Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 244. Cầu đề cử.
Chương 244.
Tại Thanh Hóa, sau nhiều ngày làm việc cuối cùng quá trình bán đất nền cũng kết thúc tốt đẹp. An Vương ngồi trong công sở nghe Nguyễn Lân báo cáo :" bẩm vương gia, thời gian mở bán đã kết thúc, tổng cộng có 512 lô đất được tư nhân mua đi, hiện giờ còn 35 ô đất đang được treo ở đó chờ cho thuê."
An Vương trong lòng cảm thấy bội phục em trai của mình, tên kia tính toán thật cao minh. Xây dựng cảng mới mà không hề tốn tiền của triều đình, không chỉ không tốn tiền mà còn thu được hơn 20 vạn quan tiền bán đất. Một cái vùng cửa sông chẳng có giá trị gì trước kia lại đem đến lợi ích khổng lồ. Dân vùng này vốn toàn là dân nghèo làm chài lưới quanh năm, đất ven biển nhiễm mặn nào có trồng trọt được gì đáng kể đâu, bây giờ đều được chuyển đi, cấp cho đất làm nhà cùng với ruộng đồng canh tác, họ cảm ơn còn không hết, triều đình cơ bản không phải bỏ thêm tiền đền bù gì cả.
Trở lại cuộc trò chuyện, An Vương hỏi:" tiền bán đất người mua đã giao nộp đầy đủ cả rồi chứ ?"
Nguyễn Lân đáp:" thưa vương gia, đã giao đủ tổng cộng 204.800 quan. Bên phía thương nhân muốn thỉnh cầu vương gia sớm cấp cho bọn họ khế đất, xác lập quyền sở hữu hợp pháp của bọn họ, để bọn họ bắt đầu xây dựng."
An Vương đương nhiên không từ chối yêu cầu chính đáng này liền nói:" Được, ngươi giúp bản vương làm sổ sách, lập khế đất cho bọn họ, ấn tín ta để chỗ này ngươi tự đóng dấu, làm xong thì báo lại cho ta."
Nguyễn Lân được tín nhiệm liền chắp tay nói tạ, tiếp đó lão hỏi:" tiền bán đất thu được tiếp theo an bài thế nào, xin vương gia quyết định."
An Vương liền nói :" giữ lại 24.800 quan làm tiền xây dựng công sở, số còn lại đều phái người chuyển về kinh thành nộp cho Hộ Bộ."
Nguyễn Lân đã biết được tiếp theo cần làm gì, việc phụ trách quản lý việc xây dựng công sở tiếp theo vương gia cũng giao cho lão chủ trì. Đây cũng là công việc béo bở, nếu muốn có thể mưu lợi một chút, tuy nhiên Nguyễn Lân quyết định không làm vậy, vương gia giao cho chủ trì bán đất đã giúp lão kiếm bộn tiền từ đám thương nhân, không nên lại tham lam quá đáng.
Sau khi dặn dò một chút, An Vương quyết định dẫn theo bình sĩ hộ vệ chạy đến phủ thành Tĩnh Gia cùng vợ con đoàn tụ, giao Nguyễn Lân ở lại chủ trì công việc tại cảng biển. Nơi này vẫn còn là vùng đất chờ kiến thiết, hắn chưa thể dẫn theo vợ con cùng đến ở, phải đợi nửa năm một năm nữa đi.
***
Thất tịch đã qua nhưng mấy ngày đều có mưa, không khí Vu Lan tới gần toàn bộ Đông Kinh đang chuẩn bị cho ngày lễ lớn nhất tháng 7 âm lịch. Ở Chợ Đông các tiểu thương bày bán các vàng mã đủ loại, ... Dịp này các tiểu thương làm ăn rất đắt khách, dân chúng nhà nào thường cũng bỏ vài ba chục đồng mua vàng mã, mũ áo, nhà giàu thì mua cả ngựa giấy, thuyền giấy, xe ngựa giấy đốt cho tổ tiên.
Hôm nay ngày 14 tháng 7 hoàng đế lần lượt cho triệu Đàm tướng quốc cùng Ngô thượng thư vào cung. Tới trước là Đàm Văn Lễ, Lê Tấn bắt đầu bằng một câu hỏi:" Lễ Vu Lan chuẩn bị thế nào rồi ?"
Đàm tướng quốc đáp :" bẩm bệ hạ, Lễ Bộ chúng thần đã chuẩn bị ổn thoả." - ngày lễ Vu Lan, hoàng cung sẽ tổ chức lễ bái, mời người nhà Phật tới chủ trì cúng cô hồn. Ngoài ra còn có việc làm thiện tâm khác như phóng sinh, phát thức ăn miễn phí .
