Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 212. Nhân quả.
Chương 212.
Rời khỏi hoàng cung Phổ Đà thiền sư một đường hướng tây rời khỏi Đông Kinh, Nhất Táng vô thức đi theo sư phụ. Mãi đến khi tới một khu vực hoang vắng phía tây kinh thành thì Nhất Táng mới nhận ra điều không đúng. Nơi bọn họ nên trở về là Trấn Quốc Tự ở phía bắc của Đông Kinh chứ không phải hướng tây. Nhất Táng vội vàng hỏi : - sư phụ, chúng ta đi đâu vậy, đây đâu phải hướng về chùa.
Phổ Đà thiền sư khẽ nói : - có người muốn gặp chúng ta, trong chùa không tiện.
Nhất Táng còn chưa hiểu chuyện gì thì phía sau có tiếng người nói : - thiền sư thật hiểu lòng người.
Nhất Táng nghe vậy thì quay lại phía sau nhìn, hiện ra trước mắt là sáu người đối diện, bốn lão đầu tử cùng hai phụ nhân. Bằng vào khả năng bản thân Nhất Táng có thể đoán định đây đều là những người có võ công thâm hậu, có một người quen mắt chính là nữ nhân dùng ám khí đe doạ hắn ở trong hoàng cung. Cảm nhận được kẻ đến không thiện, Nhất Táng bước lại đứng chắn phía trước sư phụ.
Phổ Đà thiền sư thấy đệ tử căng thẳng như vậy thì vỗ nhẹ vai Nhất Táng ra hiệu là không sao, tiếp đó đứng lên phía trước chắp tay nói: - Nhiều năm không gặp, mấy vị thí chủ vẫn khoẻ mạnh chứ ?
Phía đối diện, Nhị Nương Tử đáp lời : - Chúng ta tốt, đại sư chắc là cũng tốt rồi ?
Phổ Đà nói: - bần tăng đương nhiên là tốt rồi, nhiều năm như vậy rồi mà. Vả lại không tốt nào dám quay lại Đông Kinh.
Hoạ Sĩ đứng phía sau tháo ra bao lớn lên lưng bắt đầu nối thân đao và các khúc cán đao lại với nhau. Khi hoàn thành lão nâng ngang thành đại đao, khẽ đánh giá xem đã chắc chắn hay chưa. Khi đã xác nhận là hoàn hảo thì lớn tiếng nói: - Nói nhiều thứ vô ích vậy làm gì, chúng ta có 6 người, bọn họ có 2 người, cứ thế đánh đi. Lão Thập, Lão Cửu phụ trách tiểu đệ tử kia, còn lại bốn người chúng ta vây công lão đầu trọc.
Phổ Đà thiền sư khẽ lắc đầu nói: - Có thể không đánh sao ? Bần tăng không có ý muốn cùng các vị là địch. Chuyện năm xưa đã qua rồi, chúng ta cũng không có ân oán gì đáng nói, có thể dĩ hòa vi quý không tốt sao .
Nhị Nương Tử che miệng cười nhẹ, nàng nói: - Đại sư quả nhiên biết nói chuyện, chỉ là chúng ta không phải không có ân oán, năm đó sư đệ của ngài là chúng ta đánh phế. Đương nhiên đó là nhiệm vụ, lão chủ nhân cũng rời đi rồi, nhưng hai bên chúng ta vẫn còn sống, chuyện đó dễ bỏ qua như vậy sao .
Phổ Đà đáp : - Đệ tử nhà phật không có ý gây thù, càng không ghi thù với ai. Có câu oan oan tương báo bao giờ mới dứt, vậy nên oan gia nên giải không nên kết, chính là chân ý nhà phật luôn theo đuổi.
Lúc này Quỷ Y với vai trò người cầm đầu chắp tay hướng về phía Phổ Đà hỏi: - Đã không ghi hận tại sao đại sư lại còn muốn trả thù ?
