Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 207. Gặp mặt.

Chương 207. Gặp mặt.


Chương 207.

Đêm xuống, Đông Kinh lên đèn, nổi bật nhất là khu vực thành Đông, nơi có những chốn vui chơi về đêm. Trong một gian mật thất của Minh Nguyệt Lâu, ông chủ trà lâu nổi tiếng nhất kinh thành là Dương Khả đang tiếp đón một người. Người đến là Lưu tiên sinh, người vừa chạy trở về từ phía nam sau khi kế hoạch hắn chấp hành đã thất bại.

Lưu tiên sinh muốn biết điều gì đã xảy ra tại Đông Kinh, tại sao thống lĩnh cùng các cộng sự khác của lão bỗng nhiên m·ất t·ích. Lão hỏi : - Có tra được chút gì không ?

Ông chủ Dương lắc đầu đáp: - Không có chút tung tích nào của bọn họ, cứ như vậy biến mất .

Lưu tiên sinh lại hỏi : - Có khi nào là bên Cẩm Y Vệ của An Nam làm hay không ?

Dương Khả nói : - Không biết, theo tin nội tuyến truyền về thì Cẩm Y Vệ thời gian đó không có hành động lớn nào . Đương nhiên nếu là kế hoạch tuyệt mật, bên đó hành động thầm lặng thì chúng ta không thể biết được.

Lưu tiên sinh trầm ngâm, chuyện này đúng là khó đoán. Trong số các nhân vật chủ chốt của tổ chức thì có đến 12 người mất tích, bao gồm cả thủ lĩnh. Sự việc này khiến hệ thống điệp báo của bọn họ gặp rắc rối lớn, một đám người thiếu đi lãnh đạo trở nên rối loạn. Đáng nói hơn là việc những người xảy ra chuyện nắm giữ rất nhiều thông tin của tổ chức, nếu bọn họ là bị người Đại Việt bắt đi, sau đó có người khai ra thông tin nắm giữ thì hệ thống điệp báo ở Đông Kinh coi như bị tóm gọn. Vậy cho nên phần lớn người của tổ chức phải rút đi khỏi Đông Kinh lánh nạn, tránh xảy ra chuyện tất cả bị bắt.

Quay lại cuộc trò chuyện, Lưu tiên sinh hỏi: - ngươi có nghĩ tới việc rút đi không ?

Dương Khả lắc đầu, lão nói: - Không cần, trong tổ chức chỉ có ba người biết tới sự tồn tại của ta là ngươi, thống lĩnh và Hiểu Đông. Thống lĩnh chắc chắn không khai ra ta, ngươi vẫn ngồi đây, Hiểu Đông vẫn ở trong hoàng cung. Vậy nên thân phận của ta không sợ bị lộ, bây giờ chạy chính là hành động ngu xuẩn.

Lưu tiên sinh thấy cũng đúng, bây giờ chạy chính là khiến người ta chú ý, cứ tỏ ra bình thường là thích hợp nhất. Nghĩ một chút lão hỏi tiếp :- Cấp trên có chỉ đạo gì không?

Dương Khả đáp: - tin tức đã truyền về, hiện tại bên trên chưa có hồi đáp, chúng ta phải chờ.

Lưu tiên sinh hỏi xong cũng thấy câu hỏi có chút thừa thải, sự việc xảy ra hơn mười ngày, tin tức mới chuyển đi bảy ngày. Bên phía Nam Kinh nhận được tin tức còn phải họp bàn, sau đó mới có thể ra quyết định, rồi truyền tin đi về, nhanh cũng phải 10 ngày nữa mới có lệnh xuống.

Chuyển chủ đề, Lưu tiên sinh hỏi: - Đông Kinh gần đây có tin tức gì đáng chú ý không ?

Dương Khả nói: - Quy định mới về người Chiêm chắc ngươi cũng nghe rồi . Triều hội sáng hôm qua có ba đạo chiếu chỉ được ban ra. Một đạo là để cho Lê Tuân xuống phía nam xây dựng và quản lý cảng biển mới, đáng nói là hắn có quyền tự xây dựng một vệ tư binh, tương lai hắn sẽ trở thành một thế lực đáng chú ý. Đạo chiếu chỉ thứ hai là nhằm vào ngành khai khoáng và luyện kim. Quy định trong đó có rất nhiều điểm khác lạ, tạm thời không thể đánh giá tốt xấu. Chiếu chỉ thứ ba thì nhằm vào ngành kinh doanh tiền trang, cụ thể là thành lập một cái quỹ dự trữ gì đó, bắt buộc các tiền trang gửi tiền vào quỹ này. Điều này gây sóng ngầm rất lớn, các chưởng quỹ tiền trang tối qua họp mặt, không biết bọn họ đã đưa ra đối sách gì . Ngoài ra còn có một kế hoạch về lưỡi cày loại mới do người An Nam cải tiến. Nghe nói loại lưỡi cày này dùng tốt hơn lưỡi cày kiểu cũ rất nhiều, ta cho người đi xem rồi, đợi nắm được kỹ thuật rèn đúc sẽ báo về trong nước.

