Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 245. Trọng thưởng Lý Phong.

Chương 245. Trọng thưởng Lý Phong.


Chương 245.

Ngày rằm tháng bảy âm lịch, hoàng đế lại bắt đầu buổi chiều sáng bằng một câu nói quen thuộc :" trẫm có chỉ cần tuyên, chúng ái khanh chờ chút rồi tấu báo."

Khá lâu chưa nghe câu này, mọi người lại mang theo sự hiếu kỳ chờ đợi nội dung chiếu chỉ. Không để mọi người chờ lâu, thái giám tổng quản Đỗ Khắc Hải bắt đầu tuyên :

" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Sinh lão bệnh tử là quy luật vạn vật không thể tránh khỏi, để tăng lên tuổi thọ, giảm đi tai bệnh thì nghề y ra đời. Tại nước Việt ta nghề hành y cứu người cũng là có từ ngàn đời, từng có rất nhiều danh y tài đức như Tuệ Tĩnh thiền sư chẳng hạn. Tuy nhiên do nhiều vấn đề mà các y sách của nước ta bị thất truyền hoặc không được phổ biến rộng rãi, hạn chế khả năng tạo phúc cho bách tính. Nay trẫm quyết định cho biên soạn một bộ y điển tổng hợp các chứng bệnh và phương pháp trị liệu để phổ biến khắp thiên hạ. Lệnh cho người có sách quý về y dược trong cả nước nộp sách về kinh, triệu tập tất cả những người có y thuật nổi danh trong thiên hạ tới Đông Kinh tham gia biên soạn y điển. Triều đình sẽ dựa vào cống hiến của những người dâng y sách, tham gia biên soạn y điển mà ban cho khen thưởng. Thái Y Viện mà đứng đầu là Thái Y Lệnh chịu trách nhiệm chủ trì biên soạn y điển lần này, bên cạnh đó các bộ đều có trách nhiệm phối hợp thực hiện . Trẫm quyết dự chi 5 vạn quan tiền làm chi phí cho hoạt động biên soạn lần này, Hộ Bộ chịu trách nhiệm trù bị tiền lương. Khâm thử."

Bách quan nghe xong rất giật mình, ai cũng không hiểu bệ hạ đây là lại làm sao rồi. Ngài muốn biên soạn y điển nói dễ thì dễ mà khó lại khó, đơn giản việc này cần tiêu tốn rất công sức, việc muốn người trong thiên hạ dâng lên sách y quý hiếm rất khó đạt được thuận theo. Nghề y có tính truyền thừa, nhiều người không sẵn sàng chia sẻ sở học của bản thân, gia tộc, sư thừa của mình với người khác, thậm chí thầy còn có khi giữ lại một phần tuyệt học độc môn của bản thân không dạy cho học trò, hỏi làm sao những người như vậy chấp nhận việc chia sẻ sở học ra ngoài. Có thể đoán bệ hạ biên y điển là sẽ hoàn thành được đấy, tuy nhiên y điển này chắc hẳn chỉ có những phần hiểu biết về các bệnh và phương thức chữa trị thông thường, khó mà có được những phương thuốc bí truyền của các danh y.

Quay trở lại triều hội, lần lượt những người chịu trách nhiệm là Triệu Thái Y người đương giữ chức Thái Y Lệnh và Hộ Bộ thượng thư Dương Nguyên Trực đứng ra tiếp vào chiếu chỉ.

Chuyện chưa dừng tại đây, Lê Tấn tiếp tục nói:" Lần này biên soạn y điển sẽ gồm hai bộ, một theo thuốc bắc, một theo thuốc nam. Ngoài ra trẫm định xây dựng một trường giảng dạy y học quy mô lớn, lấy tên Tuệ Tĩnh Học Viện . Các khanh cảm thấy chuyện này thế nào ?"

Trước nay học y luôn là theo kiểu sư phụ thu đồ đệ, lớn hơn nữa là môn phái hành nghề y, chưa từng có trường dạy y của triều đình quy mô lớn bao giờ, hiện tại bệ hạ muốn mở trường y quả thực là ý tưởng mới lạ. Tuy nhiên mọi người đều thấy việc này có mục đích tốt trong việc nâng cao sức khoẻ cho dân chúng nên không ai can gián, chỉ đồng thanh hô bệ hạ thánh minh. Chỉ có một người là phiền lo với dự định này của hoàng đế, đó là Dương thượng thư, lão cảm thấy sợ hãi với cái kiểu hứng lên là xây dựng, là tổ chức kế hoạch này kia mà chưa tính toán trước vấn đề tài chính, mới bỏ 5 vạn biên y điển giờ lại mở trường y, không biết lại tốn bao nhiêu tiền nữa đây. Đảm nhiệm chức quản lý tài chính cho một vị vua như vậy đúng là áp lực lớn lao, không biết khi nào thì ngài sẽ khiến quốc khố cạn kiệt.