Phổ Đà đáp: - Thí chủ hẳn có hiểu nhầm, bần tăng nào có ý trả thù bao giờ.
Quỷ Y rất cung kính hỏi tiếp: - Vậy tại sao ngài lại muốn dụ dỗ tiểu chủ nhân của chúng ta quy y cửa Phật ?
Phổ Đà đáp : - Cái này không có liên quan gì tới ân oán, bần tăng chỉ là nhìn thấy một số điều khác thường từ nhân quả của bệ hạ, vậy nên mới khuyên người quy y cửa Phật.
Quỷ Y nghe xong thì trầm ngâm, chuyện năm xưa lão vẫn còn nhớ kỹ. Năm đó Phổ Đà từng khuyên can lão chủ nhân rằng ngài đã phạm phải sát nghiệt quá nặng nên xuất gia tu Phật, tránh cho hậu vận chịu nhân quả quá lớn. Lão chủ nhân đương nhiên là không nghe mà còn nổi giận đuổi lão đi. Vậy nên mười người bọn lão đều được xuất động nhằm trục xuất Phổ Đà khỏi Trung Đô. Đêm rằm tháng bảy năm đó đã xảy ra đại chiến ở ngoại ô giữa mười người bọn lão với năm sư huynh đệ Phổ Đà. Trận chiến đó kết thúc mà không ai bị c·hết nhưng bản thân mỗi người đều có thương tích lớn nhỏ khác nhau, đặc biệt phía Trấn Quốc Tự có hai người bị phế một tay. Chỉ vài ngày sau Phổ Đà thiền sư nhượng lại chức trụ trì cho đệ tử rời khỏi Đông Kinh, mấy sư đệ của lão cũng biệt tích.
Lần này Phổ Đà tiến cung khuyên tiểu chủ nhân xuất gia, mấy người Quỷ Y đều cho rằng lão đầu trọc muốn trả thù. Bây giờ nghe ra là lão có ý khác, điều này không biết thật giả thế nào, tuy nhiên Quỷ Y vẫn muốn nghe, đơn giản vì lời cảnh báo năm xưa của Phổ Đà cho lão chủ nhân có phần đúng . Quỷ Y lại chắp tay hỏi : - Ngài có thể nói cho chúng ta nghe một chút về những gì ngài thấy hay không ?
Phổ Đà thiền sư nghĩ một chút, sau đó đáp lại : - Ta chỉ có thể nói nhân quả của bệ hạ lớn hơn rất nhiều so với vị chủ nhân trước kia của các thí chủ.
Quỷ Y nghe vậy thì trầm mặc, lời này nếu như là thật thì tương lai của tiểu chủ nhân thật đáng sợ. Tuy lão trước nay vẫn không tin mấy chuyện ma quỷ thần tiên, càng không tin luân hồi hay nhân quả gì đó, nhưng vẫn thấy lo. Bỏ qua suy nghĩ về chuyện này, Quỷ Y chắp tay nói : - Nhiều năm không gặp, hai chúng ta cùng đối một chưởng, xem thử võ công hai bên có tiến bộ nhiều ít, đại sư thấy thế nào ?
Phổ Đà chắp tay nói: - nếu thí chủ đã có nhã hứng thì bần tăng xin được phụng bồi. Chỉ là xong một chưởng này, tiếp theo nên làm thế nào cho phải ?
Quỷ Y đáp: - Ngài rời khỏi Trung Đô, chúng ta sẽ không làm khó ngài. Đại sư cảm thấy đề nghị của ta thế nào ?
Phổ Đà nghĩ một chút rồi đáp: - Cứ vậy đi, ngày mai bần tăng sẽ lại lên đường.
Quỷ Y nghe được câu trả lời mình muốn hai tay chắp lại, cúi đầu bái Phổ Đà một bái. Tiếp theo đó lão phi thân lên cao dùng thế thái sơn áp đỉnh đánh tới, khi tới gần lão dồn hết nội lực vào tay phải tung ra một chưởng về phía Phổ Đà thiền sư.
