỗn loạn.

Bách quan nghe xong lời bệ hạ thì đều nhíu chặt lông mày, bọn họ không hiểu nhiều lắm về mấy cái kỹ thuật sản xuất này nhưng thấy lời bệ hạ nói có vẻ có lý. Tuy nhiên điều khiến bọn họ khó hiểu là tại làm sao bệ hạ lại có vẻ hiểu biết về lĩnh vực này như vậy, điều này không hợp lý, bệ hạ chưa từng tiếp xúc với chúng. Mà cái biện pháp lấy nước biển vào ruộng để làm muối của bệ hạ nghe có chút kỳ lạ, phương pháp làm muối bình thường không phải là như vậy đâu. Trước đến nay sản xuất muối đều là dùng phơi cát, chưa từng ai thấy việc lấy thẳng nước biển làm muối.

Thái Sư nghe bệ hạ nói một hồi, lão cũng thấy có điểm đúng tuy nhiên vẫn khó hiểu. Quan trọng hơn mục tiêu của lão là muốn bãi bỏ quy định này nên không thể tỏ thái độ đồng tình với lời nói của bệ hạ. Lão chắp tay tâu : " bệ hạ, .... "

Ngay khi lão đang định nói thêm thì Lê Tấn cắt ngang, hắn nói : - Chuyện này không cần nói thêm, quy định này cứ tạm thời như vậy. Nếu người nào có ý kiến gì thêm thì hạ triều có thể viết tấu trình là lên, trẫm sẽ xem xét. Bây giờ tiếp tục tuyên đạo chiếu chỉ thứ 3, sau đó chúng ta còn nhiều chính sự cần thương nghị, không thể mãi dây dưa vấn đề này.

Mọi người thấy bệ hạ lại dùng thủ đoạn lưu manh rồi, không ai có thể nói thêm gì. Thái Sư trong lòng rất tức giận, lão đang định nói thì bệ hạ cắt ngang, đây rõ ràng là thiếu tôn trọng đối với lão. Dù vậy lão cũng chỉ có thể lui lại, bệ hạ nói vậy lão chỉ có thể tuân theo.

Nguyễn Nhữ Vi nhận được Lê Tấn ra hiệu thì tiếp tục mở đạo chiếu chỉ thứ ba tuyên đọc .

" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Ngành kinh doanh tiền trang ở nước ta đã có từ nhiều đời nay, tuy nhiên pháp luật quy định còn lỏng lẻo. Nay trẫm quyết định ban hành quy định mới đối với ngành này. Cụ thể như sau :

Thứ nhất, bãi bỏ quy định thu thuế dựa theo diện tích cửa hàng của các tiền trang. Thay vào đó từ nay hàng năm mỗi tiền trang sẽ phải đóng thuế bằng 1 thành lợi nhuận kinh doanh, thời gian nộp thuế định vào tháng 11.

Thứ hai, thành lập quỹ dự trữ bắt buộc quốc gia. Theo đó mỗi tiền trang phải gửi 3 thành tổng số tiền trong tiền trang vào quỹ này. Tổng số tiền trong tiền trang được tính bao gồm: tổng số tiền vốn của tiền trang tự có cộng với tổng số tiền khách gửi tại tiền trang.

Thứ ba, quỹ dự trữ bắt buộc sẽ do triều đình quản lý, tiền trang đem tiền gửi ở đây mỗi năm sẽ được trả lãi suất bằng nửa thành (5%) số tiền gửi vào quỹ.

Thứ tư, tiền trang nào không chịu gửi tiền vào quỹ dự trữ bắt buộc phải dừng kinh doanh. Hành vi khai gian về tổng số tiền trong tiền trang sẽ bị trừng phạt. Vi phạm lần đầu bị phạt 10 vạn quan tiền, lần thứ hai phạt 20 vạn quan tiền, cùng với đó quan phủ ra công văn cảnh cáo, lần thứ ba vi phạm thì chủ sở hữu tiền trang và trưởng quỹ bị cấm vĩnh viễn không được tham gia kinh doanh tiền trang.

