Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 232. Bí mật gặp gỡ.
Chương 232.
Yên Kinh, tại nơi ở của sứ đoàn, Lương Đắc Bằng đang chong đèn đọc sách buổi tối thì có một bóng dáng như u linh vượt qua cửa sổ, lão không hề biết cho đến khi trước bàn xuất hiện một người đeo mặt nạ. Bằng bản năng kinh hãi, lão định thét lên, tuy nhiên đối phương hành động rất nhanh, kẻ đó lão thẳng tới dùng tay bịt miệng lão lại, khẽ thì thầm vào tai:" Lương Chính Sứ, ta là người của Cẩm Y Vệ."
Lương Đắc Bằng nghe vậy thì tạm từ bỏ kháng cự, không còn cố làm ầm lên. Mấy ngày nay lão vẫn luôn chờ đợi người của Cẩm Y Vệ tại Yên Kinh liên hệ mình theo như Nguyễn Kim phân tích. Tuy nhiên không thể vội tin tưởng đối phương, việc ngừng phản kháng là muốn xem đối phương muốn làm gì tiếp theo. Đơn giản nếu là thích khách thì đã không cần dài dòng, với năng lực của đối phương chỉ một lần ra tay, lão chỉ có đi đời nhà ma.
Kẻ tới thấy thấy Lương Đắc Bằng tỏ vẻ phối hợp liền thả tay ra, sau đó lùi lại, chắp tay khẽ nói:" vì tình huống nên hạ quan đã đắc tội với Lương đại nhân, mong ngài bỏ quá cho."
Lương Đắc Bằng không có làm khó, liền nói :" chỉ là hiểu nhầm, ta không trách ngươi."
Người tới liền nói:" Tạ ơn đại nhân đã rộng lượng tha thứ, cũng trách tại hạ đã mạo muội rồi."
Lão Lương không muốn tiếp tục nói chuyện này, chuyển qua vấn đề khác lão giữ thái độ nghi ngờ mà hỏi:" Có gì làm chứng rằng ngươi là người của Cẩm Y Vệ nước ta ?"
Kẻ đến suy nghĩ một chút, tiếp đó hỏi:" Lương đại nhân ngài vẫn còn cùng Dương cô nương qua lại chứ ?"
Lời này vừa ra khiến Lương Đắc Bằng giật mình, lão trước khi đỗ đạt đã có vợ con ở quê. Năm đó vào kinh tham gia thi hội tình cờ quen biết với Dương Tú Nga, hai người qua lại với nhau. Khi đã làm quan Lương Đắc Bằng muốn cưới nàng vào cửa, tuy nhiên nàng ta lại nhất quyết không chịu làm th·iếp, vậy nên chỉ có thể tùy ý nàng ở bên ngoài, thỉnh thoảng lão sẽ lén đến cùng nàng uống rượu, ngắm trăng, tâm sự nhân sinh. Năm ngoái nàng sinh cho lão một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp, lão đang cố tìm cách thuyết phục nàng vào ở Lương phủ. Thật không ngờ một người ở tận Yên Kinh xa xôi này lại biết được việc riêng tư này, đúng là khó tin. Lương Đắc Bằng hỏi lại :" Ngươi rốt cục là ai ? Tại sao lại biết chuyện này ?"
Đối diện đáp :" tại hạ là Phạm Ngũ Hải, người trong Cẩm Y Vệ vẫn thường gọi là U Ảnh . Chuyện của Lương đại nhân đương nhiên là có người của Cẩm Y Vệ chúng ta vô tình biết được báo lại cấp trên, tình cờ tại hạ nghe thấy."
Lương Đắc Bằng giật mình, hoá ra chuyện xấu trong nhà quan lại thực sự bị Cẩm Y Vệ biết được, viết thành sách lưu lại cũng như dâng lên hoàng đế, đương kim bệ hạ không nó nói dối trong tiệc tất niên năm trước. Còn tên tuổi của đối phương lão chưa nghe qua bao giờ, càng không biết biệt hiệu U Ảnh gì đó. Chỉ là dựa vào những gì vừa xảy ra, lão có thể xác định đối phương hẳn là không nói láo, thật sự là người của Cẩm Y Vệ Đại Việt nằm vùng ở Yên Kinh. Đạt được sự tin tưởng trong lòng, Lương Đắc Bằng hỏi:" bệ hạ truyền lệnh cho ta những gì?"
Phạm Ngũ Hải đáp :" bệ hạ muốn đại nhân dốc hết sức đàm phán để người Minh chấp nhận việc giao thương qua biên giới. Đương nhiên việc này không dễ làm, vậy nên bệ hạ có nói nếu chuyện này làm tốt sẽ trọng thưởng cho sứ đoàn, làm không được cũng không bị trách phạt, bệ hạ hiểu cho sự khó khăn mà các vị đang gặp phải."
Lương Đắc Bằng coi như đã rõ, cũng biết tiếp theo cần phải làm gì. Lão nói:" phiền ngươi giúp ta tâu lại rằng Lương Đắc Bằng sẽ hết sức vì nhiệm vụ bệ hạ giao phó."
