Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 208. Tháng 6 tới rồi.

Chương 208. Tháng 6 tới rồi.


Chương 208.

Tháng 5 nắng nóng đi qua, tháng 6 chiều chiều thường đổ cơn mưa rào, thời tiết đỡ oi nóng hơn. Đối với Đại Việt thì hàng loạt chính sách mới bắt đầu có hiệu lực, giống như những cơn mưa mát mẻ thúc đẩy nền kinh tế Đại Việt trong tương lai.

Chiều ngày mùng 2 tháng 6, trong Ngự Thư Phòng hoàng đế đang làm việc, lần lượt có người cầu kiến. Đầu tiên là Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Lê Niệm đến báo cáo, lão báo lên là việc gấp nên Lê Tấn rất nhanh cho vào.

Quân thần gặp mặt, Lê Tấn hỏi: - Nói xem là chuyện gì mà ngươi gấp gáp như vậy ?

Lê Niệm tâu: - bẩm bệ hạ, hai hôm trước Cẩm Y Vệ ở Thanh Hóa bắt được một gián điệp người Ai Lao đang trên đường vượt biên trở về phía tây.

Nói xong lão dừng lại nhìn để xem thái độ của bệ hạ thế nào, bản thân lão biết tin tức này rất nghiêm trọng, có thể bệ hạ sẽ nổi trận lôi đình.

Lê Tấn thấy lão ném ra một câu như vậy thì rất nghi hoặc, chuyện này quá bình thường, việc bắt được một hai gián điệp nước khác đâu có gì đáng nói. Hắn hỏi tiếp: - Rồi sao nữa ?

Lê Niệm đáp: - Thuộc hạ của thần khám xét thì phát hiện tên đó mang theo rất nhiều tài liệu về sản xuất hoả khí. Trong đó bao gồm hoả thương, đại pháo, bom nổ các loại. Đem so sánh thì đấy đều là các loại hoả khí trong q·uân đ·ội của Đại Việt ta sử dụng.

Lê Tấn nghe xong liền trầm mặt, hắn lớn giọng hỏi : - Cẩm Y Vệ tra thêm được những gì ?

Lê Niệm đáp: - bẩm bệ hạ, tên gián điệp đó đã cắn thuốc độc giấu trong miệng ngay khi b·ị b·ắt, phía dưới không thể khai thác được thông tin từ hắn.

Lê Tấn bắt đầu gõ gõ lên bàn, trong đầu bắt đầu tính toán. Có thể chắc chắn thiết kế hoả khí của Đại Việt bằng cách nào đó đã bị tuồn ra, người Ai Lao lấy được. Dù cho Cẩm Y Vệ tình cờ bắt được một người chuyển tài liệu nhưng không thể ngăn được chúng sẽ được tuồn sang Ai Lao. Điều này có nghĩa là trong vòng vài năm tới kỹ thuật sản xuất hoả khí của Ai Lao sẽ tương đương Đại Việt, lợi thế về hoả khí trên chiến trường không còn . Phải nhớ rằng năm xưa Thánh Tông tây chinh giành được ưu thế là dựa vào hoả khí vượt trội, nếu không quân Đại Việt đã không thể đánh chiếm Luông Pha Băng vài năm. Vấn đề này rất nghiêm trọng, dù rằng trong tương lai gần Lê Tấn không muốn cùng Ai Lao khai chiến nhưng việc mất đi ưu thế này sẽ dẫn đến nhiều hệ lụy về quân sự và ngoại giao.

Im lặng một hồi, Lê Tấn nhìn thẳng vào Lê Niệm gằn giọng ra lệnh : - tra cho trẫm, không cần biết dùng cách nào phải tìm ra kẻ nào đã bán ra tài liệu về hoả khí.

Lê Niệm chắp tay, nhanh chóng nói "tuân mệnh ". Lão biết bệ hạ thực sự nổi giận, chỉ cần bắt được kẻ bán đứng lợi ích của Đại Việt thì bệ hạ sẽ không ngần ngại ban xuống trừng phạt tàn khốc nhất. Trước khi tới lão đã cho người đi tăng cường giá·m s·át, ngầm điều tra người của Công Bộ, Bách Tác Cục, hy vọng sớm có manh mối.

Chuyện này tạm xong, tất cả phải đợi điều tra tiếp theo. Lê Tấn lại hỏi: - Ngươi còn chuyện gì muốn báo cáo nữa không ?

Lê Niệm tâu : - bẩm bệ hạ, phương bắc có tin tức truyền về.

Lê Tấn hơi giản lông mày hỏi : - Cụ thể thế nào ?

