Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 235. Hoạ Sĩ tặng sách.

Chương 235. Hoạ Sĩ tặng sách.


Chương 235.

Mất hai ngày để Vũ Như Tô hoàn thành thiết kế khu xưởng đóng tàu, một mô hình đầy đủ cùng với những bản vẽ chi tiết được hắn đưa ra. Năm người phụ trách xưởng về sau đều đóng góp ý kiến rất nhiều để hắn điều chỉnh cho phù hợp, Lê Tấn xem xong khá hài lòng, liền duyệt thông qua. Vốn ban đầu duyệt chi cho xưởng tàu là 20 vạn quan, chủ yếu là tiền dùng cho xây dựng nhà xưởng, mua sắm đồ nghề, vật liệu đóng tàu. Đương nhiên đây chỉ là lần rót vốn thứ nhất, về sau sẽ tùy theo tình hình mà cấp thêm nhiều ít.

Tiếp đó Lê Tấn quyết định dẫn người rời khỏi An Dương đi tới huyện Nghi Dương bên cạnh. Năm người Sa Đồ, Lương Khoan, Đỗ Mục, Trình Duyệt, Nguyễn Tam được lệnh ở lại An Dương. Bọn họ chờ người của Công Bộ mà Lê Tấn đang cho triệu tới phụ trách xây dựng khu xưởng, ngoài ra là những thợ đóng tàu khác ở trong xưởng đóng tàu ở Đông Bộ Đầu ngày đó đồng ý của đề nghị của hoàng đế sẽ tới đây. Trong thời gian này bọn họ sẽ chiêu mộ thợ đóng tàu cho xưởng trong tương lai, theo ý Nguyễn Tam thì trước tiên sẽ chọn người ở làng Cống Mường nhà lão, ít nhất có thể tuyển được 200 thợ lành nghề, sau đó từ từ thêm sau. Bốn người còn lại đều nhất trí phương án này, mọi người đều bắt đầu hành động.

***

Nghi Dương và An Dương liền kề, chỉ cần một buổi sáng là đoàn người nhà vua đã tới được huyện thành Nghi Dương. Tri huyện Nghi Dương Đặng Tiến Đông nhận được tin liền cùng hương thân địa phương nghênh đón từ xa.

Trong toà phủ đệ nghỉ lại, Lê Tấn bắt đầu ra lệnh cho Lý Phong:" Ngươi đi tìm nơi phong thủy tốt ven sông Văn Úc, trẫm cần dùng tới."

Lý Phong tuân mệnh đi làm, lão dẫn theo hai đệ tử nhỏ của mình rời khỏi huyện thành đi về phía nam khảo sát bên sông Văn Úc.

***

Trên huyện thành, hai lão Quỷ Lười và Hoạ Sĩ đang ngồi uống trà trong một quán ven đường thì gặp một tình huống thú vị. Có hai đứa nhỏ một tra một gái, tầm hơn mười tuổi đến quán đối diện muốn ăn chè, tuy nhiên quán chỉ còn đủ một bát vậy nên chủ quán không biết nên bán cho ai. Nhìn nhau hiểu thấu lòng đối phương, hai lão bắt đầu cá cược. Quỷ Lười chọn chủ quán sẽ bán cho tên thiếu niên, đơn giản từ quần áo mặc bên ngoài có thể thấy nó là con nhà giàu, chủ quán đương nhiên ưu tiên khách hàng loại này hơn, ngược lại Hoạ Sĩ chỉ có thể cược vào thiếu nữ còn lại, tiền cược lần này là 20 lạng bạc.

Phía bên kia, thiếu nữ mở miệng nhỏ giọng nói:" ngươi có thể nhường cho ta không, đây là lần đầu tiên ta đến đây, ta rất muốn được một lần thưởng thức món chè này."

Thiếu niên lắc đầu nói:" không được, ta thích món chè quán này, vì vậy mà thường tới đây, ngươi chưa thử bao giờ nào biết mùi vị ra sao, cũng chưa có yêu thích, nhường cho ta, ngươi đi đi."

Thiếu nữ thấy vậy liền cúi đầu đi ra, nàng thấy đối phương ăn mặc quần áo đẹp mắt, chắc chắn là con nhà giàu có mà nàng chỉ là cô bé nhà nghèo, không nên gây phiền phức thì hơn. Nói đúng ra thì nhà nàng trước đây nghèo thôi, hiện giờ không còn nghèo nữa, ít hôm trước đại ca nàng đánh được cá lớn đã dâng lên hoàng thượng nhân dịp ngài tới Kinh Môn, vì vậy mà hai hôm trước được ban thưởng rất nhiều tiền cùng ruộng đất. Hôm nay đại ca dẫn nàng vào thành bốc thuốc cho mẹ, tiện thể mua thêm mấy xúc vải tốt về may quần áo mới. Nàng là nhân lúc đại ca đi bốc thuốc chạy vào quán chè muốn ăn thử, từ nhỏ đến lớn nàng chưa được ăn qua chè trong huyện thành, cơ bản mỗi chén 3 đồng là rất đắt so với thu nhập của nhà nàng, trước kia nàng rất ít khi vào thành, mỗi lần tới đều không dám tiêu tiền vào những thứ như vậy.

