Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 21. Lần đầu tập đi bộ.
Hôm sau trời còn chưa sáng Đoan Khánh đế đã rời giường . Đám người hầu hầu hạ hắn vệ sinh cá nhân buổi sáng. Bắt đầu bằng việc đánh răng bằng một nhành liễu nhỏ như bàn chải thời hiện đại sử dụng chút bột trà và muối như kem đánh răng. Tiếp đó là cung nữ dùng khăn lụa mềm nhúng vào nước ấm giúp hắn lau sạch mặt mũi. Sau công đoạn này thì bước tiếp theo là đại tiểu tiện. Trong hoàng cung thời này hoàng đế và các chủ tử đều là sử dụng chậu sứ để đi vệ sinh sau đó sẽ được người hầu hạ rửa ráy sạch sẽ. Cuối cùng là thay đổi y phục từ quần áo ngủ sang đồ mặc trong cung hàng ngày .
Khi trời bắt đầu sáng thì Lê Tấn ra khỏi tẩm cung hắn quyết định hôm nay bắt đầu tập luyện giảm cân. Với thể trạng hiện nay của hắn thì việc tập chạy hay luyện võ nghệ gì đó là không thể vậy nên hắn quyết định chọn đi bộ một canh giờ là bài tập đầu tiên trong quá trình giảm cân gian khổ này. Nghĩ liền làm hắn hỏi nội quan tổng quản Nguyễn Nhữ Vi: " Trong cung có nơi nào phù hợp để đi bộ sao?"
Nguyễn Nhữ Vi đêm qua chịu phạt mười trượng v·ết t·hương chưa lành đi lại có chút khó khăn. Tuy b·ị t·hương nhưng lão vẫn cố gượng tới hầu đúng giờ nhà vua thức dậy. Nghe bệ hạ hỏi vậy trong lòng lão không rõ ngài lại nghĩ ra ý gì nhưng vẫn thành thật bẩm báo : " Bẩm bệ hạ trong cung phù hợp đi bộ có hai nơi một là Ngự Hoa Viên, hai là Thượng Lâm Uyển. Cả hai nơi này đều có cảnh sắc không tệ, một bên là tràn ngập hoa và cây cảnh một bên thì là khu rừng cây cổ thụ với nhiều thú cảnh quý hiếm."
" Được vậy chúng ta tới Ngự Hoa Viên trước rồi đi Thượng Lâm Uyển, mỗi nơi đi dạo một vòng rồi quay về dùng điểm tâm sáng." - Lê Tấn hứng thú bừng bừng nói. Lời vừa nói chân vừa bước hắn chậm chạp rời đi tẩm điện Bảo Quang hướng tới Ngự Hoa Viên.
Nguyễn Nhữ Vi trong lòng đầy bi thương bệ hạ đây là muốn h·ành h·ạ cái thân già của lão a. Vết thương của lão còn rất đau mỗi đi một bước lại đau thấu tâm can. Ban đầu lão theo bệ hạ đi tới thì mặt mày khó coi, trán lấm tấm mồ hôi dần dần v·ết t·hương ở mông rỉ máu ướt hết phía sau quần của lão. Mất hai khắc đồng hồ thì lão cùng bệ hạ tới được Ngự Hoa Viên.
Hoàng cung Đại Việt Ngự Hoa Viên có lịch sử mấy trăm năm sớm từ thời Lý Thái Tổ đã cho quy hoạch nơi này. Ngự Hoa Viên rộng khoảng hai mẫu đất có đầy đủ các loại hoa cây cảnh quý hiếm. Trong khuôn viên Ngự Hoa Viên còn có một cái hồ cá nhỏ một hòn non bộ với giả sơn được xây dựng theo phong cách Trung Hoa đẹp đẽ. Ngoài ra còn có hai đình nhỏ được dựng lên dành cho viêc nghỉ ngơi tránh nắng mưa ngắm cảnh đẹp.
Lê Tấn đi tới đây thì đã mệt thở phì phì nên quyết định dừng lại chỗ đình nhỏ bên hồ ngồi nghỉ. Trong lòng hắn cảm thán cơ thể này của hắn quả là không được mới đi bộ ba mươi phút mà đã không đi nổi nữa rồi. Hắn biết phải tập luyện từ từ, qua một thời gian chắc sẽ khá hơn. Nhìn ngắm một vòng quang cảnh hắn thấy vài chậu hoa Lần Huệ Cúc Mẫu Đơn, Vạn Thọ .v.v... đang khỏe sắc. Xa xa có thể thấy những nhành Đào Mai đang kết nụ lấm tấm chỉ đợi mùa xuân sang sẽ bung nở khoẻ sắc. Quả thật là nhân gian cảnh đẹp .
