Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 226. Cầu xin.

Chương 226. Cầu xin.


Chương 226.

Hôm sau, ngày 17 tháng 6 mọi công tác chuẩn bị cho lần đông tuần này đã được chuẩn bị tương đối hoàn chỉnh. Quan điện tiền chỉ huy sứ Lê Bao chọn lựa 1000 túc vệ tinh nhuệ nhất chuẩn bị hộ tống hoàng đế trong chuyến đi này, đích thân lão sẽ chỉ huy. Bên phía Cẩm Y Vệ thì Lê Niệm tung quân đi hai đạo Kinh Bắc và Hải Dương âm thầm điều tra, đảm bảo không để cho bất kỳ âm mưu nào nhằm vào hoàng đế trong chuyến đi này có thể thực hiện. Nội Vụ Phủ đã chuẩn bị rất nhiều đồ vật dùng cho chuyến đi này, đáng chú ý là thay vì cưỡi ngựa như ý định ban đầu thì lần này hoàng đế ngồi xe ngựa, thậm chí thuyền rồng chuyên dụng cũng được điều động. Tám người được lựa chọn ngày hôm qua tại Bách Tác Cục đều được đại tổng quản cho người đón tới, an bài nghỉ lại, đảm bảo sáng hôm sau sẽ có thể theo đoàn về phía đông.

Trong lúc người dưới chuẩn bị, Lê Tấn cũng an bài một vài công việc. Đầu tiên hắn ra lệnh cho Nhị Nương và Tứ Nương ở lại kinh thành phụ trách bảo vệ Tiểu Mai, cùng với đó là chiếu cố Quỷ Y trong quá trình dưỡng thương. Tiếp theo hắn cho gọi Quách Bảo Mệnh đi theo chuyến này, con người sinh lão bệnh tử không thể tránh được, đặc biệt bệnh tật đều đến rất bất ngờ, bên cạnh phải có thầy thuốc mới an tâm được, Quỷ Y không thể đi theo vậy thì dùng lão Quách vậy. Cuối cùng hắn chọn lựa mười thái giám theo hầu chuyến này, trong đó có Nguyễn Nhữ Vi, Đỗ Khắc Hải, Đoàn Khánh Hồng, Tiểu Hắc Tử.... Mọi chuyện có thể coi như tạm ổn, vào buổi chiều thì Quốc Sư tiến cũng cầu kiến, Lê Tấn nhanh chóng cho gặp.

Quân thần gặp mặt, Lý Phong quỳ bái hành lễ, Lê Tấn theo lệ nhanh chóng cho lão miễn lễ, đứng dậy. Hắn hỏi: " Quốc Sư tìm trẫm có việc gì sao ?"

Lý Phong cười nịnh nói : " xin bệ hạ chỉ dạy cho thần". - Lời này của lão chính là nói không rõ ra nhưng lão tin bệ hạ biết lão muốn nói đến chuyện gì .

Lê Tấn lòng thì hiểu nhưng bày ra vẻ mặt nghi hoặc hỏi lại : " Quốc Sư muốn trẫm chỉ dạy điều chi ?"

Lý Phong trong lòng muốn chửi người, rõ ràng là bệ hạ tạo ra vấn đề cho lão, bây giờ còn giả ngu không hiểu, thật là khinh người quá đáng. Trong đầu lão không ngừng tự nói với mình " ngài ấy là vua, ngài ấy là vua đấy, mình không thể nổi nóng, không thể nổi nóng". Im lặng đợi một chút cho bình tĩnh hơn, lão nói :" bệ hạ, xin người chỉ giúp thần nơi nào trên đất Đại Việt có mỏ vàng bạc vậy ?"

Lê Tấn tiếp tục trưng ra cái vẻ mặt mờ mịt, hắn nói : " Cái này trẫm nào biết đâu, việc này không phải giao cho khanh đi hỏi các vị thần tiên sao, trẫm cũng rất chờ mong khanh cho ra đáp án."

Lý Phong thật uất ức, thần tiên cái khỉ gió, toàn bộ đều là bệ hạ bịa ra, bây giờ còn làm như mình không biết gì. Nghĩ đi nghĩ lại lão cảm thấy vẫn phải dùng khổ nhục kế. Ngay tức khắc lão quỳ xuống dập đầu cầu xin : " xin bệ hạ khai ân, xin bệ hạ khai ân nói cho thần được biết ..." - Lão liên tục nói lời cầu khẩn, thậm chí không ngại mà khóc lóc.

