Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 221. Vô Ưu.
Chương 221.
Trong cung điện Lam Kinh, Thái Hậu Nguyễn Thị Hoàn ngồi cạnh ô cửa sổ nhìn ngắm bầu trời đêm. Đêm không mây, cả một trời sao lung linh, con trăng sáng tỏ tròn đều, nàng lại ngẩn ngơ trước vẻ đẹp này nhớ lại những lần cùng con trai ngắm nhìn bầu trời đêm. Khi Lê Thuần còn nhỏ rất ham học hỏi, nó có tính hiếu kỳ rất lớn với bầu trời, đặc biệt là các vì sao, bởi vậy mà nàng cố gắng tìm đọc rất nhiều sách chiêm tinh để có thể giảng giải cho con từng chòm sao trời. Nghĩ tới đây nàng lại không kìm được, nước mắt chảy ra. Đúng lúc này, thủ lĩnh Bạch Vệ Trương Hổ xin cầu kiến, Thái Hậu khẽ lau đi nước mắt trên gương mặt, sau đó cho phép hắn vào.
Trương Hổ tiến vào trong liền hành lễ, tiếp đó nói: " bẩm nương nương, có tin tức từ tây bắc truyền về ."
Thái Hậu vốn dĩ không quá quan tâm, từ khi con trai rời đi đối với nàng trên đời này đã không còn gì quan trọng. Chỉ là Bạch Vệ dù sao vẫn là một tổ chức tình báo, thỉnh thoảng Trương Hổ sẽ báo cáo với nàng một vài tin tức gì đó, có công khai, cũng có ẩn mật. Lần này cũng là như vậy, nàng lâu dần thành quen, liền nói: " ngươi báo cáo đi."
Trương Hổ tâu lên : " bẩm nương nương, nội tuyến báo lại Tây Bắc Hà Gia cùng với Lữ Côi Vương tiến hành hợp tác buôn bán muối lậu qua Vân Nam và các tiểu quốc phía tây. Đáng chú ý là Hà Gia còn cam kết hỗ trợ Lữ Côi Vương âm thầm xây dựng lực lượng tại tây bắc. Chuyện này có nên báo cho phía Đông Kinh biết hay không, xin nương nương quyết đoán."
Thái Hậu trầm ngâm, sau một hồi suy tính nàng nói: " chuyện này cứ biết vậy đi, ta không muốn xen vào tranh đấu ở Đông Kinh."
Trương Hổ nghe xong thì hiểu, Thái Hậu là muốn bọn họ tiếp tục ở yên, không cần can thiệp chuyện này. Thái độ này của Thái Hậu chính là muốn đặt bản thân ở vị trí người xem, không muốn giúp đỡ bên nào. Điều này rất phù hợp với lợi ích của nàng, chỉ là Bạch Vệ bọn họ thì chính là ngâm nước, từ nay về sau hoàn toàn không phát huy được tác dụng nên có. Trương Hổ cảm thấy vạn phần tiếc nuối, năm đó Hiến Tông bỏ ra không ít công sức tổ kiến Bạch Vệ, giờ đây lại bị bỏ phí không dùng, hắn cảm thấy Túc Tông thật hồ đồ, đáng ra ngài nên giao lại quyền sở hữu Bạch Vệ cho tân đế. Dù không thích quyết định này của Thái Hậu nhưng Trương Hổ vẫn tuân lệnh, sau đó xin phép rời đi.
Thái Hậu Nguyễn Thị Hoàn thì lại tiếp tục ngồi bên ô cửa sổ ngắm trời đêm, không ngừng hồi ức về những kỷ niệm ở cùng con trai trong quá khứ. Trong đầu nàng tự hỏi liệu có nên giúp Lê Tấn một chút không, hay là cứ an phận một góc, tránh xa tranh đấu quyền lực, yên ổn sống hết đời này.
***
An Bang, Trúc Lâm Thiền Viện toạ lạc trên cao phong, nơi mà người đời sau đều gọi với cái tên Yên Tử. Tại nơi đây Phật Hoàng Trần Nhân Tông khai sinh ra thiền phái Trúc Lâm, thiền phái mang bản sắc văn hoá người Việt. Phổ Đà thiền sư mang theo đệ tử Nhất Táng trải qua bôn ba nhiều ngày cuối cùng cũng tới được nơi này.
Trong gian phòng trên núi, Vô Ưu đại sư đang xem cho Phổ Đà. Qua một hồi, Vô Ưu đại sư nói: " nội thương của lão đầu ngươi không nghiêm trọng, chỉ là độc mà ngươi trúng có chút phiền phức. Ta sẽ được dùng phương pháp dĩ độc trị độc, quá trình trị liệu có chút đau đớn, ngươi chịu khó một chút."
Phổ Đà rất thản nhiên nói: " không sao, chút đau khổ ta còn chịu được, ngươi cứ dùng dược đi."