Lưu tiên sinh nghe xong tin tức trong đầu không ngừng phân tích, cơ bản hắn đã hiểu rõ tình hình. Tính toán một chút, lão nói với Dương Khả : - Tình hình hiện tại chúng ta cũng không thể làm thêm gì, đợi lệnh từ Nam Kinh thôi. Ta hiện tại không thể về chỗ ở cũ, ngươi có thể sắp xếp cho ta ở lại nơi này không?

Dương Khả ngẫm nghĩ, lão cảm thấy việc này có chút mạo hiểm, ai biết được họ Lưu có thể nào bị lộ rồi liên lụy lão hay không. Minh Nguyệt Lâu là bình phong nhưng cũng là tâm huyết nửa đời người của lão, nếu bởi vì chuyện này mà bị phá hủy thì đáng tiếc. Quan trọng hơn lão có vợ con ở Đại Việt, nếu để lộ ra thân phận thì sẽ liên lụy họ. Suy tính kỹ càng, lão nói : - Ngươi ở lại đây không an toàn, ta lo lắng sẽ có người nhận ra ngươi. Thế này đi, ngươi theo đoàn đi Tuyên Quang giúp ta nhập một lô Trà Đinh. Đợi khi trở về thì hẳn phía Nam Kinh đã có an bài mới, đến lúc đó thu xếp sau.

Lưu tiên sinh nghĩ nghĩ một chút, lão cảm thấy ý này không tồi, chuyến đi này lão có thể thử móc nối quan hệ với vài thổ ti miền núi thử xem, biết đâu lại có lúc cần dùng tới. Vậy là lão gật đầu đồng ý với Dương Khả. Hai người bàn bạc cụ thể về chuyến đi, sau đó Lưu tiên sinh được an bài một nơi kín đáo để nghỉ ngơi, sáng ngày hôm sau thì lên đường đi Tuyên Quang.

***

Thành Nam, phủ tả tướng quốc Bùi Xương Trạch diễn ra một cuộc họp mặt. Ngoài chủ nhà còn có Đàm tướng quốc, Thái Sư, Trịnh Duy Đại, Bảo Tín tiền trang Cao Kiến Thụy, An Bình tiền trang Đỗ Huy, Nhất Minh đại sư, Phạm thiên sư.

Mở đầu cuộc họp, Bùi tướng quốc hỏi: - Lão Cao, ngươi nói xem quy định mới này khiến lợi nhuận giảm xuống bao nhiêu ?

Cao chưởng quỹ đáp : - bẩm tướng quốc, thưa các vị đại nhân, ta có tính qua thì không còn lợi nhuận, thậm chí tiền trang sẽ lỗ một chút.

Mọi người bắt đầu trầm ngâm, bọn họ biết đòn này của bệ hạ khiến tiền trang thiệt hại rất nặng. Truy nguyên cũng là do cái chủ ý của Cao Kiến Thụy, tuy nhiên lúc này trách móc không giải quyết được vấn đề gì, việc cần thiết là tìm ra cách ứng đối.

Bùi tướng quốc hỏi : - Lão Cao, ngươi nói xem tiếp theo cần làm gì ?

Cao chưởng quỹ đáp : - thưa các vị đại nhân, tại hạ cho rằng bắt buộc phải giảm lãi suất tiền gửi hàng năm về mức 1 thành, có như vậy tiền trang mới có thể tiếp tục kinh doanh.

Điều này không ổn, giảm lãi suất tiền gửi sẽ khiến gây ra thiệt hại rất nhiều, người gửi tiền sẽ bất bình, có thể dẫn đến tình trạng rút tiền hàng loạt. Chưa kể nhiều người quyền thế gửi không ít tiền tại tiền trang, đầu năm lãi suất đã giảm xuống một lần, bây giờ còn giảm tiếp bọn họ thiệt hại quá nhiều. Những người ở đây chính là đại diện cho quyền quý phía sau, bọn họ khó mà chấp nhận điều này.

Thái Sư lên tiếng hỏi : - Lão Cao luôn là người túc trí đa mưu, chẳng nhẽ ngươi không còn kế sách nào khác hay sao ?

Cao Kiến Thụy khẽ thở dài, lão nói : - bẩm Thái Sư, không phải tại hạ không có cách, chỉ là tại hạ cảm thấy làm gì cũng vô ích thôi.

Trịnh Duy Đại khẽ hừ một cái, hắn nói : - Sao ngươi biết là vô ích, cứ nói ra thử chúng ta sẽ quyết định. Nếu ngươi mà chưa gì đã sợ thì nên nghỉ đi, Bảo Tín tiền trang có thể đổi người mới cầm lái.