Lê Tấn hỏi :" Nguyễn tổng quản trẫm hỏi ngươi . Ngươi có biết Hoa viên này có bao nhiêu thợ làm vườn, hàng năm tiêu tốn bao nhiêu tiền hay không?"
Nguyễn Nhữ Vi vừa mới nhịn đau đứng nghỉ được một chút thì lại bị bệ hạ hỏi. Lão cũng không rõ ràng lắm nên bẩm lại là không biết rồi xin phép đi gọi người phụ trách nơi này đến. Ước chừng thời gian nửa chén trà sau lão quay lại dẫn theo một tên nội quan. Lão ra hiệu cho nội quan quỳ hành lễ xong rồi chắp tay tâu :" Bẩm bệ hạ thần đã mang người phụ trách nơi này đến cho bệ hạ hỏi chuyện . Hắn là Đoàn Diên đã phụ trách trông coi mọi việc trong Ngự Hoa Viên được bảy năm có việc gì bệ hạ cứ hỏi hắn. Nô tài xin phép lui ra ."
Lê Tấn nghe vậy thì xua tay tỏ vẻ đồng ý cho hắn lui ra. Tiếp tới hắn nhìn hoạn quan Đoàn Diên hỏi: " Trẫm hỏi ngươi Ngự Hoa Viên có bao nhiêu người làm vườn, hàng năm tiêu tốn bao nhiêu tiền?"
Nội quan Đoàn Diên nghe vậy thì đáp :" Bẩm bệ hạ Ngự Hoa Viên hiện tại có ba trăm mười hai người làm vườn. Hằng năm chi phí tiền lương gần năm ngàn quan tiền, chi phí thay mới vận chuyển bồn hoa cây cảnh tốn khoảng hơn năm vạn quan tiền ."
Lê Tấn nghe vậy thì trong lòng thầm mắng chửi. Mẹ kiếp cái vườn hoa này cũng quá tốn kém rồi. Năm sau cung đình tiền lương chưa tới bốn mươi vạn quan nữa kìa. Phải cắt giảm chi phí chỗ này không thể tiếp tục như vậy được. Hắn ra lệnh:" Truyền ý chỉ của trẫm năm sau Ngự Hoa Viên không cần thay mới bồn hoa, cây cảnh. Người làm vườn thì chỉ giữ lại một trăm người số còn lại đều cho nghỉ về quê đi."
Đoàn Diên nghe vậy thì sững sờ, lão không nghĩ đến bệ hạ lại ra chỉ lệnh như vậy. Chỉ một trăm người sao mà chăm sóc được tất cả bồn hoa cây cảnh trong Ngự Hoa Viên. Chưa kể thỉnh thoảng người làm vườn còn phải đi đến các cung chăm sóc hoa và cây cảnh theo lệnh của các quý nhân trong cung đặc biệt là cung Trường Lạc của Thái Hoàng Thái Hậu tốn không ít nhân công a. Mặc dù trong lòng gào thét không muốn chấp nhận chỉ lệnh vô lý này nhưng hắn không dám mở miệng phản đối. Chỉ cần hắn nói ra là bị khép tội kháng chỉ bất tuân là tội b·ị c·hém đầu đó. Vậy nên hắn chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh.
Lê Tấn cảm thấy hài lòng với quyết định anh minh giúp tiết kiệm số lớn tiền của. Sau khi nghỉ ngơi đủ Lê Tấn đứng dậy tiếp tục đi bộ hướng tới là Thượng Lâm Uyển. Theo sau hắn là cả đám thái giám và túc vệ bảo an. Đương nhiên là cả Nguyễn Nhữ Vi với cái mông rỉ máu.
***
Mất thêm gần hai khắc thời gian Lê Tấn mới lê cái thân mập mạp của hắn tới được Thượng Lâm Uyển. Nơi đây là nơi nuôi nhốt thú cảnh trong hoàng cung có thể dễ dàng nhìn thấy các loại thú quý hiếm như Hổ, Báo Gấu Tê giác, Sao La, Chim Công, chim Trĩ v.v.. nói chung gồm có mấy trăm loại khác nhau. Đây như một phiên bản vườn bách thú thời cổ đại.
