Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 219. Thông báo.
Ngày 15 tháng 6, triều hội diễn ra ở Kính Thiên Điện, bắt đầu triều hội Lê Tấn ném ra thông báo : " Theo tin tức mới có được, Hoằng Trị Đế của Đại Minh ngày 8 tháng này đã băng hà.""
Bách quan đều rất bất ngờ trước tin tức tức này, Minh đế băng hà là đại sự trong thiên hạ, ảnh hưởng to lớn đến cả khu vực. Mọi người bắt đầu suy nghĩ về những gì có thể diễn ra sau sự kiện này.
Tả tướng quốc Bùi Xương Trạch đứng ra tâu lên : " bẩm bệ hạ, việc Minh đế băng hà theo thông lệ nước ta cần phái sứ đoàn sang phương bắc dâng hương, cùng với đó là chúc mừng tân đế nước Minh lên ngôi."
Lê Tấn cảm thấy lời của Bùi tướng quốc nói có lý, liền nói: " Thông lệ đã như vậy thì không thể làm trái, việc này trẫm giao cho Lễ Bộ cùng Hồng Lư Tự phụ trách ."
Đàm Văn Lễ và Nguyễn Thuyên lập tức đứng ra chắp tay nói : " chúng thần tuân mệnh (x2)."
Tiếp theo chuyển sang tấu báo, Thái Uý Lê Quảng Độ đứng ra tâu: " bẩm bệ hạ, phương bắc mới xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn trong thời gian ngắn tới sẽ không cần lo xảy ra xung đột biên giới phía bắc. Triều ta có thể đẩy mạnh việc khai thác mỏ đồng ở Thủy Vĩ mà không cần lo về vấn đề quân sự."
Mọi người đều nghe hiểu, việc thay đổi người cầm quyền sẽ khiến phương bắc có một khoảng thời gian không ổn định về mặt chính trị. Khoảng thời gian này có thể dài ngắn tùy thuộc vào năng lực của tân đế và những người phò tá. Đại Việt có thể trong khoảng thời gian này hành động, đơn giản là Minh triều không có tinh lực quản việc phương nam lúc này.
Lê Tấn nghe xong lời Lê Quảng Độ liền quay sang nói với Ngô Minh: "Công Bộ phải đẩy nhanh việc xây dựng cơ sở hạ tầng, nhanh chóng đưa việc khai mỏ chính thức đi vào hoạt động. Hãy chiêu mộ nhân công từ dân bản sứ theo hình thức thuê mướn lao động để tiến hành công việc."
Ngô thượng thư nghe xong chắp tay đáp : " thần tuân mệnh."
Tiếp đó Ngô Minh tâu : " bẩm bệ hạ, thần cho rằng nên mời Quốc Sư tiếp tục giúp Đại Việt tìm kiếm thêm mỏ khoáng sản."
Lê Tấn nghe xong suýt nữa không nhịn được cười, thật không ngờ Ngô Minh lại nói ra lời này. Sau đó hắn nhìn quá thì thấy Lý Phong đang cúi đầu nhìn xuống đất.
Ngay lúc này Thái Sư cũng đứng ra tâu : " bẩm bệ hạ, thần cho rằng lời của Ngô thượng thư rất có lý. Nếu Quốc Sư có thể giúp nước ta tìm kiếm thêm vài mỏ vàng, bạc quy mô lớn để tiến hành khai thác, vậy thì về sau triều đình quốc khố có thể đầy ắp."
Nghe đến đây nhiều quan viên đều hùa theo nói phải, ai cũng muốn điều này xảy ra. Chuyện có núi vàng núi bạc để khai thác làm cho quốc khố sung túc đương nhiên được hoan nghênh. Mọi người đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Quốc Sư.
Đối diện với hàng trăm cặp mắt nhìn về phía mình, Lý Phong ngoài mặt tỏ ra rất bình thản, thể hiện ra tiên phong đạo cốt của Đạo môn, tuy nhiên trong lòng đang không ngừng chửi rủa. Lão cảm thấy bệ hạ hố lão thảm rồi, bây giờ mọi người nhìn lão giống như một kho báu di động vậy, điều này khiến lão rất bất an.
Lê Tấn thấy vậy rất sảng khoái nói: " chúng ái khanh nói đúng ý trẫm, vậy thì trẫm lại giao Quốc Sư lại giúp Đại Việt liên hệ thần tiên hỏi xem nơi nào trên đất Đại Việt có mỏ vàng bạc."
Nghe xong lời này của hoàng đế Lý Phong muốn khóc, chỉ là không thể để nước mắt tuôn ra lúc này, điều đó không phù hợp hình tượng Quốc Sư. Lão cảm thấy bệ hạ đúng là ép người quá đáng, ngài rõ hơn ai hết những ẩn tình bên trong, vậy mà còn ra mệnh lệnh như vậy. Tuy rằng rất muốn chửi người nhưng ngoài mặt Lý Phong tỏ ra rất bình thản, lão chắp tay nói " tuân mệnh". Đúng vậy, lệnh vua không thể trái, cứ nhận lệnh cái đã rồi tìm cách sau, có gì lại chạy đến hoàng cung cầu xin bệ hạ chỉ điểm vậy, nào còn cách khác.