Vô Ưu đại sư gật đầu sau người đi lấy thuốc, sau đó hỏi : " lão đầu, ngươi là cùng ai giao thủ ?"
Phổ Đà thiền sư vuốt vuốt chòm râu đáp:" Là đám Quỷ Vệ."
" Là bọn họ"- Vô Ưu đại sư có chút bất ngờ, hoá ra là đám người kia, ông bắt đầu nhớ lại. Quỷ Vệ hay Quỷ Ảnh Thập Vệ là nhóm hộ vệ trong bóng tối của vua Thánh Tông. Năm xưa Thánh Tông lên ngôi rất lo lắng về an toàn của bản thân, đơn giản vì trước đó xảy ra chuyện Lê Nghi Dân cho người trèo thang vào trong cung g·iết hại Nhân Tông cùng Tuyên Từ Thái Hậu rồi tiếm ngôi. Để tránh xảy ra chuyện tương tự đối với mình, Thánh Tông đã cho đắp cao tường thành bao quanh hoàng cung, tăng cường thêm túc vệ canh chừng mọi ngõ ngách, nghiêm cấm người trong cung truyền tin ra ngoài, vân vân. Dù đã đưa ra rất nhiều biện pháp tăng cao phòng ngự cung đình nhưng Thánh Tông vẫn cảm thấy không đủ an toàn, vậy là ngài nảy ra ý nghĩ huấn luyện một nhóm hộ vệ âm thầm bảo vệ mình, từ đó Quỷ Vệ ra đời. Đám người này đúng là quỷ, bình thường đều ẩn thân bên cạnh hoàng đế Thánh Tông, người thường không thể nhìn thấy, vì vậy đa số mọi người đều chưa từng thấy qua bọn họ, kể cả người trong hoàng cung. Đương nhiên Phổ Đà là số ít người từng gặp mặt bọn họ, không chỉ vậy còn từng giao đấu. Chỉ là Vô Ưu đại sư không rõ tại sao lần này bọn họ lại cùng Phổ Đà đánh lên, không phải mấy năm trước khi Thánh Tông băng hà thì bọn họ biến mất sao, tiếp theo đó Hiến Tông ra lệnh truy bắt bọn họ, lý do là Quỷ Vệ đã trộm đi thứ gì đó rất quan trọng, tuy nhiên là thứ gì thì Hiến Tông không có nói rõ.
Vô Ưu đại sư hỏi tiếp: " Tại sao bọn chúng lại gây khó dễ với ngươi ? Không phải chuyện năm đó đã kết thúc rồi sao ?" - Lão biết rõ khúc mắc của Phổ Đà và Thánh Tông năm xưa, dẫn đến chuyện Thánh Tông để Quỷ Vệ đối phó đám sư huynh đệ Phổ Đà. Sau lần đó mấy sư đệ của Phổ Đà trốn từ Đông Kinh tới Yên Tử, ở lại chỗ này của lão mấy năm cho đến khi Thánh Tông băng hà rồi mới rời khỏi.
Phổ Đà thiền sư đáp:" Không có gì, ta chỉ là khuyên chủ nhân mới của bọn họ xuất gia, cùng chúng ta tu tập Phật pháp mà thôi."
Vô Ưu đại sư nghe vậy thì im lặng, lão đúng là phục ông bạn già này của mình, năm xưa khuyên Thánh Tông bớt tạo sát nghiệt đã lĩnh hậu quả, nay lại khuyên người khác xuất gia mà rước thêm phiền phức. Chỉ là có chút nghi ngờ, Vô Ưu đại sư muốn biết chủ nhân mới của Quỷ Vệ là ai, vậy nên hỏi: " lão đầu, ngươi lần này lại muốn độ hoá cho người nào ?"
Phổ Đà thiền sư đáp: " Ít lâu trước ta có trở về Đông Kinh, vì tò mò với trẻ tuổi hoàng đế của chúng ta nên ta tiến cũng xin gặp một lần, ngươi đoán được chuyện tiếp theo rồi đi."
Vô Ưu đại sư tặc lưỡi, ông bạn già này đúng là to gan, độ hoá mà muốn độ đến tận vị kia. Nghĩ một chút, Vô Ưu đại sư nói:" lão đầu ngươi hồ đồ rồi đi, dám độ hoá đến chí tôn vị, cảm thấy mình sống quá dài hay cảm thấy Trấn Quốc Tự của các ngươi tồn tại quá lâu, muốn tự hủy người vong. Ta đúng thật là không rõ ngươi nghĩ gì, sao lại có thể làm ra chuyện này."
Phổ Đà thiền sư khẽ thở dài, tiếp đó nói: " cái này không thể trách ta, ngươi không biết ta đã nhìn thấy gì khi gặp mặt đương kim bệ hạ đâu."
