Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 222. Kế hoạch cải tiến hoả khí.

Chương 222. Kế hoạch cải tiến hoả khí.


Chương 222.

Ngày 16, trong hoàng cung Lê Tấn dậy sớm luyện tập thể d·ụ·c, tiếp đó ăn sáng . Giờ Thìn hai khắc (7h30) thì xuất cung, điểm đến là Bách Tác Cục .

Bách Tác Cục là cơ quan chuyên phụ trách sản xuất tàu thuyền, xe cộ, quân khí, xây dựng công trình, làm đường, đào và khơi dòng sông ngòi. Cơ bản có nhiều phân khu rải rác ở các nơi nhưng lớn nhất là ở Đông Kinh. Công Bộ cử người phụ trách quản lý Bách Tác Cục ở các nơi, chức quan lớn nhất chưởng quản mọi việc là Đô Giám, hiện do Trương Khiêm đảm nhận.

Gần giờ Tỵ, đoàn người nhà vua tới được Bách Tác Cục, Trương Khiêm dẫn theo cấp dưới xếp hàng nghênh đón từ xa. Lê Tấn nhanh chóng cho bọn họ miễn lễ, sau đó dưới sự dẫn đường của Trương Khiêm tiến vào phía trong sân lớn. Tại đây hắn nhìn thấy được giá treo cổ, một t·hi t·hể vẫn lơ lửng tại đó. Cách đó không xa là Thái Kinh đang quỳ hướng về hắn hành lễ, bên cạnh lão là một thanh niên trẻ tuổi.

Lê Tấn tiến lại gần chỗ Thái Kinh, cất lời:" miễn lễ, tất cả đứng dậy đi."

Thái Kinh tạ ơn đứng dậy, sau đó kính cẩn thưa : " bẩm bệ hạ, lão mang theo Thái Nghĩa đến đây nghe bệ hạ sai xử."

Lê Tấn đánh giá thanh niên bên cạnh vừa được Thái Kinh giới thiệu một lượt. Từ bề ngoài có thể nhận thấy đây là một người có vóc dáng thấp bé, nhìn qua có thể đoán định không cao đến 1m60, khá gầy, làn da hơi sạm màu. Lê Tấn hỏi : " Gia chủ nhà ngươi nói bản thân Thái Nghĩa ngươi rất am hiểu hoả khí, thậm chí ở nhà còn tự mày mò cải tiến đại pháo, điều này là thực chứ ?"

Thái Nghĩa nghe xong lập tức chắp tay, cúi đầu thưa: " bẩm bệ hạ, những gì tằng tổ phụ của thảo dân nói không có sai."

Lê Tấn lập tức sai người sắp xếp một gian phòng, hắn dẫn theo hai người Thái Kinh, Thái Nghĩa vào trong trao đổi, việc này cần giữ bí mật . Khi trong phòng chỉ còn 4 người, Lê Tấn quay đầu vẫy tay bảo Nguyễn Nhữ Vi cầm đến một chiếc hộp, hắn mở ra lấy tới một bản vẽ Lựu Pháo M101 vẽ theo trí nhớ kiếp trước từng tham quan trong bảo tàng lịch sử quân sự Việt Nam đưa cho Thái Nghĩa xem. Sau đó hỏi: " Ngươi xem thử có thể tạo ra khẩu pháo có hình dạng này không ?"

Thái Nghĩa rất kính cẩn nhận lấy bản vẽ xem xét, vừa nhìn qua hắn lập tức trầm mặc. Cơ bản là hình thù khẩu pháo trong bản vẽ rất kỳ lạ, hơn nữa chẳng rõ là ai vẽ mà nguệch ngoạc như vậy, nhìn giống như trẻ con vẽ bậy vậy. Hắn lập tức nói : " bệ hạ, thứ cho thảo dân nói thẳng, bản vẽ này của người hẳn là do con nít vẽ đi. Tỷ lệ và đường nét đều không đạt tiêu chuẩn bản vẽ kỹ thuật, vậy nên rất khó có thể đánh giá tính ứng dụng của thiết kế. "

Nguyễn Nhữ Vi ở phía sau nghe xong lập tức trợn mắt nhìn về phía Thái Nghĩa, hơn ai hết lão biết đây là do bệ hạ vẽ ra. Dù người vẽ xấu thật nhưng Thái Nghĩa ngươi không thể nói như vậy đi, đây rõ ràng là phạm thượng, bệ hạ có thể sẽ tức giận, đúng là tên này to gan mà.