Lê Niệm tâu : - bẩm bệ hạ, chuyện lấy sách Vĩnh Lạc Đại Điển đã có tiến triển. Theo Trộm Quân Tử báo về thì hắn đã thành công mua chuộc tên quan trông coi tàng thư khố của Hàn Lâm Viện nước Minh. Theo đó hắn lấy được hơn 100 quyển, đã cho người chia nhỏ tìm cách mang về nước, dự kiến cuối năm sách có thể về tới Đông Kinh.

Lê Tấn nghe vậy thì tâm trạng tốt hơn, ít ra đây là tin tốt, kiến thức của Vĩnh Lạc Đại Điển rất đa dạng, vận dụng hợp lý có thể đem lại lợi ích rất nhiều. Hắn nhớ mang máng bộ đại điển này có cả vạn quyển, bao hàm tri thức toàn diện về mọi mặt. Nếu lấy được hết thì quả là một bước nhảy vọt về nền tảng tri thức cho Đại Việt. Nghĩ vậy Lê Tấn nói: - ngươi truyền lệnh cho thuộc hạ tiếp tục lấy sách, trẫm nói rồi không cần biết dùng thủ đoạn gì, lấy được càng nhiều càng tốt. Rõ chưa ?

Lê Niệm cảm thấy bệ hạ có chút tùy hứng, ngài dùng lực lượng quốc gia tìm sách đọc giải khuây. Tuy không hài lòng nhưng lão vẫn chắp tay nói : - tuân mệnh.

Nói đến phương bắc, Lê Tấn lại nhớ đến sứ đoàn mình cử đi, hắn hỏi: - Có tin gì của sứ đoàn sao ?

Lê Niệm tâu : - bẩm bệ hạ, theo tin truyền về ba ngày trước thì sứ đoàn đã sắp kết thúc hành trình ngồi thuyền theo Đại Vận Hà lên phía bắc. Dự kiến không lâu nữa sẽ tới được Yên Kinh. Trên đường mọi sự thuận lợi, không xảy ra chuyện gì khác thường, quan viên đi sứ đều khoẻ mạnh.

Lê Tấn suy nghĩ một chút về chuyện này, cảm thấy như vậy ổn rồi, tiếp theo trông vào tài năng của Lương Đắc Bằng vậy. Hắn nhìn Lê Niệm hỏi: - Còn chuyện gì muốn nói nữa không ?

Lê Niệm chắp tay tâu lên đã báo cáo xong, sau đó xin phép cáo lui. Lê Tấn khoát tay ra hiệu cho phép lão rời đi, bản thân hắn thì bắt đầu suy ngẫm về những tin tức mới nhận được.

**

Nửa canh giờ sau khi Lê Niệm rời đi thì Công Bộ tả thị lang Nguyễn Thu vội vàng tới, cũng báo lên là có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Lê Tấn nghe vậy liền cho vào, hắn muốn nghe xem Công Bộ lại có chuyện gì.

Nguyễn Thu vừa vào đã quỳ xuống hành lễ, tiếp theo đó vội vàng nói: - bệ hạ, đại hỉ, đại hỉ rồi thưa bệ hạ.

Lê Tấn nghe xong thì nhíu mày, hắn quát : - Ngươi ăn nói hàm hồ gì vậy, đại tang nhị đế còn chưa xong ở đâu ra đại hỉ .

Nguyễn Thu giật mình, lão biết mình vui quá nên nói sai, lập tức hô : - thần vì quá vui mừng mà loạn ngôn, xin bệ hạ thứ tội.

Lê Tấn hỏi lại : - rốt cục là chuyện gì khiến đường đường là thị lang một bộ như ngươi lại thất thố như vậy ?

Nguyễn Thu đáp: - bẩm bệ hạ, Ngô thượng thư cho người truyền về cấp báo. Theo đó thượng thư đại nhân cùng nhân viên Công Bộ đã tìm được mỏ đồng rất lớn tại Thủy Vĩ. Qua kiểm tra thì mỏ này không sâu chỉ cần đào xuống hai trượng là có thể khai thác, hàm lượng đồng trong quặng cũng rất cao, đạt tới hai thành.

Chuyện có thể tìm thấy mỏ đồng Lê Tấn không có gì bất ngờ, điều hắn cảm thấy khó hiểu là tại sao lại nhanh như vậy. Hắn hỏi : - Ngô lão thượng thư có nói làm thế nào tìm được mỏ không?

Nguyễn Thu tâu : - bẩm bệ hạ, trong tin báo về thượng thư đại nhân nói rằng "sau khi tới nơi ngài ấy hỏi tri huyện Thủy Vĩ về địa danh Sin Quyền thì được báo lại là trong huyện có một bản có tên như vậy". Ngày hôm sau thượng thư tung người tìm kiếm ở gần bản Sin Quyền, chỉ mất 3 ngày thì tìm được mỏ đồng ở phía nam của bản này.

