Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 225. Sườn Xám.
Chương 225.
Sau khi hồi cung cùng Quý Phi dùng bữa trưa, chiều tới hoàng đế lại tới Ngự Thư Phòng xử lý công việc, có vài việc cần sắp xếp trước khi xuất hành. Đang làm việc hăng say thì Tứ Nương đến, nàng mang tới tin tức rằng Doãn Quốc Thiện bắt liên lạc với tiệm vải Thanh Ký của nàng, thông qua đó truyền lời muốn xin cầu kiến Lê Tấn để báo cáo vài việc. Lê Tấn đương nhiên là không từ chối yêu cầu chính đáng này, ngay tức khắc Lão Quỷ Lười đang ngủ trên xà nhà được phái đi đón người, Tứ Nương thì thay vào vị trí canh gác của lão, bên cạnh thì Ma Cờ Bạc lại đang ngồi tính toán số tiền còn lại trong người, quyết đêm nay phải thắng lớn một hôm.
Quỷ Lười đi nửa canh giờ thì quay lại, trên vai vác theo Doãn Quốc Thiện bị trói như đòn bánh tét, miệng đang cố ư ư liên tục nhưng không thể phát ra thành tiếng. Lê Tấn nhìn thấy thế thì rất muốn cười nhưng cố nhịn lại tỏ ra vẻ uy nghiêm cần có. Hắn hỏi : " Lão Doãn, ngươi tìm trẫm có chuyện gì không ?"
Doãn Quốc Thiện tý nữa thì khóc, cả quá trình này bị dày vò không ít, mỗi khi cố cựa quậy tỏ vẻ phản kháng thì lại bị Quỷ Lười cho một vỗ vào bụng hay lưng gì đó khiến lão đau điếng người. Chờ mãi đến nơi muốn tìm bệ hạ cáo trạng để ngài giúp đòi lại công đạo, nào ngờ bệ hạ không thèm để tâm lão bị đối xử tệ như thế nào, miệng còn bị nhét rẻ mà bệ hạ không cho bỏ ra đã hỏi chuyện, cái này quá làm người uất nghẹn. Lão cố ngửa cổ ư ư, để cho hoàng thượng thấy được tình trạng của mình, mong sớm được giải thoát khỏi tình cảnh này.
Lê Tấn thấy vậy cũng không trêu thêm, liền dùng mắt ra hiệu cho Quỷ Lười bỏ rẻ trong miệng của Doãn Quốc Thiện ra. Quỷ Lười dù rất không vui nhưng vẫn làm theo, sở dĩ lão tâm tình không tốt là vì đang nằm ngủ mà bị sai việc, điều này khiến lão khó chịu, không thể làm gì Lê Tấn nên lão trút giận lên Doãn Quốc Thiện, ai bảo hắn chọn lúc nào xin cầu kiến không chọn lại chọn đúng ca trực của lão.
Doãn Quốc Thiện sau khi được tháo rẻ, vội vàng nói: " bệ hạ, người này đối xử với tiểu nhân rất tệ, lão không chỉ bắt trói tiểu nhân, còn dùng rẻ lau bàn ...." Nói đến đây lão không nhịn được uất ức mà khóc nấc lên, tiếp đó tố thêm :" chưa hết, trong quá trình tiến cung lão đánh tiểu nhân không biết bao nhiêu chưởng vào lưng, vào bụng. Bệ hạ, người phải làm chủ cho tiểu nhân, cả đời này tiểu nhân chưa từng chịu khuất nhục như vậy."
Quỷ Lười ở bên thấy đối phương cáo trạng mình thì nổi giận, không thèm nói gì liền dùng rẻ bịt miệng đối phương, xong đó đạp ba đạp rồi phi thân lên xà nhà, dựa vào một cột nhắm mắt làm như cái gì cũng chưa xảy ra.
Ở phía dưới, Doãn Quốc Thiện chịu đau đớn khóc ròng. Lê Tấn nhìn thấy chỉ tặc lưỡi, hắn biết nếu như Doãn Quốc Thiện không phải người bản thân hắn cần dùng thì với tính khí của Quỷ Lười đã cho tên kia đi đời nhà ma. Hắn tự mình đứng dậy, đi lại gần nhìn xem Doãn Quốc Thiện, sau một hồi thì nói: " khóc đủ chưa, nếu chưa đủ thì cứ khóc đi, bao giờ khóc xong trẫm sẽ cho ngươi nói chuyện."