Lê Tấn thấy không thú vị, vừa mới trêu đùa một chút tên đạo sĩ bịp bợm này lại dùng tuyệt chiêu rồi. Hắn nhìn lão nói : " Trẫm dạo này tâm trạng không tốt, tạm thời không nhớ ra, cũng có thể mãi cũng không nhớ ra nơi nào có vàng bạc. Nếu như ngươi có thể giúp tâm trạng của trẫm tốt hơn, biết đâu trí nhớ lại nhớ ra."

Lý Phong nghe xong thì hiểu muốn đạt được đáp án cần phải làm ra gì đó khiến bệ hạ vui lòng, nghĩ nghĩ một chút quyết định nói :" bệ hạ, thần có thể kể chuyện, nội dung chắc chắn thú vị, người muốn nghe hay không ?"

Lê Tấn lâu rồi chưa nghe lão kể chuyện vậy nên liền đồng ý, Lý Phong lập tức lựa chọn câu chuyện truyền miệng thú vị của người Di ở Quý Châu bên phương bắc kể cho Lê Tấn nghe. Lão kể, Lê Tấn ngồi thả lỏng đầu óc lắng nghe, mãi hơn nửa canh giờ mới kể xong. Tiếp đó Lý Phong hỏi : " Bệ hạ, người cảm thấy câu chuyện này thế nào ? Có muốn nghe thêm truyện khác nữa không?"

Lê Tấn đáp :" truyện này cũng tạm được, sắp đến chiều tà rồi, không cần kể thêm nữa, ngươi trở về đi ."

Lý Phong đương nhiên không thể đi như vậy, lão hỏi :" Bệ hạ, truyện người cũng nghe rồi, có phải đã nhớ được chút gì, người nói cho thần vài địa danh được chăng ?"

Lê Tấn nào có dễ dàng như vậy nói ra, hắn đáp: " tạm thời vẫn chưa nhớ được, đợi khi nào trẫm nhớ ra sẽ cho người báo cho khanh."

Lý Phong thật muốn khóc, vị này quá khinh người, chỉ là lão vẫn phải cố nặn nụ cười nịnh nói :" bệ hạ, nếu người chưa thể nhớ ra vậy thì xin cho phép thần được theo hầu bệ hạ trong chuyến đông tuần này, khi nào người nhớ ra xin hãy nói ngay cho thần được biết."

Lê Tấn cảm thấy tên này đi theo cũng tốt, hắn định mở xưởng làm ăn, đương nhiên cần tìm người xem phong thủy để chọn nơi đặt nhà xưởng, còn ai thích hợp hơn cho việc này so với Lý Phong. Vậy là hắn nói: " chuyện này trẫm chuẩn, ngươi trở về chuẩn bị đi, ngày mai đầu giờ Thìn theo trẫm xuất phát."

Lý Phong lập tức nói tuân mệnh, cùng với đó là tạ ơn hoàng thượng đã ân chuẩn lời thỉnh cầu. Tiếp đó lão xin phép cáo lui và được Lê Tấn đồng ý, vậy nên liền lui ra khỏi Ngự Thư Phòng.

Lê Tấn ở lại Ngự Thư Phòng xem xét thêm một vài việc, đến khi trời bắt đầu tối thì bãi giá cung An Khang cùng Quý Phi dùng bữa, nghỉ ngơi đêm này.

**

Màn đêm bắt đầu buông xuống, trong phủ Tả tướng quốc Bùi Xương Trạch đang đón tiếp một khách nhân, nói là khách mà không hẳn là khách, người tới là Bùi Thái Phi, cũng là con gái của lão. Dù là con gái nhưng thân phận khác biệt, lão cùng những người trong nhà vẫn phải hành lễ theo đúng quy củ, không dám bỏ qua chút nào.

Sau khi mọi chuyện hoàn tất, Bùi Xương Trạch hỏi thăm: " Có chuyện gì mà Thái Phi lại đến muộn như vậy ?"

Phía đối diện, Thái Phi khẽ nói : " Nơi này không có người ngoài, cha cứ gọi con là Diễm nhi đi, không cần quá câu nệ vậy đâu."

