Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 213. Nhậu.
Chương 213.
Chiều ngày hôm sau Ma Cờ Bạc xuất hiện trong Ngự Thư Phòng, lão báo cáo : - tiểu chủ nhân, Phổ Đà đi rồi. Hai thầy trò họ ngồi thuyền xuôi dòng về phía đông, không rõ đi đâu.
Lê Tấn nghe vậy thì trầm ngâm, hắn không thích Phật môn cho lắm nhưng không thể phủ nhận Phật môn không thiếu những con người sở hữu tài năng và đức hạnh tuyệt vời, Phổ Đà chính là một trong số này. Hắn cảm thấy Phổ Đà nhìn thấy điều gì đó trong bí mật của mình, chỉ là không rõ lão có khả năng đến mức nào. Đối mặt với người như vậy cảm giác rất không thoải mái, một áp lực vô hình đè lên bản thân Lê Tấn, kiểu như luôn bị một đôi mắt dò xét, luôn lo sợ mình bị xem thấu. Kiểu người này đáng kính trọng, hắn không muốn g·iết một người như thế. Vậy nên tốt nhất là đuổi lão đi xa, giống như năm xưa ông nội hắn từng làm.
Phổ Đà đi rồi, chuyện này coi như bỏ xuống, Lê Tấn lo lắng thương thế của Quỷ Y, hắn hỏi: - Lão Đại của các ngươi thế nào rồi ?
Ma Cờ Bạc đáp: - Lão Đại không sao, chỉ là bị nội thương một chút, cần tĩnh dưỡng khoảng một hai tháng sẽ ổn thôi.
Thế mới thấy đám lão quỷ này võ công rất cao nhưng không phải vô địch thiên hạ, ở Đại Việt còn có vài lão quái vật ẩn thế mạnh hơn họ, chỉ là không nhiều người biết đến mấy vị đó.
Lê Tấn nghĩ một chút xong hỏi: - mười mấy năm trước các ngươi làm sao đuổi đi đám người của Trấn Quốc Tự vậy ?
Ma Cờ Bạc kể : - Khi đó võ công của chúng ta đã rất khá nhưng chưa đến tầng thứ cao nhất trong võ học. Nguyên nhân là vì mọi người chủ yếu hộ vệ cho lão chủ nhân, rất ít cơ hội cùng cao thủ giáo đấu, không thể đạt được sự ma luyện như các cao thủ trong giang hồ. Đối phó với đám người của Trấn Quốc Tự rất khó khăn, Phổ Đà rất mạnh cần Lão Đại, Nhị Nương cùng Tứ Nương liên thủ kiềm chế. Còn lại bảy người chúng ta cùng bốn sư đệ của lão giao thủ, dựa vào nhiều người mà thắng thế nhưng không quá áp đảo, mỗi người đều có thương thế nhất định. Cuối cùng quyết định định rút lui, đợi dưỡng thương xong sẽ tìm bọn họ đánh tiếp. Đơn giản chúng ta tính qua bọn họ có hai người trúng chiêu bị phế một tay, lần sau tranh đấu từ đầu bên ta sẽ chiếm ưu thế. Chỉ là không ngờ Trấn Quốc Tự hành động rất nhanh, Phổ Đà rời đi, các sư đệ của lão cũng biệt tích. Lão chủ nhân cảm thấy như vậy đủ rồi, thế nên chuyện này coi như xong.
Dù vậy nhờ vào trận chiến đó mà chúng ta nhận ra thiếu hụt của bản thân, thỉnh thoảng sẽ xuất cung tìm người giang hồ quyết đấu, dần dần mọi người đều tiến bộ rất lớn. Lần này gặp lại, một mình Lão Đại đã có thể giao đấu với Phổ Đà, dù vẫn ở thế hạ phong nhưng rõ ràng chênh lệch không nhiều. Nếu như Lão Đại liên thủ cùng Nhị Nương hoàn toàn có thể đánh thắng Phổ Đà.
Lê Tấn nghe xong thì thầm tính toán một chút, sau đó hắn hỏi tiếp : - Nếu Phật môn cao thủ ra hết, các ngươi đủ sức bảo vệ ta không ?
Ma Cờ Bạc đáp: - Có thể, trong Phật môn chỉ có hai người rất mạnh là Phổ Đà cùng Vô Ưu đại sư, lão trụ trì của Trúc Lâm Thiền Viện. Có vài người khác ở trình độ tương đương với chúng ta, số lượng chỉ đếm hết trong một bàn tay.
Lê Tấn cảm thấy vậy cũng khá ổn rồi, tiếp đó hắn lại hỏi: - Vậy Đạo môn cũng tham gia vào thì sao ?
