Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 206. Kế hoạch ngẫu hứng.
Chương 206.
Chuyện tuyên chiếu cói như kết thúc, Lê Tấn lớn tiếng nói : - Bắt đầu tấu báo, ai có tấu thì tâu lên.
Thái Sư đứng ra tâu : - bẩm bệ hạ, việc điều tra vụ án mạng ở An Thái đi vào bế tắc. Hình Bộ chúng thần đã rất nỗ lực nhưng không tìm được nhân chứng nào, h·iện t·rường v·ụ á·n lại bị t·hiêu r·ụi, tạm thời không có tiến triển . Nay thần tâu lên xin bệ hạ dụ chỉ về việc này .
Lê Tấn suy nghĩ một chút rồi nói : - Đã không thể tra ra manh mối thì rút người về đi . Tuy nhiên việc điều tra không thể ngừng lại, Hình Bộ cắt cử một số người tiếp tục truy tra việc này. Tốt nhất là tìm được người dân thôn An Thái để xác định tình hình xảy ra ngày hôm đó.
Thái Sư đạt được dụ chỉ thì nói " tuân mệnh" rồi lui lại. Vụ án thôn An Thái này coi như một kỳ án, có lẽ mãi mãi không thể đưa chân tướng ra ánh sáng.
Tiếp theo Công Bộ thị lang Nguyễn Thu đứng ra tâu : - bẩm bệ hạ, gần đây bệ hạ giao thêm cho Công Bộ không ít nhiệm vụ . Vậy nên theo tính toán thì Công Bộ không đủ kinh phí để hoàn thành các nhiệm vụ cho năm nay. Nay thần tấu lên xin bệ hạ quyết đoán việc này.
Lê Tấn khẽ nhíu mày, Công Bộ lại đòi thêm tiền, cái này có chút làm khó hắn. Không cấp thì bên dưới không thể hoàn thành nhiệm vụ, cấp thì các bộ khác lại nhìn vào, họ cũng sẽ đứng ra đòi thêm tiền, đến lúc đó cấp hay không cấp. Nghĩ nghĩ một hồi, Lê Tấn bỗng nảy ra một ý . Hắn hỏi: - Nguyễn ái khanh, trẫm muốn biết lưỡi cày cong Công Bộ đã cải tiến như thế nào rồi ?
Nguyễn Thu không rõ tại sao bệ hạ lại hỏi chuyện này, vậy nhưng lão vẫn thành thật đáp: - bẩm bệ hạ, Công Bộ đã cải tiến lưỡi cày thêm một lần nữa, hiệu quả thu được không tệ. Lưỡi cày mới có thể cày sâu hơn so với lưỡi cày hồi đầu năm Ngô thượng thư trình lên một tấc, khi kéo cày cũng nhẹ hơn, trâu đi nhanh hơn.
Lê Tấn gật đầu tỏ vẻ hài lòng, đám người Công Bộ đã cố gắng làm việc rồi. Hắn hỏi tiếp: - Việc sản xuất lưỡi cày mới thì như thế nào ?
Nguyễn Thu đáp: - bẩm bệ hạ, trước khi Ngô thượng thư đi đã ra lệnh cho Bách Tác Cục sản xuất một nhóm, hiện tại đã làm ra hơn 4 ngàn lưỡi cày loại mới. Tiếp theo đây có thể đưa tới các điền trang, đồn điền q·uân đ·ội để thay thế dần lưỡi cày cũ.
Lê Tấn ra lệnh : - Khi khanh trở về lập tức đình chỉ việc sản xuất lưỡi cày của Bách Tác Cục. Thay vào đó khanh cử những công tượng có kinh nghiệm rèn lưỡi cày mới đi các địa phương, mỗi đạo khanh cử đi 3 -5 người. Khi bọn họ tới nơi thì để quan phủ địa phương triệu tập tất cả thợ rèn lại, trực tiếp dạy bọn họ rèn đúc lưỡi cày loại mới. Đương nhiên không thể dạy không công, trong vòng 3 năm cứ mỗi lưỡi cày loại mới bán ra phải đóng 100 đồng tiền phí, cái này gọi là phí bản quyền thiết kế. Công Bộ tự tiến hành thu lấy phí này bổ sung vào kinh phí hoạt động.
Bách quan nghe xong đều giật mình trước kế hoạch này của hoàng đế, thực sự còn có thể làm như vậy sao . Nguyễn thị lang thì trong đầu đang nhẩm tính, Đại Việt có khoảng hơn 800 vạn dân, cứ tính 20 người cần một lưỡi cày đi, vậy là bán ra 40 vạn lưỡi cày. Mỗi lưỡi cày thu 100 đồng, tổng cộng thu được 4000 vạn đồng, tức là 8 vạn quan tiền. Lúc đầu nghe thì có vẻ là kiếm bộn nhưng thực tế thu về không bao nhiêu, vẫn không đủ kinh phí cần thiết. Chỉ là đây cũng là một cách, coi như kế hoạch tạm thời, đợi Ngô thượng thư trở về lại tính tiếp.
