Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 243. Mạc gia chuyển nhà.

Chương 243. Mạc gia chuyển nhà.


Chương 243.

Đoan Môn, Phùng Hổ trên đường xuất cũng thì gặp mặt Quốc Sư đang tiến cũng, liền chắp tay hành lễ chào. Giờ đây trong lòng lão rất kính trọng vị này, nhờ có những câu chuyện của lão mà bệ hạ mới biết được bao điều mới lạ. Trong lòng lão có tính toán khi trở về phải nếu ý kiến với Thượng Thư đại nhân, để ngài ấy mời Quốc Sư thường đến Công Bộ kể chuyện cho bọn lão nghe, biết đâu lại nghe ra rất nhiều điều mới lạ hữu ích.

Lý Phong là quốc sư, lại chưởng quản Khâm Thiên Giám, thân phận địa vị cao hơn đối phương rất nhiều. Tuy nhiên không có làm thể hiện thái độ bề trên mà chắp tay hoàn lễ rồi tiếp tục vào cung.

Trái với sự vui mừng ra mặt của Phùng Hổ là sự lo lắng của Lý Phong, mới vừa đây thôi lão hắt xì liên tục không biết ai lại nói gì tới lão. Lý Phong gần đây tâm lý đè nặng, chuyện tìm mỏ vàng bạc đã lâu như vậy mà chưa đưa ra được kết quả, lão cũng không ngại vất vả theo chân bệ hạ đi một chuyến, nhiều lần thử hỏi mà vẫn là bệ hạ trí nhớ không tốt. Vốn định khi về tới kinh thành sẽ dùng sự gấp gáp và áp lực từ ánh nhìn của các triều thần mà cầu bệ hạ thương xót nói ra, nào ngờ xảy ra vụ hành thích, vào thời điểm đó lão mà dám hỏi có khi lại được nhận vàng mã hàng năm.

Chuyện này chỉ có thể tạm gác lại, tuy nhiên hôm nay bên phía Công Bộ có một số quan viên bắt đầu dò la tin tức Khâm Thiên Giám của lão, họ muốn biết việc tìm kiếm mỏ vàng bạc có tiến triển gì không. Áp lực của Lý Phong liền lớn, nhiều quan viên chú ý tới việc này thì lão không thể trì hoãn mà phải đưa ra câu trả lời. May mà bệ hạ tâm trạng có vẻ khá hơn, hôm nay ngài đã thiết triều xử lý chính sự, Lý Phong quyết định tiến cung cầu bệ hạ lần nữa.

Hơn một khắc sau, Lý Phong xuất hiện trong Ngự Thư Phòng bắt đầu mưu cầu cái tên địa danh nào đó tại đây.

Gặp mặt Lê Tấn liền hỏi:" Lý Phong, ngươi từng đi qua nơi nhiều nơi, có khi nào chứng kiến d·ịch b·ệnh trên gia s·ú·c chưa ?"

Quốc Sư hơi bất ngờ nhưng có việc cầu bệ hạ, không thể không lục lại trí nhớ, lão tâu :" bẩm bệ hạ, nhiều năm phiêu bạt giang hồ thần từng gặp qua một vài lần d·ịch b·ệnh trên gia s·ú·c. Có d·ịch b·ệnh trên gà ở Tứ Xuyên, d·ịch b·ệnh trên lợn tại Giang Tây, d·ịch b·ệnh trên trâu tại Chiết Giang."

" Vậy những khi có dịch như vậy bên nước Minh thường đối phó ra sao ?" Lê Tấn tò mò mà hỏi.

Quốc Sư đáp:" Khi phát hiện quan phủ sẽ đưa ra lệnh thiêu hủy tất cả vật nuôi cùng loại trong v·ùng c·ó d·ịch, tuy nhiên có người dân xót của lén mổ thịt gia s·ú·c bị bệnh. Phần nhiều ăn không bị làm sao, tuy nhiên cũng có khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Giống như lần ở Giang Tây dân chúng ăn thịt lợn bệnh đã xảy ra nhiều trường hợp có dấu hiệu n·gộ đ·ộc, cả trăm người vì thế mà c·hết, khiến cho quan phủ phải huy động phủ binh đi bắt hết lợn trong vùng đem hủy."