Bùi tướng quốc đáp: " vậy đâu được, thân phận ra sao phải xưng hô như vậy, không thể loạn được. Vậy nên thần vẫn gọi người là Thái Phi đi."

Bùi Thái Phi biết cha mình là nho sĩ, luôn đề cao tuân thủ quy củ lễ nghĩa vậy nên cũng không ép. Nàng nói :" Vậy thì tùy ý cha, lần này con về thăm nhà là muốn cùng cha bàn bạc vài chuyện."

Bùi tướng quốc nghe xong thì trầm ngâm, ông có thể đoán được con gái muốn nói về chủ đề gì, chỉ là ông luôn tìm cách lảng tránh chuyện này. Đây không phải lần đầu Thái Phi về nhà mẹ đẻ, từ ngày xuất cung cùng con trai sống trong phủ Thông Vương nàng đã về đây ba lần, mục đích là muốn tìm lão bàn bạc gì đó, tuy nhiên Bùi tướng quốc toàn trốn tới công sở tránh đi. Lần này nàng tới buổi tối, Bùi tướng quốc không thể lại trốn, chỉ có thể gặp nàng. Nghĩ một chút lão nói :" Thái Phi có gì cứ nói, thần xin được lắng nghe."

Thái Phi chậm rãi nói: " Con trai con đã lên 10, con có chút lo lắng về tương lai của nó. Cha cũng biết hoàng gia tình thân rất không đáng tin, con mong cha chỉ cho hai mẹ con chúng con một con đường sáng."

Bùi tướng quốc trầm ngâm, vấn đề này lão không phải không có tính toán trong lòng, tuy nhiên không muốn nói ra, đơn giản là cân nhắc từ lợi ích gia tộc thì nên làm vậy. Bây giờ con gái cố tình muốn hỏi, lão rất đắn đo xem làm sao trả lời, là nên qua loa cho xong hãy thật tâm bày tỏ. Cứ vậy lão ngồi im lặng rất lâu vẫn không lên tiếng .

Bùi Thái Phi chờ lâu có chút sốt ruột, nàng biết cha nàng có lý do riêng cho thái độ này, ông là gia chủ kiêm tộc trưởng, cần phải cân nhắc rất nhiều khía cạnh. Hạ quyết tâm, nàng rời ghế tiến lại trước chỗ cha ngồi quỳ xuống, cúi đầu nói : " Xin cha giúp đỡ mẹ con chúng con, hoàn cảnh hiện tại cha cũng rõ, con thực không biết nhờ cậy vào ai, chỉ có thể dựa vào cha, dựa vào nhà chúng ta ."

Nhìn thấy em gái quỳ gối cầu xin, trưởng tử Bùi Trụ và con trai thứ ba là Bùi Vĩnh đứng ra cầu xin : " Xin cha giúp đỡ mẹ con Diễm nhi."

Chính thê của Bùi tướng quốc ngồi bên cạnh cũng không nhịn được nói:" dù là Thái Phi nhưng nó vẫn là con gái chúng ta, ông xem sao mà làm cho phải."

Bùi Xương Trạch khẽ thở dài, chuyện đã thế này thì đành vậy. Lão nói :" Thực ra con đường của Thái Phi cùng Vương gia chỉ có một, đó là an phận làm người. Người không nên giúp Vương gia lôi kéo người ủng hộ, càng không nên đi lại quá nhiều với nhà chúng ta, làm như vậy chỉ khiến bệ hạ nghi kị sẽ bất lợi cho Vương gia. Còn nữa, bản thân Vương gia tốt nhất nên bất tài một chút, không nên để lộ phong mang khiến bệ hạ cảm thấy nguy hiểm. Có như vậy mẹ con hai người mới có thể yên ổn mà sống hết một đời này."

Bùi Thái Phi nghe xong thì trong lòng ấm ức, nàng đương nhiên không thoả mãn như vậy. Con trai của nàng thông minh hiếu học, tương lai chắc chắn tài hoa hơn người, không có lý nào lại chấp nhận sống như kẻ vô dụng, nàng muốn con trai có tiền đồ. Thậm chí từ sâu trong lòng nàng mong muốn nó có thể ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, tên Lê Tấn bất học vô thuật đó có tài đức gì mà có thể ngồi trên hoàng vị, chỗ đó đáng ra nên là của con trai nàng. Mỗi khi nghĩ tới việc nữ nhân kia vốn không có bản sự hạ sinh hoàng tử mà vẫn có thể trở thành Hoàng Thái Hậu thì nàng cảm thấy không cam lòng, trước đây bệ hạ vẫn là sủng ái nàng hơn nàng ta, nàng lại hạ sinh được hoàng tử, đáng lý không thể thua kém mới đúng. Nàng không thèm cố kị gì nữa, nói thẳng ra : " Cha, con mong Dong nhi có thể có tiền đồ sáng lạn, mong cha giúp hai mẹ con con. Dong nhi có được tiền đồ tốt thì sẽ chiếu cố nhiều hơn cho trong nhà, con tin cha cùng mọi người cũng mong điều đó ."