Cao Kiến Thụy đáp lại : - Không phải tại hạ sợ, thực sự là làm gì cũng không có kết quả. Bệ hạ đây là quyết ý muốn tiền trang phải hạ lãi suất tiền gửi về mức tương đương trái phiếu triều đình phát hành. Dù bây giờ có thể đưa ra phương pháp ứng đối để giữ lại mức lãi suất như hiện tại thì bệ hạ sẽ lại ban ra quy định mới, cơ bản là chống không nổi. Quyền lực nằm trong tay bệ hạ, luật chơi ngài ấy quyết định, chỉ có thể tuân theo ý ngài, không còn cách nào khác. Trừ phi có thể hạn chế quyền lực của bệ hạ, khiến cho ngài không thể nhằm vào ngành tiền trang thêm nữa, không thì chỉ có thể cúi đầu.

Bùi tướng quốc hỏi: - Ý ngươi là mọi hành động của bệ hạ là để cứu sống kế hoạch phát hành trái phiếu sao ? Có phải vậy không ?

Cao chưởng quỹ đáp : - thưa tướng quốc, đúng là như vậy. Trước đây tại hạ nhận định sai lầm nên mới bày ra kế thu tiền bảo hiểm, giờ nghĩ lại cảm thấy mình ngu xuẩn. Rõ ràng bệ hạ cần huy động lượng lớn tiền vốn vay lãi thấp, chúng ta lại cản trở ngài làm việc, đây chính là tự dơ đầu chịu đánh. Nếu lúc trước chúng ta chấp nhận hạ lãi suất về bằng với trái phiếu, để kế hoạch của bệ hạ đạt được kết quả thì không có đạo chiếu chỉ này đâu. Vậy cho nên tại hạ mới nói lần này tốt nhất là trung thực hạ lãi suất về mức 1 thành mỗi năm.

Bùi tướng quốc trầm tư, lão nghi ngờ rất nhiều. Thực sự là vì cứu kế hoạch huy động trái phiếu mà bệ hạ tìm cách hạ lãi suất gửi và cho vay xuống sao, có khi nào là ngược lại. Cho vay lãi nặng chính là thủ đoạn phổ biến để thế gia, quý tộc chiếm đoạt ruộng đất. Điều này dẫn đến thuế ruộng ngày càng thấp, bệ hạ muốn ngăn lại xu thế này nên tìm cách triệt tiêu thủ đoạn cho vay nặng lãi. Nếu là như vậy thật thì bệ hạ thật lợi hại, ngài đây là sử dụng liên hoàn kế, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp . Dù thế nào thì lời Cao Kiến Thụy nói cũng có lý, lúc này đây chỉ có thể tuân theo ý bệ hạ, càng chống đối càng bất lợi.

Nghĩ kỹ càng, Bùi tướng quốc nói: - Ta đồng ý với ý kiến của Lão Cao. Còn các vị ý như thế nào ?

Nhất Minh đại sư đáp: - Dù không muốn nhưng ta vẫn phải đồng ý, Cao chưởng quỹ nói đúng, chúng ta chỉ có thể chấp nhận như vậy.

Dù thiệt hại lớn sau quyết định này nhưng các bên đều nhất trí phương án giảm lãi suất tiền gửi.

Đàm Văn Lễ hỏi: - Các vị, mọi người thấy triển vọng của thương cảng mới thế nào ?

Bùi tướng quốc không đáp mà hỏi: - Lão Cao, Lão Đỗ, hai người các ngươi nghĩ sao?

Đỗ Huy đáp trước: - thưa các vị đại nhân, tại hạ cho rằng thương cảng mới rất có triển vọng. Bệ hạ nói trong thời gian tới đây là cảng ngoại thương duy nhất của nước ta. Vậy nên tại hạ cho rằng nên sớm đầu tư, đặc biệt nên đầu tư mua đất ở đó, đợi vài năm sau bán ra kiếm lời.

Cao chưởng quỹ gật đầu nói : - Tại hạ đồng ý với ý kiến của Đỗ lão đệ. Ngoài ra tại hạ kiến nghị nên chuẩn bị tổ kiến đội ngũ, đợi khi chính thức mở ngoại thương có thể rong thuyền đi biển . Buôn bán với nước ngoài là lĩnh vực có thể kiếm lợi nhuận rất khả quan. Đương nhiên cũng sẽ có nguy hiểm, vậy nên cần huấn luyện thủy thủ đoàn từ bây giờ.

Các bên nghe xong đều bắt đầu tính toán, bọn họ tin vào đầu óc kinh doanh của hai người Cao-Đỗ. Phe nào cũng bắt đầu có dự định riêng, đương nhiên sau buổi hôm nay bọn họ còn phải triệu tập người của bên mình bàn bạc thêm. Bàn luận thêm vài chuyện liên quan, đến khoảng cuối canh hai thì mọi người tản đi, cuộc họp mặt tại Bùi phủ kết thúc.

Chương 207. Gặp mặt.