Tiếp theo lần lượt các vấn đề được tâu lên, tất cả đều không phải chuyện lớn gì, nhanh chóng được thương nghị giải quyết. Đến cuối giờ Tỵ đã không còn ai đứng ra tấu lên, hoàng đế lại ném ra một thông báo : " ba ngày sau trẫm sẽ xuất hành đi tuần du hai đạo Kinh Bắc và Hải Dương. Trong thời gian trẫm không ở Đông Kinh sẽ giao cho Tả tướng quốc quản lý chính sự, Thái Uý phụ trách các vấn đề quân sự."
Bách quan lại lần nữa giật mình, điều này quá đột ngột khiến mọi người bất ngờ. Xưa nay đế vương xuất hành chính là đại sự, cần phải chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi mới tiến hành, vậy nên điều này không ổn chút nào.
Tả tướng quốc đứng ra tâu : " bẩm bệ hạ, chuyện tuần du này nên tạm dời lại để chuẩn bị kỹ càng rồi tiến hành sau. Hiện tại mùa m·ưa b·ão sắp tới, việc đi xa không thuận tiện. Chưa kể sắp tới tháng bảy âm, bệ hạ cần ở lại trong kinh chủ trì lễ Vu Lan. Thần xin bệ hạ nghĩ lại mà làm sau."
Lê Tấn suy nghĩ đôi chút, hắn biết lời của Bùi Xương Trạch có lý, tuy nhiên hắn có kế hoạch riêng của mình, không thể chậm trễ thời gian hai tháng được. Nghĩ thông suốt hắn nói: " chuyến tuần du này không kéo dài, trẫm sẽ cưỡi ngựa đi tuần, tốc độ đi về rất nhanh. Chỉ trăm túc vệ cùng 10 thái giám đi theo là được, sau khi tuần tra xong trẫm lập tức trở về. Dự trù tối đa 20 ngày cả đi cả về, còn như thuận lợi chỉ 15 ngày trẫm sẽ hồi kinh, không chậm trễ lễ Vu Lan."
Lê Quảng Độ nghe xong lập tức đứng ra tâu: " bẩm bệ hạ, chuyện này không thể được, bệ hạ chỉ có trăm túc vệ hộ tống như vậy rất không an toàn."
Lê Quảng Độ có lý do để lo lắng, phiến quân người Chiêm có thể phục kích Quý Phi tại Nghệ An thì cũng có thể phục kích hoàng đế trong lần tuần du về phía đông này. Chỉ một trăm túc vệ sao mà bảo đảm an toàn, không may xảy ra điều gì bất trắc vậy thì chuyện liền lớn. Lê Quảng Độ đã dẫn theo q·uân đ·ội đầu nhập vào phe của đương kim hoàng đế, đương nhiên không mong ngài xảy ra bất trắc lúc này.
Trái với sự lo lắng của Thái Uý, Lê Tấn cảm thấy không có gì nguy hiểm, hắn có mấy lão quỷ hộ vệ cảm thấy rất an tâm. Nhiều lúc hắn nghĩ chỉ cần 10 người kia hộ vệ là đủ, không cần đám túc vệ theo làm gì, sự có mặt của túc vệ chỉ khiến hành tung của hắn bị chú ý. Nghĩ như vậy nhưng không thể nói ra, Lê Tấn khẽ nói :" Thái Uý không cần lo lắng quá như vậy. Túc vệ là lực lượng tinh nhuệ nhất của Đại Việt, trẫm tin rằng chỉ cần trăm người có thể bảo hộ trẫm an toàn. Chưa kể còn có người của Cẩm Y Vệ âm thầm bảo vệ, chắc chắn không sao."
Lê Niệm và quan điện tiền chỉ huy sứ Lê Bao, chỉ huy cao nhất của 5000 túc vệ ở một bên nghe xong mồ hôi chảy ròng ròng. Bệ hạ đây là đem bọn họ hố mà, chuyến đi này không xảy ra chuyện thì thôi, nếu có gì bất trắc thì bọn họ chỉ có chờ chém đầu. Lê Bao lập tức đứng ra tâu: " bẩm bệ hạ, Túc Vệ đúng là anh dũng nhưng chỉ 100 người e là khó mà bảo vệ bệ hạ chu toàn. Thần xin bệ hạ tăng số lượng túc vệ quân đi theo lên 1000 người, như vậy mới đảm bảo vạn vô nhất thất."
Lê Niệm cũng là đứng ra nói phải, lúc này đây lão phải ủng hộ Lê Bao, không thể để bệ hạ tùy hứng đem an nguy của bản thân và cả lão ra đùa giỡn.