Ma Cờ Bạc thầm suy tính, sau đó đáp: - Vậy thì chỉ có thể chạy, hai người Trường Không Tử và Bách Hoa Sư Thái không thua kém gì Phổ Đà, chưa kể phía dưới Đạo môn còn có một đám người không kém.
Lê Tấn từng nghe qua Đạo môn rất trọng võ đạo, lại có xu thế lánh đời chuyên tâm tu luyện, cao thủ nhiều như mây. Hai vị Trường Không Tử và Bách Hoa Sư Thái là những người nổi danh trong giang hồ hơn 20 năm về trước, hiện giờ rất ít lộ diện.
Nghe nói khi còn trẻ Trường Không Tử vì trúng tiếng sét ái tình với Bách Hoa Sư Thái mà từ bỏ thân phận Thiên Sát Đệ Nhất Hào của Thiên Sát Điện trong Hắc Sát Đạo đi làm đạo sĩ. Chuyện này khiến Hắc Sát Đạo nổi điên, sát thủ ưu tú nhất trong lớp đệ tử trẻ của bọn họ, người được đám lão bất tử trong trưởng lão đường nhắm cho vị trí Điện Chủ Thiên Điện lại phản bội sư môn. Kết quả là Trường Không Tử bị trên dưới Hắc Sát Đạo t·ruy s·át, đây là h·ình p·hạt cho hắn khi phản bội lại tông môn.
Bằng vào năng lực lẩn trốn thần kỳ của một sát thủ ưu tú Trường Không Tử đã thoát được sự t·ruy s·át gắt gao đó, không chỉ vậy hắn càng ngày càng mạnh lên, phản sát không ít đệ tử của Hắc Sát Đạo. Cuối cùng mấy năm sau lão mũi trâu Thanh Lư của Thanh Hoa Đạo Quán đứng ra bảo vệ Trường Không Tử, phía Hắc Sát Đạo đành thu tay lại, đơn giản bọn họ không muốn toàn diện khai chiến với Đạo môn.
Từ đó Trường Không Tử có thể quang minh chính đại theo đuổi Bách Hoa Sư Thái, chỉ là Bách Hoa không thích nên đã ra điều kiện nếu Trường Không Tử đánh thắng được nàng thì sẽ chấp nhận sự theo đuổi của hắn. Ngày tháng đau khổ của Trường Không Tử chính thức bắt đầu, lần nào hắn cũng b·ị đ·ánh rất thảm, nhưng giống như con gián kiên cường hắn cứ thua lại tiếp tục luyện tập, khi tiến bộ lại đi tìm đánh. Đánh mấy mươi năm đến nay Trường Không Tử vẫn thắng không được, kết quả tốt nhất chính là có thể ngang tay. Có thể nói hai người bọn họ chính là một người vì yêu người kia mà điên cuồng luyện võ, người còn lại thì vì không muốn gả cho đối phương mà không ngừng cố gắng mạnh hơn. Kết quả của chuyện tình đơn phương này chính là tạo ra hai cao thủ tuyệt thế cho Đạo môn.
Quay lại câu chuyện, Lê Tấn biết được đáp án cho sự tò mò của mình, hắn nói: - Được rồi, ngươi ở yên trên đấy đi, ta làm việc tiếp đây.
Nói xong hắn lấy lên một tấm bản đồ, bắt đầu tính toán vài chuyện tiếp theo cần làm. Ma Cờ Bạc thì im lặng canh gác trên xà nhà, bên cạnh là Lão Quỷ Lười đang lim dim ngủ.
***
Trên một khúc sông Nhị Hà, vài chiếc chi chiến thuyền lớn đang tuần tra xuôi ngược, nhìn cờ hiệu có thể nhận ra đây là Hải Hồng Quân. Thủy Quân Đại Việt có bốn đội là Hải Hồng, Hải Mã, Hải Kình, Hải Điểu . Vào thời Thánh Tông, thủy quân từng có lúc có mấy trăm chiến thuyền lớn nhỏ, quân số đạt tới gần hai vạn. Tuy nhiên sau chiến dịch diệt Chiêm thì lực lượng thủy quân bị hoang phế rất nhiều, đơn giản do đối thủ lớn nhất trên biển là thủy quân Chiêm Thành đã không còn, vậy nên dần dần vai trò của thủy quân không còn quan trọng. Vào những năm cuối của niên hiệu Hồng Đức lực lượng của thủy quân không ngừng bị cắt giảm, lý do là vì chi phí cho thủy quân rất tốn kém trong khi triều đình lại gặp áp lực về tài chính. Đến thời Hiến Tông lên ngôi lại tiến hành cắt giảm lần nữa nên hiện tại Đại Việt chỉ còn 4000 ngàn thủy quân, mỗi đội 1000 bình mã, chiến thuyền cũng chỉ còn lại không tới trăm chiếc, trong đó thuyền chiến loại lớn chỉ có hơn ba chục chiếc.