Thứ năm, quy định này có hiệu lực từ ngày 1 tháng 6 năm Đoan Khánh thứ nhất.

Đông Kinh ngày 18 tháng 5 năm Đoan Khánh thứ nhất. Người soạn chiếu: Đoan Khánh hoàng đế."

Chiếu chỉ vừa tuyên xong trong lòng các vị đại thần đều nổi sóng, kinh doanh tiền trang ảnh hưởng đến lợi ích của các bên . Nay bệ hạ ra quy định này sẽ khiến tiền lời của bọn họ từ các tiền trang thu được nhờ góp cổ phần hay gửi tiền giảm xuống .

Đàm tướng quốc đứng ra tâu : - bẩm bệ hạ, việc thay đổi quy định đánh thuế đối với ngành tiền trang có chút không công bằng. Hầu như các ngành khác đều được chịu thuế dựa theo diện tích cửa hàng.

Lê Tấn nói: - Khanh nói trẫm mới thấy, có lẽ trẫm cũng nên thay đổi luật đánh thuế đối với các ngành khác. Đàm ái khanh yên tâm, trẫm sẽ sớm ban hành quy định mới về đánh thuế thương nghiệp, đảm bảo các ngành kinh doanh đều được đối xử công bằng.

Đàm Văn Lễ như vịt bị b·óp c·ổ, lão hoàn toàn không nói được gì thêm. Vốn muốn dùng lý lẽ này để bệ hạ thay đổi quy định mới vì nó không công bằng, nào ngờ bệ hạ lại quyết định thay đổi quy định với tất cả các ngành kinh doanh khác để cân bằng lại. Đây chính là tự mua đá đập chân mình mà, rồi tất cả các ngành b·ị đ·ánh thuế lại thì thiệt hại của mọi người lại càng lớn. Đàm Văn Lễ có thể tưởng tượng được sẽ có rất nhiều người thầm chửi rủa lão, tại lão mà hại bọn họ thua thiệt lượng lớn tiền tài do thay đổi cách tính thuế. Lão Đàm cảm thấy cái này không phải lỗi của mình, lão là có ý tốt muốn cùng bệ hạ nói lý, chỉ là bệ hạ đúng là không thích theo lẽ thường ra bài.

Nhìn thấy Đàm Văn Lễ bị bệ hạ một lời đánh bại, Lữ Côi Vương lập tức đứng ra tâu : - bệ hạ quy định về việc thành lập quỹ dự trữ bắt buộc không ổn. Xin bệ hạ cân nhắc lại điều này.

Lữ Côi Vương hiểu rõ nếu bị áp đặt quy định này thì các tiền trang sẽ suy giảm lợi nhuận rất lớn. Mà các tiền trang chính là người ủng hộ hắn, cung cấp cho hắn rất nhiều tiền tài, bọn họ tổn thất chính là hắn tổn thất.

Lê Tấn khẽ "Ồ" một cái, tiếp đó hỏi : - Thái Bảo, khanh nói xem có gì không ổn ?

Lữ Côi Vương đáp: - bẩm bệ hạ, việc bắt buộc tiền trang gửi 3 thành tiền vốn vào quỹ dự trữ sẽ khiến hoạt động kinh doanh của các tiền trang gặp khó khăn. Điều này dẫn đến rủi ro thiếu vốn trên thị trường cho vay, từ đó khiến nhiều hoạt động kinh doanh các ngành khác bị đình trệ.

Lê Tấn biết Lữ Côi Vương nói đúng, hoàng thúc quả thực là có hiểu biết kiến thức kinh tế vĩ mô. Việc siết chặt tín dụng đương nhiên ảnh hưởng đến các hoạt động kinh doanh trong nền kinh tế. Bởi vì không phải ai cũng có sẵn vốn để đầu tư kinh doanh, rất nhiều hoạt động kinh doanh đều là duy trì dựa vào vốn đi vay.

