Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 231. Nhân tài tìm đến.
Chương 231. Nhân tài.
Quay lại cuộc gặp gỡ của Lê Tấn và Nguyễn Giám, hai người tiến vào trong gian nhà gỗ trên núi, vua ngồi thần đứng bắt đầu cuộc trò chuyện. Lê Tấn hỏi :" Thế nào, gần đây sức khoẻ của khanh đã tốt hơn rồi chứ ?"
Nguyễn Giám đáp :" bẩm bệ hạ, nhờ hồng phúc của bệ hạ sức khoẻ của thần đã khá hơn trước. Tuy nhiên vẫn chưa thực sự khoẻ hẳn, đại phu nói vẫn cần dùng thuốc điều trị thời gian dài."
Lê Tấn khẽ than :" Thật là đáng tiếc, trẫm định mời khanh trở lại giúp trẫm một số việc. Sức khoẻ không tốt, trẫm cũng không miễn cưỡng, khanh an tâm nghỉ ngơi đi. À, mà trẫm có mang theo Thái Y tới, nếu muốn khanh có thể nhờ lão Quách xem cho."
Nguyễn Giám chắp tay:" tạ ơn bệ hạ đã quan tâm, thần chút nữa sẽ tìm Quách Thái Y xin ngài ấy chẩn bệnh lần nữa. Dù sức khoẻ thần không tốt nhưng bệ hạ có chỗ nào cần dùng đến, chỉ cần trong khả năng thần nguyện vì bệ hạ ra sức."
Lê Tấn trong lòng cảm khái, đúng là lão hồ ly, chỉ cần thoáng qua là hiểu hắn đến đây có mục đích. Không vòng vo, hắn nói: " Trẫm có vài dự tính ở Đông Bắc, khanh từng làm quan ở đó nhiều năm, có vài vấn đề trẫm muốn hỏi ý kiến khanh một chút."
Nguyễn Giám thưa :" bệ hạ có gì muốn biết xin cứ hỏi, biết được đến đâu thần xin trả lời đến đấy."
Lê Tấn hỏi:" Việc khai thác các mỏ than ở An Bang thế nào ?"
Nguyễn Giám tâu:" bẩm bệ hạ, các mỏ ở An Bang đều rất dễ khai thác, quy mô mỏ và sản lượng đều khá tốt. Hiện tại các ngành cần đốt lò trong nước hầu hết đều dùng than sản xuất ở xứ An Bang, chỉ trừ vài nơi ở Ninh Sóc."
Lê Tấn lại hỏi:" nếu trẫm muốn tăng sản lượng khai thác lên gấp 10 hiện tại trong vòng 5 năm tới, liệu có khả thi hay không?"
Nguyễn Giám nghe xong thì nhíu mày, lão không biết bệ hạ tại sao cần tăng sản lượng khai thác lên lớn như vậy, tuy nhiên lão biết tăng 10 lần sản lượng trong 5 năm rất khó thực hiện. Lựa chọn từ ngữ, lão tâu:" bẩm bệ hạ, chuyện gia tăng sản lượng phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố như nhân lực, khả năng vận chuyển, hệ thống giao thông, nguồn vốn, thị trường tiêu thụ,... Vậy nên theo thần thấy việc tăng sản lượng là có thể nhưng tăng gấp 10 lần thì hơi khó khăn. Đơn giản nhất là về nhân lực, vùng đông bắc vốn dân cư thưa thớt, người chấp nhận đi làm ở mỏ than lại không nhiều, khó mà đủ thợ khai mỏ. Về vận chuyển thì hệ thống giao thông thủy bộ hiện tại không đủ đáp ứng, phương tiện vận chuyển như tàu thuyền, xe cộ cũng không được đầy đủ. Nước ta người dân đều không xử dụng nhiều than trong sinh hoạt, chỉ các lò nung của xưởng sản xuất gốm, gạch ngói, lò rèn mới sử dụng than. Từ nhiều yếu tố cho thấy việc tăng sản lượng gấp mười là chưa khả thi, cũng chưa thật cần thiết, thưa bệ hạ."