Phổ Đà thiền sư tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc tiếp đón chiêu này của Quỷ Y. Hai chân ông dồn lực giữ lấy trọng tâm, tiếp đó dồn lực vào tay phi tung ra một chưởng đón đỡ.
Chỉ trong tích tắc hai chưởng đối nhau, Quỷ Y lui lại năm bước, khoé miệng rớm máu, Phổ Đà cũng lui lại 3 bước tuy nhiên có thể thấy gương mặt thì bất biến, nhìn qua không có gì khác thường. Người ngoài có thể xác định lần giao đấu này Quỷ Y bị thiệt, chịu nội thương không nhẹ.
Nhị Nương Tử lập tức tiến lên đỡ lấy Quỷ Y, những người còn lại đều trong tư thế sẵn sàng quyết đấu. Chỉ là Quỷ Y giơ tay lên khiến bọn họ ngưng lại ý định gây chiến, tiếp đó lão nói: - Đại sư võ công thâm hậu, ta đây nhận thua. Chuyện về sau mong đại sư giữ lời, sớm rời khỏi Trung Đô.
Phổ Đà nói: - thí chủ yên tâm, bần tăng nói lời sẽ giữ lời, chút tín dự làm người này bần tăng vẫn là có.
Quỷ Y gật đầu, ra hiệu cho Nhị Nương Tử đỡ mình rời đi. Trong chốc lát, sáu người Quỷ Y biến mất khỏi nơi này. Phổ Đà thiền sư mang theo Nhất Táng trở về Trấn Quốc Tự.
***
Trong phòng ở tại hậu viện Trấn Quốc Tự, Phổ Đà thiền sư ngồi khoanh chân trên giường ra lệnh cho Nhất Táng: - Con đi chuẩn bị hành lý, sáng ngày mai chúng ta lại đi.
Nhất Táng trong lòng có rất nhiều điều khó hiểu, liền hỏi lại : - nhất định phải rời đi sao sư phụ, chúng ta chỉ mới trở về có mấy ngày, sư huynh e là sẽ không chịu để người đi.
Phổ Đà đáp: - Nhất định phải đi, thành tín là phải giữ. Còn sư huynh của con thì không cần lo, nó không cản được ta.
Nhất Táng cảm thấy rất uất ức, sư đồ hai người mới trở về chưa lâu lại bị người khác ép rời đi, điều này khiến lòng hắn khó chịu. Nhất Táng hỏi: - Sư phụ, rõ ràng người có thể đánh thắng đối phương tại sao còn đồng ý điều kiện của bọn họ.
Phổ Đà thiền sư đáp: - Không đồng ý còn có thể thế nào, chả nhẽ quyết đấu sao . Bọn họ có sáu người, tất cả đều có võ công thâm hậu. Nếu như đơn đả độc đấu ta không thua bất kỳ ai trong số họ, nhưng chỉ cần hai người cùng liên thủ thì ta đối phó cơ chút khó khăn, ba người vây công thì ta chỉ có thể chạy giữ mạng, nếu là bốn người cùng vây công thì ta đến cả chạy cũng chạy không được. Hôm nay khai chiến thì sư đồ chúng ta chỉ có thể táng thân ở lại, đương nhiên ta có thể khiến bọn họ chịu tổn thương, thậm chí kéo theo một cái đêm lưng. Con thấy điều đó đáng sao, con không sợ cùng vi sư sớm về Tây Thiên gặp Phật Tổ sao.
Nhất Táng nghe xong không cho là vậy, liền nói : - sư phụ, con thấy người cùng đối phương giao đấu một chưởng, kết quả chênh lệch rất lớn, người chỉ lui nhẹ, đối phương thì có vẻ bị trọng thương. Nếu thực sự đánh lên chưa chắc chúng ta đã thua.