Thái độ cùng lời nói vô tình của Lê Tấn khiến lòng Doãn Quốc Thiện phát lạnh, sau một hồi cố tỉnh táo hắn ngừng khóc. Hắn nhận ra mình thực sự không có ý nghĩa gì đối với hoàng đế, đối phương chỉ cần mình như một con c·h·ó làm việc cho ngài, mình không có tư cách yêu cầu điều gì, kể cả quyền đòi công đạo vì bị đối xử thậm tệ. Xác định rõ vị trí của bản thân, Doãn Quốc Thiện ngưng hẳn khóc, cũng không còn làm ra phản ứng nào thêm nữa, coi như chấp nhận chuyện bị đối xử tàn tệ này.
Lê Tấn thấy vậy thì cúi xuống, dùng tay khẽ kéo rẻ bịt miệng cho họ Doãn. Tiếp đó hỏi: " không khóc nữa rồi ?"
Doãn Quốc Thiện đáp: " tiểu nhân không dám khóc nữa, tiểu nhân biết sai rồi."
Lê Tấn hài lòng trước thái độ này của hắn, tiếp đó hỏi: " Nói xem ngươi tìm trẫm là có gì muốn nói ?"
Doãn Quốc Thiện vẫn trong trạng thái bị trói như bánh tét bắt đầu tâu : " bẩm bệ hạ, tiểu nhân đã hoàn thành việc thu mua lại Hoan Lạc Viên, tất cả công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, tiểu nhân muốn gặp bệ hạ để xin chỉ ý xem là có thể khai trương lại chưa . Ngoài ra tiệm Xổ Số Đông Kinh lại kinh doanh thêm được một tháng, tiểu nhân muốn tới báo cáo doanh thu và lợi nhuận trong tháng thứ hai lên bệ hạ."
" Tháng này doanh thu bao nhiêu, tiền lời thế nào ?" - Lê Tấn từ tốn hỏi lại.
Doãn Quốc Thiện đáp : " bẩm bệ hạ tháng này doanh thu hơn 4 vạn quan, lợi nhuận theo tính toán là 1 vạn 2216 quan tiền." - Nói đến đây trong lòng Doãn Quốc Thiện nổi lên chút gì đó, mới chỉ hai tháng thôi mà lão đã thu hồi được hai phần ba vốn bỏ ra, dự tính từ tháng sáu sẽ chính thức có lời.
Lê Tấn cảm thấy tạm được, nếu việc làm ăn vẫn suôn sẻ như vậy thì mỗi năm có thể kiếm hơn 7 vạn quan tiền, đây là khoản thu không ít trong khi hắn chẳng bỏ ra thứ gì ngoài việc viết ra một kế hoạch kinh doanh dựa vào mô hình xổ số kiếp trước. Thế mới thấy sức mạnh của tri thức, chỉ vì áp dụng một điều đơn giản mà đại đa số mọi người ở thế kỷ 21 đều biết vào thời này mà đã kiếm bộn tiền, nếu như một chuyên gia hàng đầu của thế kỷ 21 xuyên về thời đại này, dùng kiến thức uyên thâm của mình thì có thể cải thiên hoán địa. Đúng là tri thức là cội nguồn của sức mạnh, nó sẽ đem đến tiền bạc, quyền lực cho kẻ năm giữ chúng.
Quay lại cuộc trò chuyện, Lê Tấn nói: "làm rất tốt, nếu từ giờ đến cuối năm vẫn duy trì được mức độ này thì trẫm sẽ thưởng cho ngươi một chút."
Doãn Quốc Thiện nghe như vậy cũng cảm thấy có chút an ủi, tuy nhiên vẫn không đủ để xoá đi những uất ức và cảm giác tồi tệ trong lòng. Hắn dùng ngữ điệu bình thản nói: "vậy thì tiểu nhân xin tạ ơn bệ hạ trước vậy."
Lê Tấn chẳng quan tâm đến tâm trạng đối phương, hắn chuyển vấn đề khác :" đã chuẩn bị xong thì Hoan Lạc Viên mở cửa làm ăn đi, chậm trễ một ngày là tổn thất một ngày."
Doãn Quốc Thiện đạt được chỉ ý liền nói: " tiểu nhân biết rồi, sau khi trở về sẽ cho khai trương trở lại ngay." Ngừng lại một chút, lão hỏi :" bệ hạ, tiểu nhân có chút ý nghĩ không biết người có đồng ý nghe hay không?"
Lê Tấn khẽ đáp : " Được, ngươi cứ nói thử xem, nếu là ý hay thì trẫm sẽ xem xét thông qua."