Lê Tấn nghĩ một chút lại hỏi :" Dự kiến vào giờ nào làm lễ ?"
Đàm tướng quốc đáp:" bẩm bệ hạ, đã sắp xếp vào giữa giờ chiều mới bắt đầu, không làm ảnh hưởng đến bệ hạ thiết triều buổi sáng sớm."
Lê Tấn tin tưởng vào năng lực sắp xếp những chuyện như này của Lễ Bộ, cơ bản năm nào họ cũng làm, lâu dần thành quen, sẽ không có sai xót.
Chuyển qua vấn đề khác, Lê Tấn hỏi:" Việc chuẩn bị cho việc sang sứ phương bắc làm lễ dâng hương Hoằng Trị Đế đến đâu rồi ?"
Đàm Văn Lễ tâu :" bẩm bệ hạ, Lễ Bộ đã trù bị đầy đủ cống phẩm, chỉ còn đợi bệ hạ chọn người dẫn đoàn là có thể sang sứ phương bắc."
" Tốt, trẫm sẽ sớm định ra người dẫn đoàn, đầu tháng sau sứ đoàn sẽ khởi hành." - Lê Tấn nói ra dự định của mình.
Đàm tướng quôc nhận được lời khen không có biểu hiện thái độ gì quá lớn, tiếp theo chuyển vấn đề khác hỏi :" bệ hạ, người đã xem xong đề thi hương rồi chăng?"
Nói đến chuyện này Lê Tấn có chút lúng túng, hắn lười nên ném việc này cho Đạt rồi, vốn định buổi chiều muộn sẽ gọi nó đến hỏi kết quả, nào ngờ Đàm Văn Lễ lại hỏi lúc này. Cố giữ giọng điệu bình thản mà nói :" trẫm xem xong rồi, hiện đang cân nhắc nên lựa chọn đề nào, sáng mai thiết triều trẫm sẽ giao cho khanh lựa chọn của trẫm."
Đàm Văn Lễ nghe vậy thì yên tâm, nay đã là trung tuần tháng 7, cần phải nhanh chóng xác định đề thi để còn cử người phát đề thi đến các địa phương cho kịp kỳ thi hương vào nửa cuối tháng sau. Không còn vấn đề gì nữa lão xin cáo lui và được Lê Tấn chấp thuận.
Sau khi Đàm tướng quốc rời đi đến lượt Công Bộ Ngô thượng thư tiến vào Ngự Thư Phòng, gặp mặt Lê Tấn liền hỏi:" Ngô ái khanh, đê sông Cầu tiến độ hoàn thành thế nào rồi ?"
Ngô Minh đúng sự thật tâu :" bẩm bệ hạ, đê sông Cầu cơ bản đã thi công gần xong, theo bên đó báo về thì ngày 17 này có thể hoàn công."
" Rất tốt, khanh cho lập danh sách quan viên tham gia lần này, trẫm sẽ có ban thưởng." - Lê Tấn vui mừng nói.
Ngô Minh chắp tay :" thần tuân lệnh, tạ ơn bệ hạ." - lão là thay đám thuộc hạ tạ ơn, lần này công việc không quá khó khăn nhưng đều được ban thưởng, dù chưa biết thưởng lớn nhỏ nhưng cứ theo đúng cách làm là tạ ân bệ hạ trước không có sai.
Chuyển qua chuyện khác, Lê Tấn lại hỏi :" Việc cử người tới các nơi dạy thợ rèn địa phương sản xuất lưỡi cày kiểu mới thế nào rồi?"
Ngô Minh lại báo cáo :" bẩm bệ hạ, việc này đang được tiến hành rất thuận lợi. Các nơi báo về có rất nhiều thợ rèn tại địa phương tới học rèn lưỡi cày mới từ thợ của Bách Tác Cục mà Công Bộ cử đi. Theo thần đoán đến vụ Chiêm năm sau lưỡi cày kiểu mới sẽ được đưa vào sử dụng trong dân chúng, đến vụ Mùa năm tới thì hẳn là có thể phổ biến rộng rãi trong cả nước."
Lê Tấn hài lòng với kết quả này, có lưỡi cày tốt năng suất lao động của mỗi người nông dân sẽ tăng lên một chút, cảm giác không lớn nhưng trên quy mô toàn quốc sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lao động. Chờ cho cối xay gió, máy tuốt lúa có thể phổ biến rộng rãi thì nông dân có thể tiết kiệm càng nhiều sức lao động. Viễn cảnh hai ba năm tới nền nông nghiệp Đại Việt sẽ phát triển rất tốt.