Phạm Ngũ Hải nói:" tại hạ chắc chắn sẽ giúp đại nhân truyền lại lời tâu về Đông Kinh. Đã không còn chuyện gì, tại hạ xin cáo từ ."
Nguyễn Đắc Bằng khẽ nói:" vậy thì đa tạ, tạm biệt." - Lão coi đối phương chỉ như người truyền tin, không hy vọng có quan hệ gì đó quá thân cận, vậy nên không có giữ lại, chưa kể nơi này là Hồng Lô Tự nước Minh, đối phương không nên ở lại lâu.
Phạm Ngũ Hải chắp tay lần nữa, xong đó phi thân qua cửa sổ rời khỏi Hồng Lô Tự. Bản thân hắn không biết sự xuất hiện xuất nhập của mình bị người khác nhìn thấy, trong bóng đêm âm thầm theo đuôi.
***
Đông Kinh, trong phủ của Lại Bộ thượng thư Bùi Minh Viễn diễn ra một cuộc gặp mặt bí mật. Người tới gồm có Bùi Thủ Chân và Lữ Côi Vương. Bùi Thủ Chân hay còn có thể gọi là Lê Chân, vốn là trưởng tử của Cung Vương, là huynh trưởng của Lữ Côi Vương. Năm xưa Cung Vương q·ua đ·ời, Thánh Tông đã ngầm ra chủ ý cho hắn đổi sang họ Bùi, làm con nuôi của Bùi Cầm Hổ. Tình thế ép buộc, Lê Chân nào dám không nghe, từ đó hắn đổi tên Bùi Thủ Chân, luôn an phận sống ở vùng quê bên xứ Sơn Tây. Ngày hôm nay lại được Bùi Minh Viễn đón vào kinh, sắp xếp một cuộc gặp bí mật này.
Sở dĩ Bùi Minh Viễn làm như vậy là do Lữ Côi Vương đã yêu cầu, hắn đương nhiên không từ chối. Vị kia sau khi thu phục hắn cuối cùng cũng tiến hành giao nhận, để cho hắn chính thức đầu nhập Lữ Côi Vương. Tuy nhiên chuyện này tạm thời chưa thể lộ ra, vậy nên việc Lữ Côi Vương đến đây ngày hôm nay rất bí mật, bản thân vương gia cũng tự cải trang.
Huynh đệ lâu năm gặp lại, có quá nhiều điều muốn nói với nhau, Bùi Minh Viễn biết ý vậy liền lui ra ngoài, để hai người có thể cùng nhau tâm sự.
Trong phòng, Lữ Côi Vương ánh mắt đỏ hoe, hắn vẫn nhớ năm đó đại ca đã rất thương hắn, hay cho hắn rất nhiều đồ ăn ngon. Quá xúc động, hắn nghẹn ngào hỏi :" Đại ca, những năm nay huynh sống thế nào ?"
Bùi Thủ Chân nhẹ nhàng đáp:" Rất tốt, mấy năm nay ta đều chăm chỉ cày cấy, bình yên sống qua ngày. Tiểu đệ, còn ngươi thì sao, vẫn tốt cả chứ ?"
Lữ Côi Vương cảm thấy bất công cho huynh trưởng, uất khí trong lòng nổi lên, khoé mi có gì ươn ướt. Năm đó sau chính biến Thiên Hưng, người đầu tiên mà bách quan muốn lập lên làm vua là phụ vương hắn, chỉ tại ông lại không nghe nên cờ mới đến tay Thánh Tông. Phụ vương có bao hiền lành, có bao an phận, người nhường cơ hội lại cho em trai, cuối cùng đổi lại là gì chứ. Bản thân phụ vương bị ép c·hết, gia đình ly tán, các huynh đệ khác của hắn đều bị ép phải từ bỏ thân phận hoàng tộc, thay tên đổi họ cúi đầu sống qua ngày. Bản thân hắn tuy sống khá hơn một chút nhưng trong lòng chưa bao giờ hết lo sợ, sợ một ngày nào đó Thánh Tông, Hiến Tông lại đổi ý ra tay với hắn.
Giá như năm xưa phụ vương không từ chối, người chấp nhận nắm giữ thiên hạ thì tốt biết bao. Phụ vương không cần uất ức mà c·hết, gia đình hắn không cần ly tán khắp nơi. Nếu vậy đại ca trước mặt hắn đây có khi đang làm hoàng đế cũng không biết chừng, dù không cũng có thể làm một vương gia cao quý, nào có bộ dạng nông dân như hiện tại.
Quay lại cuộc trò chuyện, Lữ Côi Vương đáp :" đệ sống rất rốt, trong nhà có một thê tử, năm th·iếp thất, nhi tử cũng có sáu đứa, ngoài ra còn có bốn nữ nhi."