Nói đến đây Nguyễn Thu cảm thấy Quốc Sư đúng là thần tiên, lão nói ra hai cái tên đều là hữu dụng. Ngô thượng thư dựa vào chỉ dẫn đó mà nhanh chóng tìm được mỏ đồng lớn . Nếu khi thác tốt thì có thể giải quyết tình trạng thiếu thốn đồng hiện tại, sau này có thể thoải mái hơn nhiều khi đúc tiền, chế tạo quân khí rồi.

Ở phía đối diện Nguyễn thị lang, Lê Tấn nghe xong thì hiểu ra, không ngờ thời này đã có địa danh Sin Quyền. Vốn hắn cho rằng chỉ có thể từ từ tìm ven bờ sông Thao, dần dà rồi sẽ thấy. Bây giờ may mắn tìm được nhanh như thế đúng là chuyện tốt, bảo sao Nguyễn Thu lại vui mừng quá vậy. Hắn hỏi: - Ngô thượng thư có nói bao giờ thì hồi kinh không ?

Nguyễn Thu đáp: - bẩm bệ hạ, thượng thư đại nhân có nói ngài ấy muốn ở lại dà soát kỹ quy mô mỏ đồng này lớn bao nhiêu, rồi sẽ hồi kinh bẩm báo chi tiết với bệ hạ.

Lê Tấn cảm thấy điều này khá thừa thải, hắn biết rõ mỏ đồng này lớn đến mức nào, với công nghệ khai thác thời này thì phải vài trăm năm mới khai thác hết. Hắn biết nhưng Ngô Minh không biết, lão đây là cẩn thận làm việc, tận lực vì chức trách. Trong lòng hắn thở dài thầm nói "thôi được rồi, kệ lão dày vò đi, cũng không thể nói hắn biết rõ cái mỏ này bao lớn, như vậy quá vô lý, cũng không nên lúc nào cũng mang Lý Phong ra làm tấm mộc".

Nghĩ thông suốt Lê Tấn nói : - Lão thượng thư cực nhọc rồi, trẫm sẽ hạ chỉ khen thưởng cho ngài ấy và tất cả nhân viên Công Bộ đi theo.

Nguyễn Thu nghe xong liền nói: - bệ hạ, ngoài Ngô thượng thư ra thì không thể quên Quốc Sư . Trong chuyện lần này công lao của ngài ấy là lớn nhất, đáng được trọng thưởng.

Lê Tấn nghe vậy liền nói: - Ừm, khanh nói đúng, trẫm đúng là nên trọng thưởng cho Lý Phong.

Nguyễn Thu nghe xong thì rất vui mừng, lão cảm thấy mình đã nhắc nhở đúng lúc khiến bệ hạ nhớ đến Quốc Sư. Sau đây có thể tìm quốc sư tạo mối quan hệ, một nhân vật lợi hại như vậy ai mà không muốn làm thân.

Nghĩ một chút, Nguyễn Thu không quên việc mình còn chưa tâu lên, hắn nói: - bẩm bệ hạ, thượng thư đại nhân truyền về tin tức có đề cập đến một vấn đề khác cần lưu ý. Thượng thư cho rằng Thủy Vĩ là địa bàn của người Thái, vậy nên việc khai thác về sau sẽ có chút vấn đề cần lưu tâm, nếu không cân bằng lợi ích thoả đáng thì đám thổ ti dân tộc e là sẽ làm loạn. Chưa kể đó là huyện biên giới, giờ lại có tài nguyên quý giá rất dễ khiến lân bang dòm ngó.

Lê Tấn nghe xong thì nhíu mày, đây đúng là vấn đề nghiêm trọng. Lợi ích lớn như vậy sẽ khiến người động tâm, trong nước thì có đám thổ ti người Thái, bên ngoài thì có nỗi lo người Minh xâm lấn biên giới. Phải bố trí làm sao để có thể giữ được nơi đó trong kiểm soát của Đại Việt thì mới có thể hưởng lợi từ nguồn tài nguyên này.

Lê Tấn nói :- trẫm biết rồi, Ngô thượng thư quả là cân nhắc chu đáo, việc này trẫm sẽ suy nghĩ thêm.

Nguyễn Thu báo cáo xong xuôi, xin phép cáo lui. Lê Tấn cho phép lão rời đi, xong đó không ngừng gõ bàn suy ngẫm. Nhiệm vụ cấp thiết là phải làm sao ràng buộc lợi ích đám thổ ti người Thái một cách chặt chẽ vào triều đình trung ương, bên cạnh đó tạo nên một lực lượng đủ mạnh để người Minh phải dè chừng khi nghĩ đến việc dòm ngó Thủy Vĩ. Hai việc này đều không dễ, Lê Tấn nghĩ suốt buổi mà không có được phương án hay, hắn quyết định sáng mai sẽ triệu tập đại thần nhóm cùng thương nghị chuyện này.

Chương 208. Tháng 6 tới rồi.