Lê Tấn trong đầu tính toán, hắn muốn thúc đẩy ngành sản xuất trong nước phát triển thì đầu tiên cần nghĩ đến là vấn đề năng lượng, thời đại này chưa có điện, dầu mỏ chưa có biện pháp chưng cất nên không được sử dụng nhiều, than đá chính là nhiên liệu có tính ứng dụng tốt nhất thời này. Vây nên lần này đi về phía đông một trong những mục tiêu của hắn là xem thử có thể nhanh chóng gia tăng sản lượng khai thác than đá hay không. Bây giờ nghe Nguyễn Giám nói vậy khiến hắn hơi thất vọng, hắn tin tưởng khả năng phán đoán của lão, đơn giản lão có thâm niên lâu năm làm quan ở An Bang, rất hiểu tình hình nơi đó.
Bỏ qua vấn đề than đá, Lê Tấn chuyển hỏi vấn đề khác :" Chuyện than tạm gác lại, khanh ở An Bang nhiều năm chắc hiểu rõ tình hình trên biển ở Đông Bắc."
Nguyễn Giám đáp:" bẩm bệ hạ, thần cũng có hiểu biết một chút, tuy nhiên không dám nói là hiểu rõ."
Lê Tấn hỏi tiếp :" Hải tặc ở Đông Bắc hoạt động thế nào, chúng có khả năng uy h·iếp vùng ven biển phía bắc nước ta hãy không?"
Nguyễn Giám tâu :" bẩm bệ hạ, hải tặc ở đông bắc nước ta khá mạnh, tuy nhiên việc chúng c·ướp phá vùng ven biển chưa từng diễn ra. Mục tiêu của chúng chỉ là thuyền buôn, dù có c·ướp phá chúng cũng lựa chọn vùng ven biển giàu có của nước Minh để c·ướp." - ý tứ của lão rất rõ ràng, ven biển đông bắc là vùng nghèo nàn, có cái gì mà c·ướp, hải tặc cũng biết chọn miếng bánh thơm.
Lê Tấn nghĩ ngợi một chút, tiếp tục hỏi:" nếu trẫm muốn đuổi chúng đi, không cho phép chúng qua lại ở vùng biển nước ta thì Đại Việt có đủ lực lượng sao ?"
Nguyễn Giám suy tính, sau đó đáp :" bẩm bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, Đại Việt ta không nên làm vậy . Hải tặc ở vùng biển đông bắc không gây thiệt hại quá lớn, chúng ta cũng không có truy quét chúng, hai bên có thể xem như tồn tại một trạng thái tương đối hoà hoãn, không nên tạo nên xung đột lúc này. Tại đông bắc, thủy quân chỉ có Hải Kình Quân, quân số vừa đủ 1000, là lực lượng có sức chiến đấu đáng kể. Hai sở hải giám binh sĩ của An Bang không được trang bị đầy đủ, không có năng lực đối đầu với hải tặc, lực lượng của chúng ta không đủ, gây hấn bên thua thiệt chỉ là nước ta."
Lê Tấn trầm ngâm, hắn muốn phát triển hải thương mà không dẹp được nạn hải tặc hoành hành thì khó mà bình yên thực hiện kế hoạch, vậy nên việc khai chiến với hải tặc là điều bắt buộc phải làm. Chỉ tiếc là lực lượng không đủ, giá mà hải quân Đại Việt còn đủ sức mạnh như xưa thì tốt, nhớ năm đó hải quân Đại Việt có tới 6 đơn vị, quân số lên tới 2-3 vạn, trang bị đều rất tốt.
Cả hai chuyện hắn mưu cầu ở đông bắc đều không thể làm được ngay, vậy thì chỉ có thể từ từ m·ưu đ·ồ. Hắn tin tưởng khả năng phán đoán của Nguyễn Giám, chuyện này lão không dám ăn nói cẩu thả. Hai chuyện quan trọng cần hỏi đã hỏi xong, hắn chuyển qua trò chuyện cùng Nguyễn Giám vài vấn đề nhỏ nhặt khác, đến gần trưa thì rời khỏi nơi này.
