Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 230. Bắt tội.
Chương 230.
Trở lại với chuyến đông tuần của nhà vua, sau 5 ngày đoàn người ngựa đến địa phận phủ Nam Sách, đạo Hải Dương. Tại đây hoàng đế quyết định sẽ đi thăm thú Côn Sơn, nơi năm xưa Nguyễn Trãi từng ở lại, tiện thể đến gặp một lần Nguyễn Giám, người vừa từ chức Thừa Chính Sứ An Bang hồi đầu năm.
Trùng hợp thay người viếng thăm Côn Sơn thời điểm này không chỉ có hoàng đế mà còn có mẹ con Nhữ thị cùng bé Đạt. Mục đích chuyến đi của hai người là trở về An Tử Hạ thăm nhà ngoại, tiện thể Nhữ thị muốn tới Côn Sơn gặp Nguyễn Giám để xem thử con bà có nên xin theo học cùng ông hay không. Sở dĩ nói như vậy là vì bà muốn gặp mặt nói chuyện, thông qua đó đánh giá qua một chút ông Giám, xem thử tài hoa thế nào, có phù hợp làm thầy bé Đạt hay không. Ông Giám từng thì đỗ tiến sĩ dưới thời Thánh Tông, lại là cháu cụ Ức Trai, danh tiếng tương đối thịnh. Đương nhiên bà còn một lựa chọn khác là gửi con cho cha bà dạy dỗ, ông cũng là một người học cao, lại có kinh nghiệm quan trường phong phú. Tuy nhiên có câu bụt chùa nhà không thiêng, bà biết cha mình rất yêu thương con trai, sợ ông dạy dỗ không đủ nghiêm khắc.
Đối với Nhữ thị đến ông Giám không dám lãnh đạm, rất nhiệt tình nghênh vào trong nhà nhỏ, cùng nhau trò chuyện. Ông cũng từng nghe qua danh tiếng của bà, một tài nữ nổi tiếng khắp thành Đông Kinh khi còn trẻ, quan trọng hơn bà là con gái của lão thượng thư Nhữ Văn Lan, một người xứ Hải Dương có địa vị rất cao trong phe sĩ phu Bắc Hà.
Trong lúc mẹ cùng ông Giám trò chuyện, bé đạt ở bên ngoài lén chạy tới mộ đất cụ Trãi. Nó gần đây rất buồn, mẹ không cho phép được đi thi năm nay, thay vào đó bà muốn tìm cho nó thầy dạy mới. Men theo lối nhỏ đến được khu mộ đất, tại đây Đạt nhìn thấy hai người, một người đang đứng trước mộ, bên sau có một người thiếu niên thấp hơn một cái đầu, từ góc nhìn của cậu thì thiếu niên này che lấp một phần của người kia.
Phía đối diện, hai người đứng trước mộ đất là Lê Tấn cùng Tiểu Hắc Tử nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn, trước mắt họ là một thiếu niên mặc trên mình một bộ quần áo thư sinh.
Tiểu Hắc Tử liền quát :" Ngươi là ai ? Tại sao dám lại gần đây ?" - trong nội tâm của nó có chút lo lắng, đường lên núi đã được túc vệ quân phong toả, xung quanh cũng được túc vệ rà soát một lượt rồi bệ hạ mới tới đây, lúc này có người xuất hiện, có khi nào là thích khách hay không. Đại Tổng quản chịu trách nhiệm đi thông báo cho người ở nơi này tới tiếp giá, Đỗ gia gia thì chịu trách nhiệm đi đốc thúc chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa, Đoàn gia gia dẫn người đi kiểm tra đồ dùng, chuẩn bị vài thứ vật dụng, vậy nên nó được gọi đến hầu cận.
Bên kia bé Đạt thấy đối phương quát nạt mình trong lòng khó chịu, liền lớn tiếng nói lại:" Ta là ai không quan trọng, nơi này ta muốn đến thì đến thì đến muốn đi thì đi, ngươi cấm được sao ."
Lê Tấn ở bên cảm thấy đưa nhỏ đối diện có chút thú vị, không biết là nó có để ý xem người trước mặt là ai không mà dám lớn tiếng như vậy, lại còn lý sự. Bỗng hắn nảy ra một ý nghĩ thú vị, nhẹ giọng ra lệnh: " Tiểu Hắc Tử, ngươi lên, đánh hắn đi."