Bùi Thủ Chân vui vẻ nói :" vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thấy đệ có thể sống tốt lòng ta rất vui vẻ." Ngừng một chút lão trầm ngâm, rồi cảm khái : " không biết lão nhị, lão tam, lão tứ cùng với Hoa muội, Tuyết muội những năm qua sống thế nào, có khoẻ mạnh không ."
Lữ Côi Vương đáp:" bọn họ đều khoẻ, chỉ là cuộc sống không được sang giàu. Bấy lâu nay đệ vẫn cho người ngầm lưu ý tình hình của mọi người, chỉ là để tránh phiền toái không cần thiết nên không dám ra tay giúp đỡ mọi người."
Bùi Thủ Chân nghe được tin tức của các em trai gái khác thì vui mừng, đều khoẻ mạnh là tốt rồi. Bản thân lão biết thân phận của mình rất đặc thù vậy nên từ khi đến Sơn Tây không có nghe ngóng tin tức của huynh đệ, luôn an phận sống một chỗ tránh để cho người hữu tâm lo lắng. Lão cũng hiểu được tiểu đệ tại sao làm vậy, đơn giản là tránh cho mọi người gặp nguy hiểm mà thôi. Lão nghĩ một chút, tiếp đó hỏi:" tiểu đệ, đệ tìm ta đến đây là có chuyện gì sao ?"
Lữ Côi Vương đáp:" bao nhiêu năm qua đệ rất nhớ mọi người, lúc nào cũng mong được đoàn tụ với các huynh, các tỷ. Chỉ là hoàn cảnh không cho phép nên đành phải chịu, nay đệ đã có chút thế lực, có thể làm vài việc. Sắp tới đệ muốn ngầm giúp đỡ mọi người một chút, để mọi người có thể sống sung túc hơn, không cần vất vả như hiện tại ."
Bùi Thủ Chân lắc đầu, lão nói: " không nên, mọi người đều sống như vậy mấy chục năm, không cần thay đổi, tránh xảy ra điều phiền toái cho đệ cũng như cho mọi người."
Lữ Côi Vương hiểu được lo lắng trong lòng đại ca, hắn tự trách mình không thể làm nhiều hơn. Nếu như hắn có thể làm hoàng đế thì tốt biết bao, hắn sẽ khôi phục thân phận hoàng tộc cho mọi người, ban cho các huynh tỷ vinh hoa phú quý. Một ý chí quyết tâm rất lớn dâng lên trong lòng hắn, nhất định hắn phải giành được giang sơn này.
Lữ Côi Vương suy nghĩ rồi hỏi:" đại ca, huynh nhớ phụ vương chứ, có muốn ngày nào đó đến thăm người không ?"
Bùi Thủ Chân trầm ngâm, tiếp đó trả lời :" muốn thì đương nhiên là muốn, tuy nhiên ta bây giờ chỉ là thường dân nào có quyền trở về Lam Kinh tế bái phụ vương. E là kiếp này không thể, chỉ có thể đợi khi c·hết đi sẽ xuống dưới đó hầu hạ phụ vương bồi tội vậy."
Lữ Côi Vương nắm lấy tay Bùi Thủ Chân mà nói :" đại ca yên tâm, kiếp này còn có thể, huynh hãy đợi đệ vài năm, chắc chắn đệ có thể để huynh đường hoàng trở lại Lam Kinh tế bái phụ vương, những người khác trong nhà chúng ta cũng vậy."
Bùi Thủ Chân vỗ vỗ bàn tay em trai khẽ nói:" Bình à, đừng có liều lĩnh, cả nhà chúng ta không dễ dàng gì sống được đến giờ, dù có nhiều chuyện không như ý nhưng ít nhất vẫn bình an, đừng có tự c·hôn v·ùi bản thân cũng như mọi người ".
Lữ Côi Vương đáp lại :" đại ca yên tâm đi, đệ sẽ hành sự cẩn trọng, chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Chưa kể đệ có rất nhiều người hậu thuẫn, lực lượng rất mạnh, chắn chắn sẽ thành công." - hắn tỏ ra rất tự tin, vừa là để trấn an đại ca, vừa là để trấn an chính mình.
Bùi Thủ Chân nghe vậy chỉ biết thở dài, tiểu đệ này rất cố chấp, lão khuyên không được, chỉ đành phó mặc cho số phận vậy. Hy vọng nó có thể thành công, sau khi trở về lão sẽ không ngừng cầu trời giúp nó vậy.
Hai huynh đệ tiếp tục ôn lại chuyện xưa, nhớ lại thời gian còn ở trong Vương phủ. Khi đó cả nhà bọn họ đều rất vui vẻ cùng nhau sinh hoạt, cả một bầu trời hoài niệm. Đến nửa đêm hai người mới nghỉ ngơi, cùng giường ngủ chung một hôm, sáng hôm sau Lữ Côi Vương cải trang rời khỏi Bùi Phủ, Bùi Thủ Chân thì hoá thân thành gia nô nhà họ Bùi được phái về điền trang ở quê .