***
Ở bên ngoài, lão Đoàn đã sắp xếp đầy đủ mọi thứ vật dụng để nhà vua nghỉ lại buổi trưa. Đỗ Khắc Hải thì đốc thúc đám ngự trù hoàn thành việc chuẩn bị ngự thiện. Bên một góc nhỏ, bé Đạt được Quách Bảo Mệnh trị liệu, cơ bản chỉ là v·ết t·hương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần dùng thuốc vài ngày sẽ khỏi. Lý Phong từ một bên nhìn Đạt, hai lông mày nhíu chặt, đứa nhỏ này khiến lão rất bất ngờ khi nhìn thấy.
Ngay khi hoàng đế trở lại chuẩn bị dùng thiện buổi trưa trong doanh trại mới được dựng lên thì Lê Bao tiến đến bẩm báo :" bẩm bệ hạ, bên dưới núi có một người dân xin cầu kiến bệ hạ, hắn nói có thứ đặc biệt hiếm lạ muốn được tự tay dâng lên."
Lê Tấn nghĩ nghĩ một chút, sau đó hỏi lại :" hắn không nói cho các ngươi là thứ gì sao?"
Lê Bao đáp :" bẩm bệ hạ, thần có hỏi nhưng hắn giữ rất kín, chỉ nói khi gặp được bệ hạ sẽ tự nguyện dâng lên." - nghĩ đến lão lại tức giận, chỉ là một tên dân đen mà dám có thái độ như vậy, đúng là không biết sống c·hết. Nếu không phải bệ hạ sớm ban lệnh cấm nhiễu dân, càng không được vô cớ h·ành h·ung dân chúng trong chuyến đông tuần này thì lão đã cho tên đó một trận nhừ đòn.
Lê Tấn phía đối diện cảm thấy thú vị, liền ra lệnh:" Cho tên đó vào đi, trẫm muốn biết rốt cục là thứ hiếm lạ gì mà hắn tự tin như vậy, cảm thấy có thể dâng lên trẫm đây."
Lê Bao tuân lệnh đi ra, lúc sau dẫn theo một thanh niên trẻ tuổi, mặc quần áo bình dân, nhìn hơi cũ tuy nhiên rất sạch sẽ.
Lê Tấn đánh giá kẻ đến một chút, tiếp đó nói:" trẫm nghe báo lại là ngươi muốn tự mình dâng lên trẫm thứ gì đó, có đúng vậy không?"
Người thanh niên sau khi xác định người nói chuyện liền quỳ gối hành lễ :" bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Lê Tấn xua tay :" Được rồi, mau trả lời trẫm, có phải ngươi có thứ dâng lên cho trẫm ."
Thanh niên vội vàng đáp:" bẩm bệ hạ, đúng là như vậy ." - trong lòng hắn khá hồi hộp, phải cố gắng lắm hắn mới có thể giữ cho mình bình tĩnh, ăn nói lưu loát.
Lê Tấn lại hỏi:" Thứ đó đâu, ngươi dâng lên cho trẫm xem thử ?"
Thanh niên trả lời:" bẩm bệ hạ, thứ đó được lắp ráp bằng nhiều bộ kiện, hiện thời do thuận tiện cho việc di chuyển nên thảo dân đã tháo rời tất cả để trong một chiếc thùng trên xe ở dưới núi."
Lê Tấn khẽ "ồ" một tiếng, sau đó hỏi: " vậy lúc nào thì ngươi có thể dâng lên thứ ngươi nói ".
Thanh niên đáp:" bẩm bệ hạ, thảo dân cần một cảnh giờ lắp ghép tất cả các bộ kiện lại thành một sản phẩm hoàn chỉnh, vậy nên xin bệ hạ cho thảo dân thời gian một canh giờ."