Phổ Đà thiền sư lắc đầu nói : - Con nghĩ sai rồi, ta đối một chưởng không phải là là không có gì, giờ đây ta chịu nội thương. Sở dĩ con thấy ta bình thường là vì ta dùng nội lực áp chế thương thế mà thôi. Nếu đánh thật hai thầy trò ta khó thoát tai kiếp.
Nhất Táng nghe vậy thì lo lắng hỏi : - Sư phụ, thương thế của người có nghiêm trọng không?
Phổ Đà đáp :- ta còn khống chế được, chỉ là cần tìm người giải độc, ngoài ra ra nội thương phải điều dưỡng nửa tháng mấy ổn được.
Nhất Táng không có nghi ngờ lời này của sư phụ, lại hỏi: - sư phụ, người đã b·ị t·hương rồi chúng ta vẫn lập tức rời đi sao? Có phải nên đợi thêm thời gian rồi hãy đi hay không ?
Phổ Đà thiền sư lắc đầu nói: - Chúng ta phải đi, ở lại không được, ta sợ đối phương lại tìm tới sẽ liên lụy đệ tử khác trong chùa. Hơn nữa trong nội thương của ta có kèm theo trúng độc, phải tới Trúc Lâm Thiền Viện tìm Vô Ưu lão đầu giải độc.
Nhất Táng nghe xong thì hiểu tại sao sư phụ lại nhất định phải đi, đây là tình thế bắt buộc rồi. Hắn nghĩ một chút, tiếp đó hỏi: - Sư phụ, tại sao người lại khuyên hoàng đế xuất gia ? Quả thực là do nhân quả của đương kim hoàng đế có chút khác thường sao ?
Nhất Táng hỏi như vậy là vì trước khi tiến cũng sư phụ không hề đề cập gì đến chuyện này.
Phổ Đà thiền sư đáp: - Lúc trước ta cầu gặp bệ hạ chỉ là vì tò mò muốn biết người đưa ra những chính sách thú vị mới đây của Đại Việt. Khi gặp rồi thì nhận ra nhân quả trên người bệ hạ quá lớn, đời ta chưa từng thấy qua nhân quả lớn như vậy, chính là xem không thấu, vậy nên khuyên ngài đi tu để tránh đi vài chuyện tai ương có thể xảy ra trong tương lai.
Thực ra khi gặp mặt hoàng đế đã khiến cho trong lòng lão rất chấn động bởi nhân quả trong vận mệnh của ngài quá mạnh, lúc ấy lão đã phải rất cố gắng giữ cho mình bình tĩnh . Ngoài ra còn một điểm nữa mà Phổ Đà thiền sư không nói cho đệ tử, đó là trên người hoàng đế có tử khí rất đậm, điều này rất không thích hợp, thông thường chỉ có táng địa mới toát lên tử khí đậm như vậy. Sự khác thường tất có tai ương, lão muốn hoá giải điều này dựa vào Phật pháp. Chỉ đáng tiếc là vị trong cung kia không nghe khuyên, giống như năm đó Thánh Tông đã không lọt tai lời cảnh báo.
Nhất Táng nghe xong thì có cái hiểu cái không, bản lãnh xem nhân quả trên người này của sư phụ, hắn học không được, dù đã cố gắng thử rất nhiều nhưng chính là không được, chỉ có thể xem như vô duyên. Tuy nhiên sư phụ đã nói vậy thì tức là hoàng đế lầm rồi, không nghe theo lời sư phụ khuyên ắt hẳn về sau sẽ chịu đau khổ.
Tiếp đó Nhất Táng tuân lệnh sư phụ đi chuẩn bị hành lý, sáng ngày hôm sau thì hai sư đồ lên đường. Lần này đi xa Phổ Đà thiền sư ngồi xe ngựa tới bến tàu, tiếp đó đó ngồi thuyền đi An Bang. Nhất Minh đại sư nỗ lực giữ sư phụ ở lại nhưng không được.