Trái với dự đoán của đại tổng quản, Lê Tấn không có tức giận, đơn giản là hắn biết mình vẽ xấu thật, không thể trách đối phương. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu miêu tả : " cái này gọi là Lựu Pháo, về cơ bản phần nòng pháo gồm hai nòng dài, một bệ pháo, có bánh xe và càng quay . Một cái nòng chính dài cỡ hơn bảy thước, đường kính nòng trong khoảng ba tấc hai, nòng này đảm nhận nhiệm vụ phóng đ·ạ·n pháo. Một nòng khác bên trên ngắn hơn, chỉ khoảng hai phần ba số với nòng chính được lắp phía trên, công dụng làm gì thì không rõ. Bên dưới là bệ pháo rộng cỡ bảy thước, càng dài khoảng một trượng tám thước. Phía trước có một quả chuông lớn rất nặng có tác dụng giảm độ dung lắc khi bắn. Viên đ·ạ·n pháo thì có hình trụ, kích thước dài khoảng một thước mốt, đường kính ba tấc hai." - Nói một hơi liên tục, xong Lê Tấn ngừng lại nghỉ một chút, tiếp đó hỏi:" ngươi có thể hình dung ra được sao ?"

Thái Nghĩa gật đầu sau đó lại lắc đầu rồi lại gật đầu, lúc này đây đầu óc hắn rất loạn. Bằng tất cả trí tưởng tượng của mình hắn cố gắng hình dung ra thứ mà bệ hạ gọi là Lựu Pháo này, tuy nhiên không biết mình tưởng tượng đúng chưa nên hắn cứ thay đổi liên tục giữa gật và lắc.

Hành vi này của Thái Nghĩa được xem là thất lễ, nghiêm trọng hơn đối diện hắn là hoàng đế. Bởi vì vậy tằng tổ phụ hắn ở bên cạnh vội vàng dùng quải trượng gõ hắn một cái, rồi vội vàng nói: " đứa nhỏ này không hiểu lễ nghĩa, xin bệ hạ trách phạt ."

- Thái Nghĩa nghe tằng tổ phụ nói như vậy thì bừng tỉnh, hắn lập tức quỳ xuống nhận tội.

Đối với chuyện này Lê Tấn không quá để tâm, đối với hắn mấy cái lễ nghĩa theo quy chuẩn thời này không quá quan trọng. Hắn nói:" được rồi, trẫm bắt tội ngươi lần này, nhanh trả lời trẫm ngươi rốt cục là có hình dung ra được thứ trẫm vừa kể hay không?"

Thái Nghĩa cẩn thận suy nghĩ, xong đó đáp : " bẩm bệ hạ, thảo dân có thể mường tượng ra hình dáng của Lựu Pháo người nói, tuy nhiên để chế tạo ra được thì cần có thêm nhiều thông số kỹ thuật. Vậy nên thảo dân muốn biết loại pháo này được đúc bằng đồng hay thép, độ dày thành nòng lớn bao nhiêu, quả chuông phía trước nặng bao nhiêu,...." - hắn đưa ra hàng loạt câu hỏi liên quan đến thông số kỹ thuật của pháo.

Lê Tấn nghe xong hơn mười câu hỏi khác nhau thì đáp lại: " những cái này trẫm đều không biết."

Thái Nghĩa nghe xong thì sững người, hắn thật không rõ tại sao bệ hạ có thể trả lời như vậy. Ngài đưa ra một bản vẽ nguệch ngoạc, xong đó lại nói không rõ thông số kỹ thuật cụ thể, vậy còn muốn hắn chế tạo ra. Nội tâm Thái Nghĩa quả thật muốn chửi người, cái này có khác gì trêu đùa hắn, bất kỳ ai cũng không thể chỉ dựa vào hình vẽ này cùng với vài miêu tả sơ sài mà sản xuất được đại pháo. Dù lòng rất khó chịu nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh, hỏi lại : " bệ hạ, bản vẽ này người có được từ đâu ?"

Lê Tấn thành thật trả lời : " thứ này là trẫm dựa theo một loại pháo từng thấy vẽ ra."