Lê Tấn lại đánh giá lại một lần đối phương, sau đó nói:" được, trẫm cho ngươi thời gian, tuy nhiên vì ngươi khiến trẫm phải chờ đợi vậy nên thứ ngươi mang đến mà không khiến trẫm hài lòng vậy thì trẫm sẽ trừng phạt ngươi, không nhiều đánh 50 trượng đủ rồi. Đương nhiên nếu ngươi rút lui lúc này chỉ cần chịu 10 trượng, thế nào ngươi còn muốn tiếp tục sao ?"
Thanh niên kiên định đáp:" bẩm bệ hạ, thảo dân vẫn muốn dâng lên bệ hạ thứ mình chuẩn bị."
Lê Tấn ra lệnh :" Lê Bao, ngươi dẫn hắn đi chuẩn bị, khi nào hắn hoàn thành thì ngươi tới đây báo lại cho trẫm ."
Lê Bảo tuân lệnh, lập tức dẫn theo người thành niên rời đi. Lê Tấn thì bắt đầu dùng thiện buổi trưa .
***
Lê Tấn dùng xong thiện buổi trưa, ngồi nhâm nhi tách trà lạnh thì Lý Phong cầu kiến, Lê Tấn đương nhiên không có cự người, nhanh chóng cho lão tiến vào.
Lý Phong hành lễ xong, Lê Tấn liền hỏi:" Ngươi lại có chuyện gì ?" Hắn cho là lão lại đến vì muốn hỏi mỏ vàng, mỏ bạc ở đâu, mấy hôm nay lão đã hỏi vài lần, đương nhiên là trí nhớ của hắn chưa có tốt lên.
Lý Phong đáp:" bẩm bệ hạ, thần tìm người là vì đứa trẻ mà bệ hạ mới thu nhận."
Lê Tấn hỏi lại :" Tên nhóc đó lại làm sao rồi, hắn không ngoan ư ? để trẫm sai Tiểu Hắc Tử đi dạy dỗ hắn."
Lý Phong vội vàng nói:" không phải, không phải vậy thưa bệ hạ. Tên tiểu tử đó rất ngoan ngoãn ở chỗ Quách Thái Y chữa trị. Chỉ là thần nhìn thấy hắn, có chút vấn đề muốn tâu lên bệ hạ ."
Lê Tấn ra lệnh:" Nói xem, là chuyện gì ."
Lý Phong thưa:" bẩm bệ hạ, tên tiểu tử đó có số mệnh không tầm thường. Bệ hạ cũng biết, thần có chút khả năng xem tướng nhìn thấy vận mệnh con người. Vậy nên khi nhìn thấy nó, thần đã khá ngạc nhiên ."
Lê Tấn cười nhạt nói:" Nói thừa, nó là người được trẫm lựa chọn đưa vào cung dạy dỗ, đó chính là đại vận của nó, vậy nên cái ngươi nhìn thấy không có gì lạ."
Lý Phong nghe xong thì trầm ngâm, hắn cảm thấy lời bệ hạ nói cũng có lý, người thường cả đời chưa chắc được gặp qua hoàng đế, đứa nhỏ kia được đích thân ngài ấy lựa chọn, điều đó nói lên khí vận của nó tốt thế nào. Tuy nhiên tên tiểu tử đó vẫn có gì đó đặc biệt trong số mệnh, lão cảm thấy nó hoàn toàn khác với những người khác hầu hạ bên thánh thượng.
Đúng lúc này, Lê Bao xin cầu kiến, Lê Tấn lớn tiếng hỏi vọng ra :" Tên kia chuẩn bị xong rồi sao?"
Lê Bao ở ngoài lớn tiếng thưa :" bẩm bệ hạ, đúng là như vậy. Xin bệ hạ ngự giá đến xem."
Lê Tấn liền kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Phong, lập tức đứng dậy đi ra, hắn muốn xem thử rốt cục là tên kia định dâng lên thứ gì.