Doãn Quốc Thiện bắt đầu trình bày : " bệ hạ, tiểu nhân cảm thấy cách ăn mặc của các vũ nữ người Chiêm rất đẹp mắt. Theo tiểu nhân thì chúng ta có thể thay đổi để tất cả nữ nhân viên của Hoan Lạc Viên mặc y phục như vậy để làm việc, chắc chắn sẽ thu hút được nhiều khách hơn nữa tới tiêu tiền."
Lê Tấn bỗng nghĩ lại cách ăn mặc thiếu vải của các vũ nữ Chăm khi múa apsara thì cảm thấy ý tưởng này khá hay, không khác gì mấy cô gái Đài Loan mặc bikini bán trầu cau, thịt heo hay đủ thứ gì đó ở thế kỷ 21. Tuy nhiên làm như vậy có phần không ổn lắm, cơ bản là trang phục kiểu đó quá thiếu vải, mặc đại trà sẽ có thể xảy ra phiền toái không cần thiết, hơn nữa phô ra quá nhiều có thể phản tác dụng, đợi khách chơi quen dần thì sẽ mất đi hứng thú. Nghĩ một hồi bỗng hắn nảy ra một ý, tiếp đó nói: " không được, kiểu ăn mặc đó quá thiếu vải, chỉ phù hợp biểu diễn múa trên sân khấu mà thôi, không thể áp dụng đại trà. Thực ra việc ăn mặc kiệm vải chưa hẳn tạo được hứng thú lâu dài đối với khách tới, cái gì cũng vậy phải nửa kín nửa hở nó mới hấp dẫn, có như vậy mới kéo khách tới lâu dài. Trẫm biết một kiểu trang phục rất phù hợp để nữ nhân viên của Hoan Lạc Viên tiếp khách, đảm bảo sẽ quyến rũ, hút mắt cực kỳ. Sau khi ngươi trở về, trẫm sẽ cho người của tiệm may Thanh Ký đến đo người rồi may cho mỗi nhân viên 3 bộ đồ kiểu mới, ngươi phụ trách trả tiền là được rồi."
Doãn Quốc Thiện không hiểu hoàng thượng đang nói gì, đối với lão thì nữ nhân mặc càng ít càng hấp dẫn, không mặc gì càng tuyệt. Tuy nhiên ngài đã nói vậy thì bản thân lão chỉ có thể nghe theo, vậy nên nhanh chóng nói tuân lệnh.
Lê Tấn hỏi nốt: " ngươi còn gì muốn nói nữa không ?"
Doãn Quốc Thiện nghĩ chút liền đáp :" bệ hạ, lần sau người triệu tiểu nhân vào cung có thể không cần phái vị gia kia tới được không . Còn nữa, tiểu nhân mong lần sau mình không bị trói kiểu này, cũng không còn bị dùng rẻ bịt miệng."
Lê Tấn cười, xong đó nói : " cái này là chính ngươi chọn, không thể trách người khác. Không phải lão quỷ kia cố ý, dù là ai tới đều sẽ làm vậy, đây là do trẫm an bài."
Nghe đến đây Doãn Quốc Thiện mém nữa lại khóc, hắn cố giữ bình tĩnh hỏi lại : " bệ hạ nói gì tiểu nhân không hiểu, tại sao người lại nói là tiểu nhân lựa chọn ?"
Lê Tấn đáp: " lần trước ngươi xin cho không dùng thuốc mê trẫm đã đáp ứng. Không dùng thuốc mê thì chỉ còn cách này, dù sao việc ngươi tiến cung gặp trẫm không thể quang minh chính đại. Đã vậy phải đảm bảo không ai biết, lúc đi chuyển không thể để ngươi gây ra sự chú ý, vậy nên chỉ có thể làm vậy thôi."
Doãn Quốc Thiện nghe xong thì sững người, lòng thầm nhủ mẹ kiếp hoá ra là như vậy. Chuyện hoàng đế gặp lưu manh thủ lĩnh quả thật không thể để nhiều người biết thật, lão chỉ có thể chịu thiệt. Lão cảm thấy mình suy nghĩ không chủ toàn, lần trước rõ ràng là tự hại bản thân nên mới xin như vậy. Đã rõ vấn đề ở đâu, lão liền xin : " bệ hạ, lần sau người cứ để bọn họ khiến tiểu nhân hôn mê, tiểu nhân không có ý kiến gì về việc này."
Lê Tấn mỉm cười hỏi lại :" Ngươi chắc là muốn vậy chứ ?"