Tuy nhiên kế hoạch này cũng có lỗ hổng, lão hỏi : - bẩm bệ hạ, liệu đám thợ rèn trong dân học xong cách rèn đúc, cuối cùng lại lừa dối trốn đóng phí loại này thì phải làm sao ?
Lê Tấn đáp : - Khanh cứ ra lệnh cho thuộc hạ tuyên bố rằng " nếu ai trốn đóng phí bị phát hiện sẽ bị cấm mở lò rèn vĩnh viễn ".
Nguyễn Thu nói : - Bệ hạ, chuyện này khó làm được, việc xác minh rất mất thời gian, thần e là Công Bộ không đủ nhân lực .
Lê Tấn suy nghĩ một chút, hắn biết kế hoạch của mình có chỗ không ổn, cần phải thay đổi. Hắn nói: - Thế này đi, việc dạy rèn lưỡi cày mới sẽ được thông báo đến tất cả thợ rèn ở địa phương. Quy định rõ ai muốn học thì trong vòng ba năm tới, mỗi năm phải đóng 5 quan tiền phí bản quyền thiết kế, có thể đóng từng năm hoặc một lần . Ai học sẽ được cấp phép rèn đúc và bán ra lưỡi cày loại mới, ai không học sẽ không được cấp phép, vi phạm sẽ bị phạt đóng cửa lò rèn.
Nguyễn Thu thấy cách này có vẻ tốt hơn, có thể thực hiện. Việc quy định mỗi thợ rèn đóng số tiền rõ ràng, thu theo đầu người rất dễ thực hiện. Việc này cũng tránh được việc những người không đóng tiền mà tham gia rèn và bán lưỡi cày mới. Đơn giản những người phải đóng tiền để có quyền kinh doanh lưỡi cày mới sẽ không cho phép người không đóng tiền giành khách hàng của mình. Mỗi khi có ai cố tình làm vậy thì thợ rèn khác trong vùng chính là người đầu tiên chạy đi cáo quan. Vấn đề này coi như tạm có một phương án, Nguyễn Thu nói "tuân mệnh" rồi xin phép lui xuống.
Triều hội tiếp tục, vài quan viên lần lượt tấu trình. Các vấn đề cơ bản không lớn, đều được thương nghị giải quyết. Khoảng giữa giờ Tỵ thì hoàng đế tuyên bố bãi triều, những quan viên khác có tấu trình được gợi ý dâng lên tấu chương, hoàng đế sẽ xem xét sau. Nói là xem xét nhưng thực ra số phận những tấu chương này định sẵn sẽ được Lê Tấn giao hết cho Bùi tướng quốc xem xét, xử lý.
***
Lê Tấn trở lại hậu cũng cùng Tiểu Mai dùng bữa, nghỉ ngơi buổi trưa. Đến đầu giờ chiều thì được báo Hộ Bộ thượng thư xin cầu kiến, hắn lại tới Ngự Thư Phòng gặp mặt Dương Nguyên Trực.
Hành lễ xong xuôi, Lê Tấn hỏi : - Có chuyện gì mà ngươi tìm trẫm sớm vậy.
Sở dĩ hắn hỏi vậy là vì trời hôm nay nắng gắt, đang là giờ Mùi(13-15h) mà Dương Nguyên Trực đã đến .
Dương Nguyên Trực đáp : - bẩm bệ hạ, chuyện là thần muốn biết việc thành lập quỹ dự trữ bắt buộc Hộ Bộ cần phải tham gia những gì.
Dương thượng thư quả thật có chút nóng lòng, 3 thành tiền vốn lưu thông trong tiền trang được giao cho triều đình quản lý, đây là con số khổng lồ. Chỉ cần nghĩ đến việc trước kia dùng đủ mọi cách không thể huy động được bao nhiêu tiền trái phiếu, sắp tới lại có một khoản tiền khổng lồ được gửi đến tay, lãi suất lại còn thấp hơn rất nhiều. Đúng vậy Dương Nguyên Trực cho rằng bệ hạ là vì không thể huy động đủ vốn vay từ trái phiếu nên mới nghĩ ra kế này. Từ sáng đến giờ lão vẫn thầm than bệ hạ quả là cao minh, một chiêu tung ra thu về kết quả lớn gấp bội so với Hộ Bộ bọn lão cố gắng nửa năm.
Lê Tấn nói: - Cũng không quá nhiều việc, ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận tiền gửi là được. Mấy công việc như kiểm đếm, cất trữ tiền tài chắc không đến nỗi Hộ Bộ không thể đảm đương đi ?