Ngay khi nàng vừa định rời đi thì phía trước có tiếng gọi :" làm sao vậy, ai bắt nạt em sao ?"

Thiếu nữ đáp :" không phải đâu anh cả, em chỉ là muốn ăn chè nhưng quán này bán hết rồi, chúng ta đi thôi."

Người anh nhìn thấy em gái biểu hiện như vây thì biết có chuyện gì đó, tuy nhiên nàng đã không muốn nói thì thôi vậy. Hôm nay hoàng đế mới vào thành, không nên gây chuyện thì tốt hơn, ngoài ra trong thành này có nhiều người quyển quý, nhà bọn họ chọc không nổi. Vậy là hai anh em dẫn nhau rời đi, bọn họ tiến tới tiệm vải trong thành .

Bên trong quán trà, lão Quỷ Lười cười nhẹ giơ tay ra, bên kia Hoạ Sĩ móc tới một tấm ngân phiếu đưa vào tay lão. Hoạ Sĩ không còn tâm trạng uống trà liền đứng dậy rời đi, không chỉ vì thua cược mà còn là lão mới tìm thấy một chất liệu tốt cho truyền thừa võ công của mình. Anh trai cô bé kia dáng người cao lớn, cơ bắp rất lực lưỡng, cánh tay rất dài, tất cả yếu tố trên phù hợp cho dùng binh khí dài, đặc biệt là đại đao.

Bên quán chè đối diện thiếu niên ngồi chậm rãi thưởng thức món chè ưa thích của mình, không biết rằng phía bên kia vừa có người nhờ vào mình kiếm tiền. Một hồi lâu sau một người đàn ông trẻ tuổi đi tới khẽ gọi :" Huân nhi ăn xong chưa, về thôi con."

Thiếu niên lập tức đáp:" con xong rồi, cha chờ con trả tiền rồi đi." - Nói xong thiếu niên móc trong túi ra mấy đồng tiền gửi cho chủ quán, xong đó đi ra ngoài.

Tuy nhiên trong lúc nó đang tính tiền thì người cha nhìn quanh, một gương mặt đã từng thấy qua hiện lên trong mắt hắn. Lập tức tiến tới quán trà, chắp tay hướng về phía Quỷ Lười nói:" tiền bối, người còn nhận ra tại hạ chăng ?"

Quỷ Lười nghĩ nghĩ rồi đáp :" ngươi là kẻ luyện đao chẳng ra gì trong võ đường đó sao ?"

Bé Huân đứng phía sau thấy cha mình bị người khinh thường liền lên tiếng phản bác : " lão nói gì vậy, cha cháu là đệ nhất cao thủ dùng đao ở Nghi Dương này, nếu cha cháu mà đao pháp chẳng ra gì thì thiên hạ người dùng đao đều là kẻ kém cỏi cả ư."

Quỷ Lười không có ý giải thích, liền đáp: " đúng vậy, thiên hạ người dùng đao tốt quả thật không có mấy người, ta biết thì có thể xem là biết dùng đao chỉ không quá 20 người."

Lởi này của Quỷ Lười vừa ra khiến đứa nhỏ im bặt, nó không rõ ông lão phía trong là ai, tại sao dám mạnh miệng như vậy. Cha nó bên cạnh thì cảm thấy vui mừng, nghe giọng điệu thì biết đối phương chính là cao thủ dùng đao đỉnh cấp trong thiên hạ, người được lão để vào mắt không có bao nhiêu. Hắn mong muốn có thể bái người như vậy làm sư phụ, năm đó trong võ đường hắn từng muốn bái sư, tuy nhiên đối phương chỉ nói vài lời rồi bỏ đi, dù vậy vẫn giúp hắn được lợi rất nhiều. Hắn liền nói:" tiền bối đến Nghi Dương đã có nơi nghỉ chân chưa? Nếu chưa xin mời đến nhà vãn bối ở lại, vãn bối muốn mời tiền bối bữa rượu nhạt."

Quỷ Lười liền lắc đầu đáp :" Không được, ta phải trở về, buổi tối còn phải canh gác đâu, không có mặt sẽ bị tiểu chủ nhân trách phạt." - nói rồi không đợi đối phương nói gì thêm, lão móc trong người ra 10 đồng tiền đặt lên bàn, không cho đối phương cơ hội chào mời, nhanh chóng rời đi.