Doãn Quốc Thiện cố dùng đầu gật gật, liên tục nói : " tiểu nhân muốn, chắc chắn muốn..." - lão cảm thấy rõ ràng đau khổ lần này phải chịu, trước kia chỉ ngủ một giấc là xong, dù cảm thấy rất bất an nhưng không phải chịu tội như vậy.
Lê Tấn cười nhẹ, sau đó nói: " được, lần sau sẽ dùng cách trước đây." Tiếp đó ra lệnh : " Ma Cờ Bạc, ngươi đưa lão Doãn trở về."
Ở phía trên xà nhà Ma Cờ Bạc đang tính toán thì bị gọi làm quên hết những con số, dù khó chịu nhưng lão vẫn tuân mệnh. Ngày tức khắc lão hạ xuống, dùng rẻ bịt miệng Doãn Quốc Thiện vác đi.
Đợi Ma Cờ Bạc đi rồi Lê Tấn quay trở lại bàn, dùng giấy mực vẽ một bản vẽ. Tiếp đó gọi : " Tứ Nương, ngươi xuống đây."
Tứ Nương Tử đang thêu khăn tay hoa Cúc, nàng định tặng nó cho tiểu thư nhà Phủ Doãn Đông Kinh. Nghe thấy Lê Tấn gọi đành gác lại thú vui, nhẹ nhàng hạ xuống hỏi: " Có chuyện gì mà muốn tìm ta ?"
Lê Tấn đưa cho nàng tờ bản vẽ, tiếp đó nói: " Đây là bản vẽ một kiểu trang phục, ngươi may mẫu một bộ, tiếp đó để người của tiệm vải Thanh Ký đi Hoan Lạc Viên may đồ dựa theo kiểu dáng này."
Tứ Nương nhận lấy bản vẽ, nét vẽ nhìn có chút khó xem nhưng bố cục khá rõ ràng. Đó là một kiểu y phục rất lạ, không có tay áo, một cài khuy cong cong chéo qua một bên, đáng chú ý là phía dưới có hai đường xẻ cao đến giữa đùi. Nàng hỏi: " Phía dưới có mặc thêm quần dài không ? Kiểu dáng là sát người vậy sao ?"
Lê Tấn đáp: " Không có quần, kiểu dáng thì càng bó sát người càng tốt ."
Tứ Nương tưởng tượng một chút, trong đầu hiện ra một kiểu quần nữ nhân áo lộ cánh tay, lộ chân, thậm chí lộ chút phần đùi, nhìn qua không được ổn lắm, nữ nhân mặc bộ này ra đường sẽ bị chửi c·hết. Tuy nhiên nàng cũng nghe được đoạn đối thoại của tiểu chủ nhân và tên họ Doãn, biết được đây là trang phục cho đám nữ nhân phục vụ ở Hoan Lạc Viên mặc nên thấy cũng không có gì . Chỉ là có chút tò mò, tiểu chủ nhân sao lại hiểu cả may quần áo nữ nhân rồi. Nàng hỏi :" Tiểu tử, cái này là ngươi nghĩ ra sao ?"
Lê Tấn đáp :" Không phải, chỉ là từng nhìn qua, cảm thấy có phù hợp với Hoan Lạc Viên nên đem ra dùng."
Thì ra là vậy, Tứ Nương không quá bất ngờ, mấy năm nay ở bên cạnh tiểu chủ nhân đã chứng kiến hắn đưa ra đủ thứ kỳ lạ, cơ bản cũng không có gì làm bất ngờ được các nàng . Nếu hắn bảo may thì nàng may vậy, dù sao nhìn cũng không gì phức tạp, chỉ mất một ngày nàng có thể may xong một bộ kiểu này. Nàng hỏi câu cuối cùng : " Trang phục kiểu này có tên là gì ?"
Lê Tấn đáp :" cái này gọi là sườn xám." - Đúng vậy hắn muốn cho người của Hoan Lạc Viên mặc sườn xám tiếp khách, hắn không thể quên được trên phim những cô nàng diễn viên người Trung mặc sườn xám đi lại, nhìn thôi đã thấy quyến rũ. Chắc chắn kiểu trang phục này được nữ nhân của Hoan Lạc Viên mặc lên sẽ thu hút mọi ánh nhìn của cánh đàn ông trong thành Đông Kinh này, tiền tài sẽ tới như nước trong tương lại không xa.
Phía đối diện Tứ Nương không hỏi gì thêm, nàng phi thân lên xà nhà tiếp tục thêu hoa, không quên bỏ lại câu nói " đã biết, chút nữa Lão Ngũ trở về ta sẽ đi làm".