Chuyện ăn thịt gia s·ú·c bị bệnh dẫn đến c·hết người không có gì khó hiểu, mầm bệnh có thể truyền tới người qua đường ăn uống, dù là thế kỷ 21 cũng từng xảy ra chuyện này. Vậy nên Lê Tấn không quá bất ngờ, chuyển qua vấn đề hắn quan tâm :" Trừ tiêu hủy vật nuôi bị bệnh ra quan phủ không còn cách làm nào khác ư ? Không mời các thú y sư tìm cách chữa trị cho vật nuôi sao ?"

Lý Phong lắc đầu :" Quan phủ sẽ không làm vậy đâu thưa bệ hạ ?"

Lê Tấn khó hiểu hỏi lại :" Tại sao vậy ? Không phải cố gắng cứu chữa cho vật nuôi sẽ tốt hơn sao, làm vậy sẽ giúp dân chúng giảm thiểu thiệt hại ."

Lý Phong nghe xong liền biết vị này quá thiếu hiểu biết xã hội về vấn đề này, bắt đầu giải thích :" Có rất nhiều lý do mà quan phủ lựa chọn tiêu hủy vật bị bệnh. Thứ nhất, cách này nhanh chóng có hiệu quả, ngăn cho d·ịch b·ệnh tiếp tục lan rộng. Thứ hai, nếu xảy ra dịch chứng tỏ thú y sư bình thường không thể trị khỏi, thú y sư có năng lực giỏi rất hiếm, người có tài trong lĩnh vực này đa số đều được trưng dụng vào q·uân đ·ội chuyên chăm sóc chiến mã. Thứ ba, tiêu hủy thì người gánh chịu thiệt hại là dân chúng, trong khi chữa trị cho vật nuôi nhằm dập dịch thì quan phủ phải bỏ tiền mời y sư, đồng thời mua thảo dược, trên góc độ người làm quan đương nhiên chọn tiêu hủy có lợi hơn."

Lê Tấn im lặng, thú y sư có trình độ khan hiếm, việc dùng y dập dịch đúng là khó khăn. Dù có thể chữa trị cũng tốn không ít thời gian, tiền bạc, quan lại địa phương không muốn làm như vậy, không ai muốn mạo hiểm gánh trách nhiệm. Làm quan không dám vì dân mưu lợi, chỉ lo giữ mũ quan của mình đúng là thời nào cũng có, thậm chí còn không ít. Cần có một sự thay đổi trong lĩnh vực thú y nhằm thúc đẩy ngành chăn nuôi phát triển theo quy mô lớn, đây là kế hoạch tiếp theo của hắn.

Tạm bỏ qua chuyện này, Lê Tấn hỏi:" hôm nay khanh tiến cung có gì muốn tâu với trẫm sao ?"

Lý Phong đáp :" bệ hạ lệnh cho thần tìm trên đất Đại Việt nơi nào có vàng bạc, đến nay thần vẫn không thể hoàn thành sứ mệnh. Hôm nay thần tiến cung xin thỉnh tội với bệ hạ."

Gần đây có quá nhiều chuyện, Lê Tấn gần như đã quên mất chuyện này, giờ được Lý Phong nhắc khéo liền nhớ ra. Không làm khó lão thêm, hắn nói:" trong vùng đồi núi phía tây Quảng Nam có mỏ lớn nhiều vàng, Đại Việt không có nơi nào có mỏ bạc. Tiếp theo khanh tự thao tác đi."

Lý Phong nghe xong rất bất ngờ, theo lão được biết người Việt có dùng bạc như một đồng tiền mạnh, phía tây bắc dân tộc thiểu số rất thích trang sức bạc, trong dân có bạc, không thể ngờ trên đất Đại Việt lại không có mỏ . Lão liền hỏi :" bệ hạ, vậy bạc mà dân chúng Đại Việt vẫn dùng đến từ đâu ?"

Lê Tấn trả lời :" đa số là từ trao đổi với nước khác mà có, cũng có vài nơi có sản bạc nhưng rất ít ỏi, không thể coi là mỏ."

Lý Phong im lặng suy nghĩ chút lại hỏi :" bệ hạ, người có thể cho thần một địa danh cụ thể hơn được không, phía tây Quảng Nam cũng tương đối rộng."

Lục lại trí nhớ kiếp trước Lê Tấn chỉ nhớ được hai địa danh gắn với vàng ở Quảng Nam là Bồng Miêu và vùng đồi núi Nam Trà My, hắn liền đem chúng nói cho Lý Phong.

Lý Phong đạt được điều mình mưu cầu liền xin phép rời đi, lão còn phải trở về thao tác một chút, cần như lập đàn cúng tế, thực hiện câu thông thần phật rồi mới có thể lại tâu lên bệ hạ trong buổi triều hội tiếp theo.