Lê Tấn thấy vậy thì trầm tư suy nghĩ, cuối cùng không còn cách nào khác đành đồng ý tăng số túc vệ theo chuyến này lên 1000 người. Quyết định này của hắn giúp cho Lê Niệm, Lê Bảo, Lê Quảng Độ thở ra một hơi, bọn họ đúng là vừa trải qua kinh hãi.
Quay lại với Tả tướng quốc, lão vẫn cảm thấy chuyến tuần du này không nên gấp gáp như vậy. Bùi tướng quốc tâu : " bệ hạ, người muốn tuần du phía đông đâu cần phải vội, đợi đến cuối thu khi tiết trời khô ráo, mát mẻ lại đi cũng không muộn."
Lê Tấn nghiêm túc nói: " Ý trẫm đã quyết, chuyện này không cần bàn thêm. Trẫm biết ái khanh có điều lo lắng nhưng sẽ không có chuyện gì đâu, khanh yên tâm đi."
Bùi Xương Trạch khẽ thở dài, bệ hạ quá cố chấp rồi, lão cũng đành lui lại mà thôi. Tiếp theo đó chính là bãi triều, hoàng đế trở lại hậu cung, bách quan thì tản đi.
***
Trên đường xuất cung Lữ Côi Vương cứ nghĩ mãi về chuyến tuần du này của hoàng đế, hắn rất phân vân xem có nên làm chút động tác gì không. Nghĩ một hồi không thể tự quyết, hắn liền tìm Thái Sư cùng bàn bạc.
Trong xe ngựa hai người Lữ Côi Vương và Thái Sư lại lần nữa ngồi đối diện, Lữ Côi Vương hỏi nhỏ: " Thái Sư, ngài cảm thấy chuyến tuần du phía đông này của bệ hạ có mục đích gì ?"
Thái Sư khẽ vuốt chòm râu bạc, đáp lại :" bẩm vương gia, ta cũng không rõ, chỉ là có chút suy đoán."
Lữ Côi Vương hỏi tiếp:" Thái Sư đoán ra sao ?"
Thái Sư đáp: " theo ta thấy bệ hạ chắc là muốn đi xem đời sống dân chúng như thế nào, dù gì ngài mới lên ngôi nên tìm hiểu một chút tình hình thiên hạ, quan trọng hơn là được tiếng thân dân, quan tâm đến đời sống bách tính. Đương nhiên là có thể có mục đích gì đó ở phía sau, chỉ là tạm thời đoán không được, phải chờ xem lần này bệ hạ đông tuần đi qua những đâu, dừng chân chỗ nào mới có thể đoán định."
Lữ Côi Vương tạm bỏ qua tò mò về chuyện này, hắn hỏi: " Thái Sư, ngài cảm thấy chúng ta có thể nhân cơ hội này làm chút gì đó không? Ngài biết đấy, năm xưa Thái Tông cũng tuần du phía đông, sau đó thì xảy ra vụ án Lệ Chi Viên."
Thái Sư nghe xong thì giật mình, lão không ngờ vị này lại có ý nghĩ như vậy, chuyện này quá mạo hiểm, bản thân lão không dám . Mưu sát Hoàng đế là tội lớn, một khi bị lộ ra thì chính là tội tru di, bản thân là giá chủ phải có trách nhiệm với cả nhà, khi chưa tới đường cùng Thái Sư sẽ không tham gia việc này. Lão lập tức nói: " chuyện này không thể được, vương gia bỏ ngay ý nghĩ này đi nếu không sẽ vạn kiếp bất phục, ngài quên tấm gương đại bá ngài rồi ư. Chuyện m·ưu s·át hoàng đế ta không dám làm, cũng xin khuyên vương gia đừng có lầm đường."
Lư Côi Vương nào quên chuyện của đại bá Lê Nghi Dân, tuy nhiên hắn cảm thấy mình và đại bá có điểm khác biệt rất lớn. Nếu như Lê Tấn bỗng nhiên c·hết đi thì hắn với sự hậu thuẫn của Thái Hoàng Thái Hậu và phương nam thế tộc có thể ngồi lên ngai vàng, sau đó tiến hành thu phục q·uân đ·ội và sĩ phu Bắc Hà, như vậy có thể nắm vững giang sơn. Đáng tiếc Thái Sư không ủng hộ ý nghĩ này của hắn, chỉ còn cách nghe theo lão không ra tay lần này, dù sao phương nam thế tộc vẫn là lực lượng hậu thuẫn lớn nhất của hắn.
Hai người trò chuyện một lúc rồi chia tay, trên đường trở về phủ Lữ Côi Vương bỗng nảy ra ý nghĩ, mắt hắn bỗng sáng ngời như thể phát hiện ra điều gì đó. Sau khi trở về phủ, hắn lập tức an bài hàng loạt nhân thủ ra ngoài làm nhiệm vụ bí mật. Cuối cùng hắn mỉm cười quỷ dị, giống như rất hài lòng chuyện gì đó. Người hầu cận thấy biểu hiện này của vương gia thì cảm thấy rất khó hiểu, ai cũng không biết vương gia tại sao lại có b·iểu t·ình này.