Thái Kinh nghe như vậy thì toát mồ hôi lạnh, lão nhớ lại lời lẽ của Thái Nghĩa vừa mới đánh giá về bản vẽ lúc nãy. Đây đúng là phạm thượng mà, máy là bệ hạ không trách tội, không thì m·ất m·ạng như chơi. Thái gia nhà lão đang trên đà xuống dốc, lão đặt rất nhiều hy vọng vào Thái Nghĩa, mong nó nắm được cơ hội này giúp gia tộc cứu vãn tình thế, ấy vậy mà đứa nhỏ này lại ăn nói không cẩn trọng chút nào. Lúc này không thể nói gì, khi trở về lão phải dạy dỗ lại đứa nhỏ này, không thể để nó ăn nói sai lầm mang hoạ vào thân, có thể còn liên lụy gia tộc.

Trái với sự lo lắng của tằng tổ phụ, bản thân Thái Kinh nghe xong câu trả lời của nhà vua thì nhíu mày. Nói như vậy thì bản vẽ này không có thông số kỹ thuật cụ thể, việc sản xuất ra được Lựu Pháo quá khó khăn. Hắn hỏi tiếp:" bệ hạ, người thấy Lựu Pháo này ở đâu ?"

Lê Tấn trong đầu tính toán một chút, sau đó kể : " hồi tết trẫm được Ngọc Hoàng đại đế triệu lên gặp mặt, khi tới Nam Thiên Môn thì nhìn thấy Lựu Pháo này, nghe thiên binh thiên tướng nói thì uy lực của nó rất lớn. Ngươi cũng biết kỹ thuật sản xuất hoả khí, trong đó có đại pháo của Đại Việt ta đã bị Thái Hòa bán cho người Ai Lao, từ nay ưu thế về hoả lực trên chiến trường của q·uân đ·ội nước ta so với đối phương không còn. Tình thế này khiến chúng ta bắt buộc phải cải tiến hoả khí, để đại pháo, hoả thương, hoả nổ của chúng ta có sức sát thương mạnh hơn. Trẫm suy tính một hồi thì cảm thấy nếu sản xuất được Lựu Pháo mà thần tiên trên trời sử dụng thì tốt biết bao, vậy nên trẫm mới dựa vào trí nhớ của mình vẽ ra thứ này, hy vọng có người trong nước có thể sản xuất được Lựu Pháo."

Thái Kinh, Thái Hoà nghe xong thì thất kinh, bệ hạ đúng là dám nghĩ, ngài muốn sản xuất v·ũ k·hí của thần tiên. Mà khoan đã, không phải thần tiên đánh nhau dựa vào pháp thuật sao, chẳng phải mấy vị ấy búng tay một cái là trời long đất lỡ ư, tại sao lại còn cần dùng hoả khí . Không chỉ có hai người nhà họ Thái mà Nguyễn Nhữ Vi đứng ở bên góc cũng vô cùng nghi hoặc. Chỉ có mấy lão quỷ trên xà nhà là khẳng định tiểu chủ nhận của bọn họ lại kể chuyện ma quỷ gạt người rồi.

Thái Nghĩa sau khi bình tâm lại, dù còn nhiều nghi vấn nhưng hắn vẫn quả quyết lên tiếng. Hắn nói: " bẩm bệ hạ, đã là v·ũ k·hí của thần tiên thì bệ hạ thứ cho thảo dân không đủ năng lực chế tạo ra loại Lựu Pháo này."

Đơn giản làm người phải có kính sợ chi tâm, đồ của thần tiên thì người phàm sao dám mơ ước có được, liều lĩnh sẽ khiến bề trên phẫn nộ, vậy nên Thái Nghĩa mới nói như vậy.

Lê Tấn có chút thất vọng, hắn nói:" Thôi được rồi, ngươi cứ cầm bản vẽ này về nghiên cứu, xem thử có thể áp dụng chi tiết nào vào cải tiến đại pháo hay không, biết đâu là có được thành quả bất ngờ."

Thái Nghĩa nghĩ nghĩ, cảm thấy vậy cũng được, dù sao việc cải tiến pháo của hắn đang không có ý tưởng mới nào, có lẽ dựa vào điều này lại có đột phá. Hắn chắp tay nói :" tạ ơn bệ hạ, tiểu nhân xin tuân mệnh."