Tiểu Hắc Tử nghe xong liền không chút do dự, nó sợ đối phương là người xấu nên liền lao thẳng tới, hai tay nắm chặt, tới trước đối phương liền vung nắm đấm tới.
Bé Đạt được giáo d·ụ·c từ nhỏ, luôn tâm niệm quân tử động khẩu không động thủ, vậy nên không thích tham gia đánh lộn. Giờ đây bị đối phương đánh tới không biết phải làm sao, rất nhanh liền bị một đấm vào má phải ngã sõng soài ra đất. Trong lòng cậu rất tức giận, người đâu mà thái độ ngang ngược, đã thế một lời không hợp liền ra tay đánh người, rõ ràng là lưu manh mà. Theo bản năng Đạt chống trả, cố gắng dùng tay bốc nắm đất ném về phía Tiểu Hắc.
Tiểu Hắn lập tức dùng tay che mặt, sau đó lao tới đè đối phương nằm dưới đất. Bé Đạt đương nhiên phản kháng, tuy nhiên không có hiệu quả gì, sức lực của nó quá yếu số với đối phương. Không trách được Đạt, nó cả ngày chỉ chăm chú học tập, thỉnh thoảng mới được cùng đám bạn trong xóm chơi trò chơi, nào có thể so sức mạnh với Tiểu Hắc. Tiểu Hắc vốn là con nhà nông, từ nhỏ đã làm lụng, giờ lại ở trong cung phục dịch, thường xuyên lao động khiến thân thể có sức lực, dù nhìn bề ngoài nó nhỏ bé hơn đối phương một chút.
Ngay lúc này có tiếng bước chân dồn dập từ xa chạy đến, Lê Bao vốn canh gác ở phía xa nghe được động tĩnh lập tức dẫn lính chạy đến. Chỉ là vừa đến thì giật mình, không biết từ lúc nào nơi này lại có thêm một đứa nhỏ đang cùng tiểu thái giám bên người bệ hạ lăn lộn trên đất, ở phía kia thì bệ hạ đang cười rất vui vẻ. Thấy vậy lão lập tức ngăn đám thuộc hạ lại, không để cho bệ hạ mất hứng. Trong lòng lão bắt đầu tính xem sẽ trừng phạt cấp dưới như thế nào, bởi vì sự tắc trách của chúng mà một người sống sờ sờ lọt vào trong vòng tròn bảo vệ. May mà không phải là thích khách, cũng không có khiến bệ hạ nổi giận, nhìn qua ngài còn khá thích thú trước tình cảnh hai đứa nhỏ vật lộn.
Lê Bao đến không lâu thì Nguyễn Nhữ Vi trở lại, phía sau lão là Nguyễn Giám cùng Nhữ thị và những người khác trong nhà Nguyễn Giám chạy tới đây. Tất cả mọi người nghe tin hoàng đế giá lâm liền vội vàng đến kiến giá, không dám chậm trễ chút nào. Nhữ thị rất lo lắng vì không biết con trai mình lại chạy loạn đâu rồi.
Đoàn người đến gần thì nghe thấy cổ vũ của Lê Tấn, cái gì mà Tiểu Hắc Tử cố lên, đánh nó đi, bla bla. Lê Bao thấy người tới thì quay đầu nhìn lại, thấy mọi người liền khẽ nói:" đừng vội tới gần, tránh quấy rầy nhã hứng của bệ hạ."
Đám người Nguyễn Nhữ Vi liền dừng bước ở xa, hướng ánh mắt về phía trước nhìn xem. Đập vào mắt mọi người là khung cảnh một thành niên to béo, người mặc long bào đang vui vẻ nhìn hai đứa trẻ vật lộn dưới đất. Nói là vật lộn mà không hẳn như vậy, thực ra là một đứa đang đè lên một đứa mà đánh.