Thượng Uyển Lâm rộng khoảng một mẫu rưỡi được xây dựng mấy chục năm trước dưới thời vua Thánh Tông, ông nội của Lê Tấn. Bởi đam mê đối với các loài hiếm lạ nên những năm Hồng Đức đã cho xây dựng khu vực này trong cung rồi lệnh thiên hạ tiến dâng các loài thú quý hiếm. Thậm chí các nước lân bang cũng nghe tiếng đem cống vật quý vào đây. Nuôi thú cảnh cũng là thú vui tao nhã của đám nhà giàu thời đại này.
Lê Tấn đã từng tới đây nhiều lần khi còn nhỏ nên hắn không quá xa lạ nơi này. Trước kia khi chưa đủ tuổi khai phủ còn sống trong cung hắn thường trốn học tới đây chơi. Mỗi lần tới đều quậy cho gà bay c·h·ó sủa mới vui vẻ ra về. Nhìn ngắm nơi này nhớ lại những kỷ niệm trước kia lòng hắn có chút thổn thức.
Hắn lệnh : " Nguyễn Nhữ Vi ngươi đi tìm người quản sự tới đây trẫm có chuyện muốn hỏi."
Nguyễn tổng quản chắp tay tuân mệnh đi ngay. Thời gian nửa chén trà lão quay lại dẫn theo một lão già tóc bạc gương mặt nhăn nheo . Người đó là Quách Bính một tên nội quan chuyên quản sự nơi này. Quách Bính quỳ xuống hành lễ đối với nhà vua chờ đợi sau bảo.
Lê Tấn hỏi : " Lão Quách ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã làm ở Thượng Lâm Uyển từ bao giờ?" - Hắn không lạ gì Quách Bính ngày trước mỗi lần hắn tới đây quậy đểu khiến cho lão rất điên tiết chỉ vì hắn là hoàng tử hoàng tôn nên lão không làm được hắn. Khi xưa lão còn cố ý tìm Thánh Tông cáo trạng hắn thường xuyên p·há h·oại Thượng Lâm Uyển nhưng không có kết quả gì. Lê Tấn biết trong lòng lão nhìn thấy Lê Tấn sẽ không được thoải mái.
Quách Bính đáp: " Bẩm bệ hạ lão nô năm nay đã sáu mươi chín rồi. Cũng đã làm việc
ở đây từ những ngày đầu Thánh Tông hoàng đế cho xây dựng nơi này tính toán cũng ba mươi mấy năm có dư. Lão già rồi không nhớ được năm tháng cụ thể nữa rồi."
" Lão Quách ngươi đã tuổi cao sức yếu rồi cũng đã ở trong cung này mấy chục năm trong lòng có còn nhớ quê nhà không? Có muốn trẫm cho phép ngươi hồi hương sống nốt những năm cuối đời với người thân sao?" - Lê Tấn lại hỏi.
" Lão nô trong lòng vẫn có chút nhớ quê hương. Cũng từng nghĩ về quê nhìn lại một chút nhưng nghĩ tới bản thân là hoạn quan không có cơ hội a. Với lại lão nô đối với mấy con thú Thượng Lâm Uyển này có nhiều tình cảm khó lòng bỏ đám bọn chúng mà đi." - Quách Bính kính cẩn đáp lời.
Lê Tấn cười đáp : " Thế này đi trẫm cho phép ngươi chọn một con vật mang theo. Ngoài ra còn cấp ngươi mười quan tiền năm mẫu ruộng tốt, ngươi hãy hồi hương đi. Nơi này sắp không cần ngươi nữa rồi."
Quách Bính bỗng sững sờ không hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Tại sao bệ hạ lại nói nơi này không cần lão nữa ? Lão mạnh dạn hỏi: " Bệ hạ ngài thứ tội cho lão nô không phải phép. Lão nô muốn biết bệ hạ định làm gì với Thượng Lâm Uyển?"
Lê Tấn lại nói : " Trẫm sẽ giải tán nơi này không còn nuôi thú nữa thì tất nhiên không cần người chăm thú như ngươi. Trẫm nói rồi cho phép ngươi trọn một con mang đi làm kỷ niệm. Ngươi hiểu rõ rồi chứ?"
Quách Bính đáp :" Lão nô đã hiểu. Chỉ là lão nô vẫn băn khoăn tại sao bệ hạ lại muốn giải tán nơi này, phải biết năm xưa Thánh Tông đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới xây dựng và phát triển lên Thượng Lâm Uyển này a."