Trên một chiếc thuyền lớn, Hải Hồng Quân chỉ huy sứ Lê Bưu, người có thể xem là đứng đầu thủy quân Đại Việt đang tiếp đón người bạn thân lâu năm, cũng là em họ Lữ Côi Vương. Sở dĩ nói như vậy là vì Lê Bưu là một thành viên trong hoàng tộc, chỉ là không thuộc chi của Thái Tổ mà là hậu nhân thuộc chi anh cả của ngài Lê Học. Năm đó Lê Bưu cùng với Hiến Tông, Lữ Côi Vương vì tuổi tác không quá khác biệt nên có quan hệ khá thân thiết, lại là người trong hoàng tộc nên được giao cho chưởng quản một đội thủy quân. Điều này hoàn toàn là Hiến Tông làm theo yêu thích cá nhân, không hề cân nhắc bổ nhiệm người theo chiến công trong quá khứ. Tuy nhiên Lê Bưu không phải bất tài, hắn dựa vào thủ đoạn và thân phận vượt trội mà trở thành thủ lĩnh cả ba đội thủy quân ở phương bắc, chỉ có đội thủy quân Hải Điểu ở phía nam nằm dưới sự quản trị của Lê Hoài Ân là không bị hắn chi phối.
Trở lại cuộc trò chuyện trong khoang thuyền, Lê Bưu hỏi: - tìm ta uống rượu hay lại có chuyện gì rồi ?
Lữ Côi Vương đáp: - Vừa muốn rượu lại muốn được việc khác .
Lê Bưu nghe vậy cười, hắn sai cấp dưới chuẩn bị rượu thịt. Tiếp theo đó quay lại hỏi: - Nói xem là chuyện gì ?
Lữ Côi Vương đáp: - Ngươi cũng biết ta và Hà Gia có hợp tác, chỉ là gần đây triều đình lại đặt sự chú ý lên tây bắc, điều này thật đáng lo.
Lê Bưu đương nhiên là biết hai bên có hợp tác b·uôn l·ậu muối qua đường tây bắc, hắn cũng được ông bạn thân kéo vào vụ này. Chỉ là điều này thì có gì đáng lo, cơ bản không ai đi kiểm tra thuyền q·uân đ·ội, khả năng bị phát hiện rất thấp. Mặc dù bị phát hiện cũng đâu có nghiêm trọng, những năm nay việc q·uân đ·ội tham gia b·uôn l·ậu qua biên giới còn ít sao, bắt được cũng chỉ phạt qua loa, cùng lắm là giáng chức nhẹ mà thôi.
Lê Bưu nghĩ mãi mà không rõ ông bạn lâu năm của mình sao lại lo lắng như vậy, hắn nói: - Không cần lo lắng, nếu chuyện này vở lở, ta sẽ nhận hết trách nhiệm về mình, không để ngươi bị liên lụy.
Đối với chuyện chịu trách nhiệm này Lê Bưu không có gì e ngại, với thân phận của hắn chắc chắn không bị xử phạt quá nặng.
Lữ Côi Vương nghe Lê Bưu nói vậy không vui, hắn biết bạn mình không rõ nguyên nhân thực sự khiến mình sầu não nên nói vậy. Cũng không trách được, từ đầu đã không nói cho Lê Bưu về mục đích luyện binh, vậy nên Lê Bưu hẳn cho rằng đây là vụ hợp tác kiếm tiền bình thường mà thôi.
Nghĩ một chút Lữ Côi Vương nói: - Nào có lý vậy, chúng ta là huynh đệ đương nhiên ta không thể để mình ngươi gánh. Chuyến này ngươi vận chuyến muối đi Hưng Hoá xong thì tạm ngừng, chúng ta đợi xem tình hình tiếp theo thế nào rồi tính tiếp.
Lê Bưu vốn dĩ không mặn mà với việc làm ăn này, nhà hắn không thiếu tiền. Nếu không phải là bạn thân nhờ vả thì hắn không thèm tham gia vào chuyện này. Bởi vậy khi Lữ Côi Vương đề nghị tạm dừng buôn muối Lê Bưu sảng khoái đồng ý.
Tiếp theo đó rượu và thức ăn được đem lên, hai người bạn thân cùng nhau uống rượu trò chuyện các vấn đề trong cuộc sống. Từ việc triều chính, vợ con, hồng nhan giấu ở bên ngoài, tất cả đều có trong nội dung cuộc trò chuyện của họ. Mãi cho đến khi Lữ Côi Vương không uống được nữa thì bữa nhậu này mới kết thúc, vương được gia nô hỗ trợ rời đi.
PS: hôm quá tác uống chút đồ có cồn, không lên chương được, mong anh em thông cảm. Đăng tạm một chương, tối lại viết thêm một chương.