Ở bên kia Đạt đánh không lại đối phương, muốn nắm đất ném nhưng bị Tiểu Hắc dùng tay khoá chặt hai tay, nó không thể làm gì. Bởi vậy chỉ có thể chửi:" đồ khốn kiếp, mau thả ta ra, tên lưu manh nhà ngươi, ...." - tiếng chửi bới lộ rõ sự bất lực của Đạt, nó không chỉ đánh nhau không được, chửi người cũng không ổn lắm. Bởi vì ảnh hưởng từ giáo d·ụ·c Đạt không được chửi bậy, vậy nên chửi người có hạn chế về ngôn ngữ.
Phía bên kia Nhữ thị nghe rõ là tiếng con trai thì sửng sốt, bằng bản năng của người mẹ nàng lao đến kéo Tiểu Hắc Tử ra. Nhìn rõ gương mặt của con trai đã b·ị đ·ánh sưng, quần áo thì lấm lem đất cát, nàng cảm thấy đau lòng. Khẽ kéo con trai dậy, phủi phủi đầu tóc, sờ nhẹ gương mặt của con, thiếu nữa thì nàng khóc nghẹn.
Phía bên kia Lê Tấn đang cao hứng thì có người chạy ra phá đám, liền lớn tiếng quát hỏi :" Ngươi là ai ? Sao dám tự ý chạy tới ?"
Lời này khiến Nhữ Thị bừng tỉnh, nàng vì con mà nóng vội, quên mất đang đứng trước mặt kia là hoàng đế. Cố lấy lại bình tĩnh, nàng quay đầu quỳ gối thưa:" bẩm bệ hạ, dân phụ là Nhữ Thị Lan, là mẹ của đứa bé này."
Lời của mẹ khiến Đạt giật mình, nó cố nhìn lại phía kia thì nhận ra người ra lệnh cho đứa kia đánh nó lúc nãy mặc trên người trang phục màu vàng, phía trên có thêu ngũ trảo kim long. Bỗng nhận ra đối phương là hoàng đế lại nhớ tới thái độ và lời nói của mình vừa rồi, nó bắt đầu run sợ. Học cao hiểu rộng nó biết đắc tội với hoàng đế sẽ có kết cục gì, cũng hiểu mình gây ra hoạ lớn. Ngay tức khắc nó quỳ xuống cạnh mẹ mình, chờ nghe phán xử.
Lê Tấn nghe đáp liền quay đầu nhìn sang bên kia nhìn về phía Nguyễn Nhữ Vi hỏi :" Mẹ con bọn họ là người nhà của Nguyễn Giám sao ?"
Đại tổng quản chưa kịp trả lời thì Nguyễn Giám đã giành trước lên tiếng:" bẩm bệ hạ, bọn họ không phải là người nhà của thần, họ là khách đến chơi nhà thần ngày hôm nay."
Lê Tấn lại hỏi :" Ngươi là Nguyễn Giám sao? Bọn họ và ngươi có quan hệ thế nào?"
Nguyễn Giám đáp:" bẩm bệ hạ, thần chính là Nguyễn Giám. Hai mẹ con họ cùng thần không có quan hệ gì nhiều, chỉ là hôm nay vừa tới . Thân phận của họ rất thể bệ hạ sẽ quan tâm, nàng là con gái độc nhất của Hộ Bộ Nhữ lão thượng thư."
Lê Tấn nghe xong thì quay lại nhìn hai mẹ con đang quỳ bên kia, thì ra đó chính là tài nữ nhà Nhữ Văn Lan, người nổi danh kinh thành nhưng cuối cùng lại lấy một thầy đồ nghèo ở vùng quê. Nghĩ một chút, hắn nói: " Nhữ thị, con trai ngươi bất kính với trẫm, trẫm ra lệnh cho Tiểu Hắc Tử đánh nó, ngươi có ý kiến gì sao ?"
Nhữ thị nghe vậy cắn chặt môi, cố giữ cho mình tỉnh táo nói :" Dân phụ không dám, bệ hạ trừng phạt rất phải, đứa nhỏ này tuổi nhỏ ương ngạnh, đáng đánh."
Lê Tấn nghe hiểu, đối phương rõ ràng nói kia là trẻ nhỏ, nó làm sai rồi, cũng b·ị đ·ánh đòn rồi. Mục đích chính là tìm đường gỡ tội cho con trai, chẳng nhẽ đường đường là hoàng đế lại chấp nhất với đứa trẻ con. Nào có chuyện dễ dàng như vậy, Lê Tấn nói: " đúng vậy, đứa nhỏ này rất ương bướng, cần phải dạy bảo thêm. Thế này đi, trẫm đưa nó vào cung dạy bảo, ngươi thấy thế nào ?"