Ý tứ rất rõ, nàng muốn nhà mẹ đẻ toàn lực nâng đỡ con trai, đổi lại là hứa hẹn hồi báo hậu hĩnh phía sau. Bùi tướng quốc chính là lão hồ ly, làm sao lại không hiểu. Tuy nhiên lão vẫn nói: " Tiền đồ của Vương gia đương nhiên phải nhờ vào bệ hạ, thần nào giúp được gì, cũng không dám giúp."

Bùi Thái Phi biết cha nàng không chịu, ông đặt an toàn của gia tộc lên trên so với mẹ con nàng, lòng có chút thất vọng, tuy nhiên vậy cũng dễ hiểu, trong hoàn cảnh và địa vị như vậy đó là lựa chọn đúng đắn nhất. Dù biết khá khó, tuy nhiên nàng vẫn cố gắng thêm lần nữa, biết đâu lại có niềm vui bất ngờ. Nàng lại gần hơn, dùng tay ôm lấy chân Bùi Xương Trạch, nghẹn ngào như muốn khóc mà nói: " Xin cha thương lấy mẹ con chúng con."

Những người còn lại thấy vậy thì không đành lòng, nàng là em gái nhỏ luôn được mấy người anh cưng chiều từ bé, là đứa con gái luôn được mẫu thân yêu thương, vậy nên thấy tình cảnh này mọi người trong lòng đều không dễ chịu. Chưa kể nàng còn có thân phận tôn quý, đã cầu quỳ gối cầu xin mà cha nàng còn không chịu giúp, điều này đúng là không nói nổi. Bởi vậy mọi người đều dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Bùi Xương Trạch, mong rằng ông sẽ đổi ý.

Bùi tướng quốc thấy mọi người nhìn mình thì trong lòng thầm than khổ, lão nào có không thương xót con gái, không vì cháu ngoại mà suy tính, chỉ là thời thế không cho phép, lúc này chỉ có thể làm vậy. Lão đành vỗ nhẹ cánh tay của con gái, khẽ nói:" bây giờ chỉ có thể như vậy, cha cũng thật không có cách nào khác. Đương nhiên nếu ngày sau thế cục có chuyển biến thì có thể chầm chậm mưu tính, đến khi đấy cha sẽ ra sức giúp mẹ con hai đứa. Điều quan trọng bây giờ là phải đảm bảo an toàn của hai người, hãy để Dong nhi có thể yên ổn trưởng thành rồi hãy tính toán, giờ nó còn quá nhỏ không thể nào làm gì được lúc này."

Bùi Thái Phi thấy cha không còn gọi nàng là Thái Phi, con nàng là Vương gia thì biết ông đã mủi lòng, chấp nhận vì thân tình mà nghiêng về phía hai người. Lời ông rất chân thành, cũng rõ ràng, nàng hiểu hết ý tứ bên trong. Vì vậy nàng nói :" Đa tạ cha dạy bảo, con gái xin nghe theo, sau khi trở về sẽ y lời cha mà làm."

Bùi Xương Trạch dùng tay đỡ còn gái đứng dậy, khẽ nói :" được rồi, đã về đến thì ở lại dùng chút đồ ăn trong nhà, mọi người cùng nhau trò chuyện nhiều hơn."

Bùi Thái Phi đương nhiên nghe theo, một bữa tiệc nhỏ được chuẩn bị, nhà họ Bùi lại một lần đoàn tụ ăn bữa cơm gia đình ôn lại kỷ niệm năm xưa. Đến giữa canh hai Thái Phi mới từ biệt ra về, nàng phải trở về Thông Vương phủ đúng giờ, không thể để con trai lo lắng.

Chương 226. Cầu xin.