Tuy nhiên Lê Tấn trong chuyện này có lý của mình, hắn nói: - trẫm biết, nhưng việc này là cần thiết.

Lữ Côi Vương hỏi lại : - Bệ hạ, người có thể giảng cho chúng thần được biết tại sao việc này lại cần thiết hay không?

Lê Tấn nhìn lão một chút, bắt đầu giảng: - gần đây trẫm nghe nói các tiền trang đưa ra quy định bắt buộc người vay phải mua bảo hiểm, phòng trường hợp không may người vay đột tử không thể thu hồi khoản vay. Trẫm thấy quy định này rất là hay, chính xác là nên làm như vậy.

Tiếp đó trẫm lại nghĩ tiền trang thực chất là một bên đi vay, có thể xem họ là người vay tiền của những người gửi tiền vào tiền trang. Giả sử một ngày tiền trang kinh doanh xảy ra vấn đề, không thể thành toán tiền gốc và lãi cho những người gửi tiền, hay nôm na là phá sản thì làm sao bây giờ. Nếu xảy ra chuyện đó thì hẳn sẽ rất hỗn loạn, bởi vì người gửi tiền ở tiền trang rất nhiều. Một tiền trang xảy ra vấn đề có thể dẫn đến làn sóng rút tiền ồ ạt khỏi các tiền trang khác, khi đó hàng loạt tiền trang chỉ có nước phá sản. Không phải tất cả các tiền trang đều làm ăn thua lỗ mà là tiền họ đem cho người khác vay rồi, tạm thời không kịp thu hồi vốn, sao mà đủ tiền mặt trả cho tất cả người gửi.

Vậy nên trẫm lập ra quỹ dự trữ bắt buộc này để các tiền trang gửi tiền vào trong đó, tiền này do triều đình quản lý. Dân chúng có thể yên tâm là khi tiền trang nào đó xảy ra vấn đề thì họ hoàn toàn không lo mất hết tiền, ít ra còn 3 thành tiền dự trữ trong quỹ do triều đình quản lý, triều đình có thể dùng tiền dự trữ trả lại cho họ phần nào. Bởi có sự bảo hiểm này nên sẽ không dẫn đến tình trạng rút tiền hàng loạt khỏi các tiền trang khi một tiền trang nào đó xảy ra sự cố.

Chưa kể trong trường hợp một tiền trang đang làm ăn tốt nhưng lại bị kẻ xấu dùng thủ đoạn nào đó kích động người gửi tiền ồ ạt rút tiền. Khi đó triều đình có thể dùng tiền trong quỹ này ứng cứu tạm thời, đủ thời gian cho tiền trang đó thu hồi tiền của các bên vay nợ, tránh xảy ra việc tiền trang bị chơi xấu mà phá sản .

Đây chính là cách đảm bảo sự ổn định lâu dài cho nên kinh tế nước ta, đương nhiên trong ngắn hạn sẽ tạo ra một chút khó khăn. Cần một thời gian để nền kinh tế thích nghi với quy định mới, khi đó mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Bách quan nghe xong thì có điều suy ngẫm, bọn họ chưa từng nghĩ đến tình cảnh một tiền trang phá sản sẽ như thế nào . Tuy nhiên dựa vào tư duy bản thân họ biết lập luận hoàng thượng có lý. Quy định này rất khó phản bác, không ai dám đảm bảo chuyện tiền trang phá sản không thể xảy ra.

Lữ Côi Vương chỉ đành lui lại, lão cảm thấy bên tiền trang đây là tự lấy đá đập chân mình rồi, tự dưng lại đưa ra cái quy định bắt buộc mua bảo hiểm.

Thái Sư, Đàm tướng quốc thì trong lòng thầm mắng Cao Kiến Thụy. Là tên đó nghĩ ra cái chủ ý c·hết tiệt này, bây giờ bệ hạ dùng chính nó đi đối phó các tiền trang. Dù bọn họ muốn giúp phản đối quy định mới này cũng không thể làm gì được.

Chương 205. Ba đạo chiếu chỉ 2.