Nhữ thị nghe vậy trong lòng rất sợ hãi, đem con nàng vào cung vậy thì đời này của nó xong rồi. Điều đó có nghĩa là bệ hạ muốn biến con nàng thành thái giám, cái này sao mà nàng sống nổi. Nàng vội vàng nói :" dân phụ nguyện dùng tính mạng của mình tạ tội, xin bệ hạ khai ân tha cho con của dân phụ." Tiếp đó nàng bật khóc, liên tục hô " xin bệ hạ khai ân xin bệ hạ khai ân ...." Lập đi lập lại rất nhiều lần.
Bé Đạt ở bên cạnh rất sợ hãi, nó không ngờ mình lại gây ra hoạ lớn như vậy, đến nỗi mẹ mình phải đem tính mạng ra bồi tội. Nó liền dập đầu nói:" Tiểu nhân nguyện chịu tội, xin bệ hạ đừng phạt mẹ tiểu nhân."
Lê Tấn nhìn qua cảnh mẫu tử tình thâm, lại có chút chạnh lòng rồi, hắn cảm thấy khó chịu lúc này. Quyết định nói :" Yên tâm, trẫm không g·iết mẹ ngươi, cũng sẽ không có ai phải c·hết. Chỉ là đem ngươi vào cung dạy dỗ một chút, ngươi nguyện ý chứ ?"
Bé Đạt lập tức dập đầu nói :" tiểu nhân nguyện ý, xin tạ ơn bệ hạ." Nó không có chút chần chờ, chỉ cần mẹ con nó đều bình an thì bệ hạ muốn dạy dỗ thế nào cũng được.
Nhữ thị bên cạnh thất thanh nói :" không, không được, con không thể đồng ý." Sau đó lại quay sang hướng về phía hoàng đế cầu xin :" xin bệ hạ khai ân, xin bệ hạ khai ân ..."
Lê Tấn thấy nàng cứ khóc mãi thì cảm thấy phiền liền lớn tiếng ra lệnh : " Ngươi đâu, mau đưa nàng ta rời đi, trẫm không muốn lại thấy nàng lại khóc lóc trước mặt trẫm."
Lê Bao lập tức điều hai túc vệ tiến tới cầm vai xách Nhữ thị rời đi, mặc cho nàng gào khóc thế nào cũng không có tác dụng gì. Sau khi đi khuất, Lê Tấn nhìn sang ra lệnh:" Nguyễn Nhữ Vi, ngươi đem đứa trẻ này đi trị thương, nhớ dặn Quách Bảo Mệnh cẩn thận, trẫm còn muốn dùng nó."
Đại tổng quản tuân lệnh làm việc, rất nhanh bé Đạt cũng được dẫn rời đi, điểm đến là nơi Quách thái y đang ở, để lão xử lý việc này. Lê Tấn theo Nguyễn Giám dẫn đường tiến lên trên núi, đến nơi ở của của Ức Trai tiên sinh năm xưa ẩn cư nơi này.
Phía dưới núi, Nhữ thị bị túc vệ đưa tới bên dưới. Nàng cố gắng van xin mọi cách muốn được lên trở lại nhưng không được, đám túc vệ chính là giống như những tượng thần canh cửa vô cảm, nàng hoàn toàn không có cách nào lấy động bọn họ. Sau một hồi bình tĩnh lại, suy nghĩ một hồi nàng quyết định nhanh chóng chạy về nhà mẹ đẻ, lúc này đây chỉ có thể hi vọng vào cha nàng. Mong rằng cha nàng tới cầu xin thì bệ hạ sẽ nể mặt mà tha cho, nàng không thể sống nổi nếu con trai thực sự trở thành thái giám. Tính toán ra thì thời gian vẫn còn, bệ hạ chắc không vội vàng động thủ, hẳn là đợi về tới Đông Kinh còn nàng mới gặp nguy hiểm, còn cứu được. Trên đường đi nàng luôn miệng lẩm bẩm " phải nhanh, nhất định phải nhanh".