Lê Tấn lại lấy ra hai bản vẽ khác, một là hắn dựa theo AK47 vẽ lại, một là hình khẩu s·ú·n·g lục có ổ đ·ạ·n xoay tròn. Hắn đưa cho Thái Nghĩa nói : " Lựu Pháo quá khó làm ra, ngươi thử nghiên cứu hai thứ này xem, đây là hình dạng của hai loại s·ú·n·g, một trường, một lục. Đây đều là hoả khí có sức công phá rất mạnh, nếu sản xuất ra được thì sẽ tăng cao sức mạnh q·uân đ·ội Đại Việt ta."

Thái Nghĩa nhận lấy hai bản vẽ xem xét một chút, tiếp đó nói: " thảo dân tuân mệnh."

Lê Tấn nghĩ một chút, lại nói : " Trẫm biết chuyện này rất khó, tuy nhiên nếu ngươi làm được trẫm sẽ ban thưởng xứng đáng. Trẫm hứa nếu ngươi sản xuất được s·ú·n·g lục mà trẫm mô tả thì phần thưởng là phong Hầu cùng vĩnh điền 500 mẫu, sản xuất được s·ú·n·g trường thì phong Quận Công vĩnh điền 2000 mẫu, còn ngươi làm ra được Lựu Pháo trẫm sẽ phóng cho ngươi làm Quốc Công, gia phong Quang Lộc đại phu, vĩnh điền 1 vạn mẫu."

Lời hứa thưởng này của hoàng đế làm cho mọi người nghe được đều giật mình, cái phần hứa thưởng này phải nói vô cùng hậu, trước đến nay việc công tượng cải tiến hay sáng chế ra thứ gì mới hữu dụng được thưởng rất ít, chỉ chút tiền mà thôi. Thái Kinh tay cầm quải trượng run run, lão nhìn về phía đứa chắt của mình với ánh mắt tràn đầy gửi gắm hy vọng, đây là cơ hội để Thái gia nhà lão có thể quật khởi, đương nhiên còn phải dựa cả vào đứa chắt này.

Thái Nghĩa sau khi bình tĩnh lại, liền cúi đầu, chắp tay nói: " tạ ơn bệ hạ, thảo dân sau khi trở về liên bắt tay nghiên cứu những hoả khí này, có thể đạt được thành quả gì không thì khó mà nói trước, chỉ là thảo dân sẽ nỗ lực hết mình làm chuyện này."

Lê Tấn cảm thấy hài lòng với cam kết này, hắn nói: " Rất tốt, trẫm chờ ngươi đem đến niềm vui bất ngờ cho trẫm. Thế này đi, trẫm tạm thời cấp cho ngươi 1 vạn quan tiền làm kinh phí nghiên cứu, về sau sẽ xem xét tiến triển ở mức nào mà cấp thêm."

Thái Nghĩa lại lần nữa chắp tay tạ ơn, mấy năm nay hắn tiêu tốn của trong nhà không ít tiền bạc mà chưa có thành tựu gì, quả là có chút ngại ngùng ở trong lòng, nay có bệ hạ tài trợ cho việc nghiên cứu thì quá tốt rồi.

Chuyện này xem như tạm quyết như vậy, cảm giác rất qua loa, tuy nhiên Lê Tấn có linh cảm mình đã giao niềm tin cho đúng người phù hợp. Hắn lại nhìn qua Thái Kinh, khẽ nói : " Thái gia các ngươi cố gắng tạo điều kiện cho Thái Nghĩa nghiên cứu những thứ này, nhớ phải bảo mật. Còn nữa, tên Thái Hoà ngoài kia cũng đ·ã c·hết rồi, ngươi cho người đem về an táng đi. "

Thái Kinh lại chắp tay nói tạ ơn, hứa sẽ tuân theo khẩu dụ của bệ hạ mà làm. Đối với lão thì Thái Hoà làm liên lụy gia tộc, hắn c·hết không hết tội, tuy nhiên nếu có thể thì vẫn nên đưa về an táng, dù sao vẫn là con cháu của lão. Còn chuyện hỗ trợ cho nghiên cứu của Thái Nghĩa thì đương nhiên phải làm, đây chính là hy vọng phục hưng gia tộc, dù bệ hạ không cấp vạn quan thì lão cũng sẵn sàng bỏ tiền trong nhà tài trợ nghiên cứu này.

Kế hoạch cải tiến hoả khí tạm thời định như vậy, Lê Tấn dẫn theo Nguyễn Nhữ Vi ra ngoài, hắn còn muốn làm vài việc ở Bách Tác Cục nhằm chuẩn bị cho đại kế hoạch sắp tới.

Chương 222. Kế hoạch cải tiến hoả khí.