***

Tại huyện Nghi Dương, xứ Hải Dương, những công văn gần đây tạo nên dư luận rất lớn. Chuyện là sau khi hoàng đế tới đây đã ra quyết định mở trang trại, xưởng rượu, cả khu xay bột gì đó nữa. Để phục vụ cho kế hoạch này cần có quỹ đất, huyện nha mới thông báo sẽ lấy đất hai khu ruộng ven sông cùng với đất ở làng Cổ Trai. Dân chúng đương nhiên là không muốn, dù rằng được hứa hẹn đền bù gấp đôi giá bán ruộng đất hiện thời, đặc biệt là dân làng Cổ Trai đã bao đời sinh sống tại đây này phải rời đi nên bất mãn vô cùng, nhiều người lén chửi bới hoàng đế đã hại họ. Tuy nhiên lệnh đã ban ra không thể làm trái, mọi người phải bắt đầu tính toán chuyển đi sau vụ thu hoạch tháng 10.

Trong nhà họ Mạc, Mạc Đăng Dung cùng mẹ và em trai đang bàn bạc, em gái ngồi góc sân may áo mới cũng thỉnh thoảng lắng nghe.

Mạc Đăng Dung nói:" Thưa mẹ, nhà chúng ta hiện không thiếu tiền, lần này lại được bồi thường số lớn tiền đất, con dự định sẽ mua một gian nhà trong huyện thành, chúng ta chuyển tới đó ở. Vừa hay hai mẫu ruộng được ban thưởng huyện lão gia có nói cho con chọn, muốn vùng nào vụ sau ngài ấy phân cho vùng đấy. Sau khi dọn vào huyện thành con sẽ xin cấp ruộng gần đó, nhà chúng ta coi như có thể an gia."

Mẹ hắn liền nói:" vậy có tốn kém quá không, trong huyện thành nhà đất đắt hơn nhiều so với ở làng. Mẹ thấy vẫn nên về quê nhà ông ngoại con mua đất xây nhà đi, vậy cũng tiện cho việc đi lại với mọi người."

Người con trai thứ nói ra suy nghĩ của mình :" thưa mẹ, con cho rằng nên làm theo lời anh cả. Hai chúng con đều may mắn biết chữ, vào ở trong huyện thành có thể mưu cầu tương lai tốt hơn. Con có bàn với anh cả, tới đây con định làm thêm buôn bán nhỏ kiếm đồng ra đồng vào. Anh cả dự kiến nhờ quen biết tìm cơ hội xin làm nha sai, mẹ cũng biết anh ấy muốn luyện võ, làm nhà sai rất phù hợp đấy. "

Mạc Đăng Dung thêm vào một câu :" sức khoẻ của mẹ không tốt, vào ở trong huyện thành sẽ tiện hơn cho việc thăm khám cũng như bốc thuốc, trong thành có y đường bên làng ông ngoại không thể tiện lợi bằng."

Người mẹ cảm thấy tính toán như vậy cũng tốt, hai đứa nhỏ này cũng là muốn vươn lên, cũng như lo nghĩ cho nàng. Lần trước nhờ vào con cá lớn thằng cả bắt được ở cửa sông mà nhà nàng đổi đời, được bệ hạ ban thưởng nhiều tiền cùng với ruộng đất, ngay tức khắc từ hộ nghèo trong làng trở thành gia đình trung nông, có của ăn của để. Quan trọng hơn nhờ vào đó mà con trai làm quen được vài người trong huyện nha, có thể dựa vào đó mưu tính một chức nha sai. Nghĩ thông suốt nàng liền đồng ý với phương án con cả đưa ra.

Bàn bạc thêm một chút mọi chuyện coi như ổn thoả, Mạc Đăng Dung quyết định ngày mai vào huyện thành tìm mua nhà. Hắn gần đây đang luyện dùng đại đao, chưa có bình khí vừa tay chỉ đành dùng một cây gỗ nặng xem như đại đao sử dụng. Nói ra cũng kỳ lạ, chỉ là gặp nhau một lần, cho đối phương chút nước uống vậy mà được tặng lại một cuốn bí kíp luyện võ, trong đó có pháp môn luyện khí cùng một bộ tuyệt kỹ dùng đại đao, đến nay hắn vẫn có cảm giác không thật. Tuy nhiên đồ là đồ tốt, dù chỉ mới luyện ít lâu nhưng hắn cản thấy võ công trong bí kíp rất lợi hại.

Chương 243. Mạc gia chuyển nhà.