Lê Tấn biết lão có nhiều tình cảm với nơi này sẽ không nỡ nhìn nơi này bị hủy đi. Hắn nói:" Vườn thú này trẫm nuôi không nổi rồi. Nhìn qua nơi này cũng phải có hơn trăm người chuyên chăm sóc thú. Hàng năm tiền lương tốn kém đã vậy đám thú này ăn uống cũng tốn không ít. Năm sau cung đình tiền lương cắt giảm nên không thể nuôi nữa."
" Bẩm bệ hạ mỗi năm nơi này chi phí chỉ hết khoảng sáu bảy vạn quan. Dù cung đình tiền lương lại ít cũng không thiếu số này đi. Mấy chục năm nay nơi này vẫn có thể duy trì a." Quách Bính không cảm thấy hài lòng kết quả này nói ra.
Lê Tấn thở dài nói : " Lão Quách a ngươi có điều không biết. Hộ bộ năm nay thuế thu vào quốc khố rất kém trẫm quyết định cắt giảm tiền lương cho cung đình. Năm tới toàn hoàng cung cả năm chỉ có hơn ba mươi tư vạn quan tiền để dùng mà thôi."
Quách Bính không ngờ bệ hạ lại cắt giảm mạnh tay như vậy. Nếu như vậy thì đúng là không thể duy trì Thượng Lâm Uyển này thật rồi trong cung còn nhiều khoản chi khác cần kíp hơn. Lão đành nén nỗi buồn hỏi : " Bệ hạ người định xử lý đám thú nuôi này như thế nào?"
" Tý nữa trẫm sẽ sai ngươi kéo hết bọn chúng ra đông thành khu chợ Đông, phố Giang Khẩu bán đi. Vừa là để thu lại chút tiền vừa là tìm nơi quy túc cho bọn chúng. Trong vòng ba ngày bằng mọi giá phải bán đi, cho dù giá thấp cũng được. Sau ba ngày còn con nào không bán được thì sẽ có hai cách giải quyết. Thứ nhất con nào có thể g·iết thịt làm món ăn thì đem đến Ngự thiện phòng. Thứ hai những con không ăn được thì đem tặng cho đám đại thần trong triều mỗi người một con nuôi chơi." - sau khi cân nhắc kỹ Lê Tấn chầm chậm nói ra an bài của mình.
Nghe đến đây Quách Bính trong lòng như có lửa đốt . Bệ hạ đem bán đổ bán tháo đám thú quý hiếm mà lão coi như sinh mệnh của mình. Đã thế còn định không bán được sẽ đem thịt nữa chứ. Trong lòng lão thầm đau đớn lão khó mà chấp nhận chuyện này.
Nguyễn Nhữ Vi thì khác lão không có tình cảm gì với đám s·ú·c sinh này. Tuy nhiên lời nói của bệ hạ khiến lão trong đầu như nổ tung. Bệ hạ định đem tặng cái thứ mà không bán được, không ăn được cho đại thần nhóm. Cái này rõ ràng là sỉ nhục người ta đạo quân thần xưa nay không nên như vậy .
Quách Bính lấy hết can đảm nói : " bẩm bệ hạ lão nô cho rằng nếu không thể bán đi thì có thể đem tặng người hoặc thả về núi rừng. Không cần thiết ăn thịt bọn chúng mong bệ hạ nghĩ lại."
Lê Tấn biết lão đây là đau lòng đám thú này . Hắn nói : " Ngươi nếu là muốn chúng không trở thành thức ăn thì có một cách. Ngươi phụ trách bọn chúng đem bán trẫm không quản ngươi bán giá cao thấp cứ bán hết là được. Nếu ngươi làm không được vậy cũng không thể trách trẫm ăn chúng. Dù sao cung đình cũng rất thiếu tiền, không thể lãng phí như vậy."
Trên khoé mắt già nua của Quách Bính rơm rớm nước mắt. Lão biết mình không thể nói động được bệ hạ như vậy chỉ có thể liều mạng trong vòng ba ngày tìm người bán đi hết số thú cảnh này. Lão nhận lệnh của Lê Tấn rồi nhanh chóng quay đi tìm đám người làm ở Thượng Lâm Uyển để cùng chia nhau hành động.
Đến đây cuộc trò chuyện kết thúc Lê Tấn đã nghỉ ngơi đủ lại đứng dậy cất bước đi tiếp.