Tiếp tục tới vấn đề tiếp theo, Lê Tấn hỏi: " Tình hình việc khai thác tại các mỏ sắt thì thế nào ?"
Đây chính là vấn đề khiến Công Bộ gần đây đau đầu, Ngô Minh đúng sự thật báo lên :" bẩm bệ hạ, người ra lệnh phóng thích quáng nô người Chiêm dẫn đến các mỏ mất đi lượng lớn lao động, hiện tại đều hoạt động rất cầm chừng, dự tính sản lượng tháng này và tháng tới chắc sẽ giảm khoảng hơn một nửa."
Lê Tấn trầm ngâm suy nghĩ, sản lượng sản xuất sắt thép hạ thấp sẽ ảnh hưởng rất nhiều mặt đối với Đại Việt lúc này, phải tìm cách nhanh chóng khắc phục. Hắn hỏi Ngô Minh : " Công Bộ đang tiến hành những phương án gì giải quyết vấn đề này?"
Ngô thượng thư đáp :" bẩm bệ hạ, thần đã chỉ đạo cấp dưới tăng thêm tiền công nhằm thu hút người tới mỏ khoáng làm việc. Ngoài ra có một số bên muốn đầu tư vào ngành khai khoáng và tinh luyện sắt thép, thần đã chỉ đạo đơn giản thủ tục để bọn họ có thể nhanh chóng mở xưởng sản xuất. Tuy nhiên muốn có hiệu quả chắc phải đợi một chút thời gian, qua tháng mười khi nông dân thu hoạch xong có thể sẽ tìm kiếm việc làm trong lúc nhàn rỗi, khi đó nhân công khai mỏ có thể tăng cường, còn đối với các bên tư nhân đầu tư xưởng mới thì nhanh nhất phải đầu năm sau bọn họ mới có thể bắt đầu sản xuất."
Có hy vọng, đợi bên tư nhân đầu tư bắt đầu sản xuất thì sản lượng sắt thép có thể phục hồi, thậm chí đợi một vài năm khi cảm thấy nghành này đem lại lợi nhuận tốt sẽ có nhiều nhà đầu tư vào, tương lai sản lượng sắt thép của Đại Việt có thể tăng vọt. Để đón đầu, phục vụ cho sự phát triển này cần thúc đẩy ngành khai thác than. Lê Tấn hỏi Ngô Minh :" Lần này trong chuyến đông tuần trẫm có trò chuyện với Nguyễn Giám. Trẫm hỏi khanh ấy là việc tăng gấp 10 sản lượng khai thác than ở An Bang trong 5 năm tới có khả thi không, Nguyễn ái khanh nói là không thể. Ngô ái khanh, khanh cảm thấy việc này thế nào ?"
Ngô Minh im lặng tính toán một hồi, tiếp đó đáp :" bệ hạ, lời của Nguyễn Giám có lý, việc tăng sản lượng gấp 10 trong vài năm không thực tế, thần cho rằng nếu đầu tư mạnh mẽ thì trong 5 năm tăng 4-5 lần sản lượng có thể làm được, nhiều hơn là không thể."
Lê Tấn hỏi lại :" Cần đầu tư bao nhiêu tiền, Khanh giúp trẫm thử tính toán một chút ?"
Ngô thượng thư đáp lại :" bệ hạ, cái này không chỉ cần tiền mà còn cần người. Theo thần trước tiên cần tiến hành di dân đến An Bang, khoảng 4-5 vạn người trong độ tuổi lao động là tốt nhất. Tiếp đó xây dựng đường xá, bến sông, cảng biển, cùng với mở rộng khu mỏ khai thác. Cả quá trình này sẽ hao tốn rất nhiều công sức, thời gian, tiền bạc. Thần tạm thời chưa thể trù tính con số chính xác nhưng để đạt được mục tiêu tăng 5 lần sản lượng thì số tiền cần phải đầu tư chắc chắn không ít hơn 100 vạn quan."
Lê Tấn cảm thấy khó khăn, 100 vạn quan là số tiền khổng lồ, nếu đem đầu tư vào phát triển nghành than e là có chút mạo hiểm, hắn quyết định sẽ cân nhắc thêm rồi mới quyết định. Trao đổi thêm một số chỉ tiết rồi Lê Tấn cho Ngô Minh lui đi, bản thân thì ngồi tính toán, cân nhắc thêm về các kế hoạch cho thời gian tới.