Nửa khắc thời gian đi chuyển, Lê Tấn đến được chỗ người thanh niên kia chuẩn bị, tại đây hắn nhìn thấy từ xa đám túc vệ đang xì xào to nhỏ. Sau khi hắn tới gần thì tất cả im lặng, Lê Tấn nhìn rõ người thanh niên kia đứng sau một chiếc bàn lớn, phía trên có bày một mô hình làm bằng nứa. Xem xét tỷ mỉ thì đây là một bản mô hình kiến trúc cung điện, có đầy đủ đình đài, lầu các, tất cả đều rất sống động, thể hiện đôi bàn tay khéo léo khi làm ra được một tác phẩm tinh mĩ như vậy. Điều này khiến Lê Tấn rất bất ngờ, hắn cảm thấy đây chính là một nhân tài trong ngành thiết kế xây dựng, một người mà sinh ra ở thời hiện đại hẳn sẽ là một kiến trúc sư đại tài.
Lê Tấn hỏi đối phương :" Thứ này là do ngươi thiết kế sao ?"
Thanh niên đáp: " bẩm bệ hạ, đúng là như vậy." - trong lòng thanh niên rất tự hào về tác phẩm của mình, cũng rất hồi hộp đợi xem đánh giá của hoàng đế.
Lê Tấn nghĩ nghĩ một chút rồi nói:" Ngươi giới thiệu một chút về bản thân đi . Như thể ngươi là ai, đến từ đâu, bao nhiêu tuổi?"
Thanh niên đáp :" bẩm bệ hạ, thảo dân tên là Vũ Như Tô, năm nay 18 tuổi, là người huyện Cẩm Giàng, xứ Hải Dương này."
Lê Tấn ánh mắt chợt sáng, thì ra đây là nhân vật chính trong tác phẩm " Vĩnh biệt Cửu Trùng Đài" của nhà soạn kịch Lưu Quang Vũ. Một nhân tài trong lĩnh vực xây dựng nổi danh của thế kỷ này, đây đúng là người mà hắn đang cần, tài năng của Vũ Như Tô nếu sử dụng tốt sẽ mang lại lợi ích rất lớn. Trong lòng vui mừng khi một người như vậy chạy tới trước mặt mình, đương nhiên Lê Tấn không thể bỏ lỡ. Hắn lập tức ra lệnh:" Vũ Như Tô, ngươi được trưng dụng, từ nay ngươi làm việc cho trẫm. Tạm thời mỗi tháng trẫm trả ngươi bổng lộc 3 quan, về sau tùy vào biểu hiện của ngươi mà tăng giảm, ngươi hài lòng hay không hài lòng ?"
Vũ Như Tô đáp: " Được phụng sự bệ hạ là vinh hạnh của thảo dân, nào có chuyện không bằng lòng."
Ngừng lại một chút, hắn nhìn về phía mô hình của mình, tiếp đó hỏi:" bệ hạ, khi nào thì việc xây dựng cung điện có thể tiến hành" - đây chính là điều hắn quan tâm nhất, ước mơ của hắn là được xây dựng một công trình vĩ đại, một cung điện hoành tráng lưu giữ đến muôn đời sau, để hậu thế có thể chiêm ngưỡng tài hoa của hắn.
Lê Tấn đáp:" chuyện xây dựng cũng điện không vội, ngươi cứ theo trẫm đi, sắp tới trẫm có vài công trình cần giao cho ngươi làm, đợi làm xong trẫm sẽ cân nhắc chuyện xây dựng cung điện sau."
Vũ Như Tô nghe vậy trong lòng có chút thất vọng, tuy nhiên hắn hiểu rằng bệ hạ hẳn còn muốn kiểm tra năng lực thực sự của bản thân, cứ làm tốt trước đã, rồi cơ hội sẽ tới. Hắn lập tức tuân lệnh, sau đó được Lê Tấn ra lệnh cho Nguyễn Nhữ Vi sắp xếp theo đoàn người. Sau nửa giờ đoàn người nhà vua rời khỏi Côn Sơn, tiếp tục hành trình của mình.