Dương Nguyên Trực đáp : - bệ hạ, những chuyện đó đương nhiên không thành vấn đề. Thần chỉ là muốn biết sau đó còn nhiệm vụ gì bệ hạ muốn giao cho chúng thần nữa không ?
Lão Dương đang muốn dò hỏi xem bệ hạ có muốn để cho Hộ Bộ phụ trách kinh doanh khoản tiền vốn khổng lồ này không? Bởi nhẽ bệ hạ nói rất rõ sẽ trả tiền lời cho các tiền trang, dù không nhiều nhưng vẫn phải trả. Từ đó có thể khẳng định số tiền này không thể nằm im trong kho được, không thì triều đình lấy đâu tiền bù lỗ. Nếu có thể phụ trách việc này thì có thể trung gian kiếm lợi không ít, ai mà không muốn.
Lê Tấn đáp: - Trẫm tự có kế hoạch, ngươi không cần lo nghĩ về chuyện này, cứ phụ trách nhận tiền gửi vào là được.
Dương Nguyên Trực nghe vậy thì ỉu xìu, lão rất thất vọng. Điều đó có nghĩa cơ hội phát tài này vô duyên với Hộ Bộ bọn lão, bệ hạ hẳn đã có dự tính từ trước.
Lê Tấn nhìn thấy Dương Nguyên Trực có vẻ mặt khó xem, hắn lớn tiếng hỏi : - Ngươi không hài lòng với quyết định của trẫm sao ?
Dương Nguyên Trực đương nhiên là không thể thừa nhận, hắn đáp : - bẩm bệ hạ, không phải như vậy . Chỉ là thần có chút lo nghĩ về kế hoạch bệ hạ bày cho Công Bộ.
"Ồ" Lê Tấn hỏi : - Nói thử xem ngươi lo nghĩ điều gì ?
Dương Nguyên Trực tâu: - bẩm bệ hạ, thần cho rằng kế hoạch này còn có lỗ hổng. Đơn cử như nếu có kẻ đi học xong về tập trung nhiều thợ đến xưởng rèn của mình, tiến hành sản xuất số lượng lớn thì triều đình rất khó xử lý. Bởi vì hắn cho sản xuất và bán ra ở tiệm rèn của mình, mà hắn và tiệm rèn đều đã được cấp phép. Vậy nên thần cho rằng việc thu phí này sẽ không khả quan, không chỉ vậy còn gây ra hỗn loạn. Những thợ rèn đơn lẻ không có khả năng cạnh tranh về số lượng bán ra sẽ bị lỗ vốn, bọn họ chỉ có đường đóng cửa tiệm rèn của mình để tránh phải nộp phí các năm tiếp theo.
Lê Tấn khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy lời này của Dương Nguyên Trực rất có lý, kế hoạch mà hắn hứng lên bày ra này có quá nhiều lỗ hổng. Tuy nhiên hắn lại xoay qua một góc nhìn khác, chuyện này không phải là không có điểm tốt. Ít nhất trong thời gian ngắn sẽ phổ biến được lưỡi cày loại mới đến với toàn dân, giúp cho việc sản xuất nông nghiệp được tốt hơn. Ngoài ra việc số lượng lớn lò rèn nhỏ lẻ phải đóng cửa cũng rất tốt, những thợ rèn đó đã không thể tự mở tiệm thì chỉ có thể đi làm thuê. Khi đó hắn sẽ dùng số vốn lớn xây dựng các xưởng rèn thu nhận bọn họ đến làm công nhân. Từ đó thay đổi quy mô sản xuất của ngành này từ nhỏ lẻ sang quy mô lớn, có tính tập trung, có thể áp dụng chuyên môn hoá kiểu dây chuyền vào sản xuất nhằm tăng cao năng lực sản xuất trong nước. Đương nhiên cách làm này có chút tàn nhẫn đối với đám thợ rèn đó nhưng muốn làm việc lớn chỉ có thể như vậy.
Nghĩ thông suốt hắn trả lời Dương Nguyên Trực: - Trẫm đã biết, còn gì nữa không ? Nếu ngươi không có điều gì muốn nói thêm thì có thể rời đi rồi.
Dương Nguyên Trực sững sờ một chút, hắn nghĩ đầu óc của bệ hạ hẳn là có vấn đề rồi. Ngài bày ra kế hoạch này không giải quyết được vấn đề thiếu kinh phí của Công Bộ. Không những thế sẽ chỉ làm giàu cho một nhóm người, đại đa số thợ rèn nhỏ lẻ tham gia vào sẽ bị hố đến mức phải đóng cửa.
Trong lòng Dương Nguyên Trực thầm nói trong lòng " thôi được rồi, ngài đã không chịu nghe thì ta không nói thêm " tiếp đó hắn xin phép rời đi.