Vô Ưu đại sư khẽ "Ồ" một tiếng, tiếp đó hỏi: " vậy ngươi đã nhìn thấy gì mà không kiềm chế được, muốn độ hoá ngài ấy ?"
Phổ Đà thiền sư đáp: " lần đầu nhìn thấy đương kim bệ hạ, ta bị đại nhân quả trong mệnh cách của ngài ấy doạ sợ, chưa hết từ trên ngài ấy toả ra tử khí của âm ti địa ngục, cùng với đó là nghiệp hoả cháy rất lớn. Đời ta chưa bao giờ gặp người như vậy, dù là Thánh Tông năm xưa từng tạo ra sát nghiệt với hàng vạn người Chiêm ở phía nam, hay dân Di Lạo ở phía tây đều không có đại nhân quả lớn như vậy, nghiệp hoả lại càng không thể so. Có thể thấy đương kim bệ hạ trong tương lại sẽ tạo ra sát nghiệp lớn hơn rất nhiều so với Thánh Tông hoàng đế năm xưa. Vậy nên ta mới muốn thử độ hoá ngài ấy, để ngài quy y cửa Phật, tránh đi nhân quả, sát nghiệt về sau."
Vô Ưu đại sư giật mình, ông tin lời Phổ Đà thiền sư nói là thật, hơn ai hết Vô Ưu đại sư biết rõ Phổ Đà có năng lực nhìn thấy nhân quả, khí vận còn người, đây là năng lực do lão tu luyện công pháp đặc biệt từ nhỏ mà đạt được. Nói như vậy thì tương lai Đại Việt thật đáng lo, không biết sẽ bao nhiêu tính mạng phải hy sinh vô nghĩa nữa đây. Năm xưa Thánh Tông tiến đánh Chiêm Thành đạt được toàn thắng nhưng đánh đổi là không ít binh lính bỏ mạng trong cuộc chiến đó, về sau tây chinh lại càng thảm, ít nhất 5 vạn binh lính người Việt hy sinh trên đất Ai Lao. Thánh Tông chinh phạt đạt được chiến công lưu danh sử sách nhưng đổi lại nó là hàng vạn binh sĩ Đại Việt hy sinh, cùng với đó là hàng vạn dân chúng, binh sĩ đối phương bị g·iết hại, đất Bồn Man là một ví dụ, q·uân đ·ội Đại Việt đã làm biến mất 9 thành dân số nơi này. Có câu nhất tướng công thành vạn cốt khô, mọi chiến công vĩ đại đều được xây lên từ xương máu, vậy nên công càng lớn thì tội nghiệt càng nhiều. Nay Phổ Đà lại nói đương kim bệ hạ có sát nghiệt, nghiệp hoả còn lớn hơn nữa, vậy thì sẽ c·hết bao nhiêu người đây, mấy chục vạn, mấy trăm vạn, đối với đệ tử Phật môn thì điều này không thể bàng quan.
Vô Ưu đại sư nheo mắt hỏi Phổ Đà thiền sư : " lão đầu, ngươi cho rằng chúng ta nên làm gì ?" Tiếp đó nghĩ một chút, ý vị thâm trường hỏi :" Có cần huy động hết lực lượng Phật môn, chúng ta tìm cách độ hoá vị chí tôn này không ?"
Phổ Đà thiền sư suy ngẫm một chút, tiếp theo lắc đầu nói: " ta cho rằng không nên, có lẽ đây chính là số mệnh, không thể nghịch lại. Làm ra hành động mạo hiểm, ta sợ sẽ đem đến đại hoạ cho Phật môn, ngươi cũng biết nếu như thất bại thì chờ đợi chúng ta sẽ là bị triều đình điên cuồng trả đũa, khi đó Phật môn không còn đất sống ở Đại Việt nữa rồi."
Vô Ưu đại sư bình tâm trở lại, chắp tay niệm " a di đà phật, ta lại thoáng có suy nghĩ sai lầm rồi, thiện tai, thiện thiện tai".
Phổ Đà thiền sư nhìn Vô Ưu nói: " thôi được rồi, chuyện này để sau chúng ta lại bàn bạc, có lẽ còn có cách khác hoá giải. Bây giờ lão đầu ngươi giúp ta trị độc đi, dù muốn làm gì ta cũng phải khoẻ mạnh mới có thể góp sức được."
Vô Ưu đại sư gật đầu, ngay sau đó một đệ tử của lão mang đến độc dược cần thiết. Tiếp đó là tiến hành trị liệu, mãi đến gần sáng quá trình này mới xong, Phổ Đà thiền sư nằm trên giường nghỉ ngơi nhận được sự chăm sóc của đệ tử Nhất Táng, Vô Ưu đại sư thì trở về đi nghỉ sau một đêm vất vả.