Huân cùng với những người xung quanh bị hành động không nể mặt mũi,nhanh chóng biến mất của lão làm giật mình, phải biết người mời là Vũ gia tam thiếu danh tiếng rất lớn ở đất Nghi Dương này. Chủ quán liền hỏi:" Vũ tam thiếu gia, người vừa rồi là ai vậy ?"

Người đàn ông đang thất vọng vì hành động rời đi của Quỷ Lười vậy nên không muốn nhiều lời, hắn đáp:" ta không biết." Sau đó liền dẫn con trai rời đi, trên đường trở về nhà họ Vũ, hắn vẫn luôn suy nghĩ. Từ lời nói của người kia thì biết lão không phải là người phiêu bạt giang hồ mà là hộ vệ của ai đó, một cao thủ như vậy làm hộ vệ thì chủ nhân hẳn là người quyền thế rất lớn. Liên tưởng đến chuyện đương kim bệ hạ mới đến hôm nay, hắn đoán tiểu chủ nhân trong lời lão là hoàng đế. Muốn tìm lão xin học nghệ thì có chút khó khăn, người bên cạnh hoàng đế không phải hắn muốn bái sư liền bái sư.

***

Ngoài thành Nghi Dương về phía nam, hai anh em mang theo mấy thang thuốc, hai xúc vải trên đường trở về . Đi được nửa đường thì dừng lại nghỉ ngơi ở gốc đa ven đường. Đúng lúc này lão Hoạ Sĩ xuất hiện trong bộ dạng người qua đường, lão lại gần hỏi:" ta đi đường xa khát quá,hai đứa có mang nước theo thì cho ta xin một chút được không ?"

Người anh trai nhìn thấy lão hỏi thì đánh giá, đây là một người đàn trông đã ngoài 50 mươi đến 60 tuổi, dáng người cao lớn, tay chân nhìn còn rất có sức lực. Không dám thất lễ, hắn đáp :" dạ có, xin mời ông uống nước ." - Cùng với lời nói, hắn tháo chiếc túi đựng nước đưa đến cho đối phương.

Hoạ Sĩ không có khách khí, liền mở nắp uống một hơi như thể rất khát. Xong đó đưa trả lại túi nước, nói thêm :" cảm ơn các cháu, hai đứa đi đâu mà mang nhiều đồ vậy."

Người anh trai đáp :" bọn cháu hôm nay vào huyện thành mua đồ, bây giờ đang trên đường trở về nhà."

Hoạ Sĩ tỏ vẻ hiểu, lão hỏi: " ra là vậy, gặp nhau chính là duyên phận, ta có chút kỹ nghệ mưu sinh, cháu muốn học chút hay không ?"

Người anh trai tỏ ra khó hiểu, hai bên chỉ mới quen, chưa gì đối phương đã muốn truyền nghề, điều này thật kỳ quặc, hắn liền đề cao cảnh giác. Hỏi lại :" bác muốn dạy cháu nghề gì vậy ?"

Hoạ Sĩ liền đáp :" ta là một hoạ sư, cháu muốn theo ta học vẽ không?"

Người anh trai lắc đầu nói :" cháu không." - Hắn đương nhiên không đồng ý, trong suy nghĩ của hắn vẽ vời chỉ dành cho đám nhà giàu rảnh rỗi, bút mực giấy vẽ đều rất đắt, hắn nào có điều kiện đi học thứ đó. Học vẽ không có giá trị thực tiễn, hắn không cảm thấy nghề này giúp gì cho cuộc sống của mình về sau.

Lão Hoạ Sĩ lại nói :" vậy thì bỏ đi, thật là đáng tiếc, đành vậy thôi. Cho ta hỏi cháu biết chữ chứ ?"

Người anh đáp :" dạ cháu biết, có gì không bác ."

Hoạ Sĩ nói :" vậy ta tặng cháu quyển sách, lúc nào rảnh rỗi thì lấy ra đọc, tăng thêm chút kiến thức, coi như ta cảm ơn nước uống của hai đứa." Nói xong lão móc trong ngực ra một quyển sách cũ, bên ngoài không có ghi tên đưa cho thành niên.

Người anh càng cảm thấy kỳ lạ, tuy nhiên vẫn hai tay nhận lấy, không quên nói cảm ơn. Hắn nghĩ đơn giản là đối phương tặng thì cứ lấy, về nhà mở ra thấy hay thì đọc, còn không thì bỏ một bên cũng không hại gì .

Hoạ Sĩ tặng sách thành công liền cáo từ rời đi, không để ý ánh mắt như nhìn dị nhân mà hai anh em nhìn mình. Trong lòng lão cảm thán, đối phương không muốn học vẽ thì không thu làm đồ đệ được, chỉ có thể tặng nó quyển sách, thành tựu ra sao phải xem vận mệnh.

Chương 235. Hoạ Sĩ tặng sách.