Triều hội tiếp tục, chỉ có một bản chiếu chỉ đã được tuyên xong, tiếp theo đến quá trình tấu báo.

Đầu tiên đứng ra là Lý Phong, lão tâu :" bẩm bệ hạ, tuân theo hoàng mệnh thần đã cầu khẩn chư vị thần tiên chỉ điểm nơi nào có mỏ vàng bạc, nay đã nhận được thần dụ, thần xin được tâu lên."

Mọi ánh mắt của triều thần lập tức hướng về Quốc Sư, ai cũng muốn nhanh chóng biết được chuyện này. Hoàng đế cũng là vậy, vội vàng lệnh :" Khanh mau nói, là nơi nào trên đất Đại Việt có vàng bạc ?"

Lý Phong thấy bệ hạ diễn rất thật cảm thấy bội phục sát đất, rất phối hợp nhanh chóng đáp lại :" bẩm bệ hạ, các vị thần tiên nói rằng Đại Việt không có mỏ bạc nào đáng kể, tuy nhiên có một nơi có mỏ vàng lớn là đạo Quảng Nam, cụ thể là khu vực phía tây với hai địa danh là Bồng Miêu, Nam Trà My."

Lê Tấn vui mừng ra mặt mà nói " tốt, rất tốt" đa số triều thần cũng cảm thấy vui vẻ trước tin tức này. Tuy nhiên những quan viên xuất thân hai đại tộc Trịnh-Nguyễn mà đại biểu là Thái Sư Nguyễn Hữu Vĩnh lòng không vui nổi.

Dù chuyện này chưa thể chứng thực nhưng dựa trên vụ việc mỏ đồng Sin Quyền lần trước bách quan rất có lòng tin với lời Quốc Sư nói ra. Công Bộ thượng thư Ngô Minh trong lòng cũng đang đắn đo, Quảng Nam là nơi xa xôi, vùng tây Quảng Nam nổi tiếng rừng thiêng nước độc, bản thân lão không muốn lại phải chạy một chuyến tới đó đi tìm kiếm mỏ vàng, chỉ là việc này rốt cuộc Công Bộ của lão phải tới gánh trách nhiệm, muốn thoái thác rất khó.

May thay cho Ngô Minh, hoàng thượng dường như biết trước lo lắng của lão ban xuống mệnh lệnh :" Triều đình lập tức tổ kiến đoàn người đi Quảng Nam tìm kiếm mỏ vàng. Lệnh Hữu tướng quốc Đàm Văn Lễ dẫn đoàn, Công Bộ tả thị lang Nguyễn Thu dẫn theo thợ giỏi, Đô Ngự Sử Nguyễn Quang Bật đi theo giá·m s·át toàn bộ quá trình tìm kiếm. Những người được lệnh hạ triều về nhà chuẩn bị, năm ngày sau lên đường tới Quảng Nam, không ai được chậm trễ việc tìm mỏ vàng."

Đàm Văn Lễ, Nguyễn Thu, Nguyễn Quang Bật lần lượt đứng ra chắp tay nói " tuân chỉ ". Dù trong lòng bọn họ cũng không muốn đi Quảng Nam nhưng đều biết đây là đại sự liên quan đến lợi ích đất nước nên không ai dám phản đối.

Ba người không phản đối nhưng có người nóng lòng làm thay họ, Thái Sư đứng ra tâu :" bệ hạ, việc tìm kiếm mỏ vàng chưa biết có thật hay không mà lại hưng sư động chúng như vậy thật không nên. Theo thần không cần thiết để Hữu tướng quốc cùng Đô Ngự Sử đi Quảng Nam, một mình Nguyễn thị lang dẫn theo người của Công Bộ là đủ, có thể lệnh quan viên Quảng Nam phối hợp hành động là có thể."

Lê Tấn đương nhiên hiểu được dụng ý của Thái Sư, nào có thể nghe theo ý lão. Hắn liền nói:" Thái Sư, khanh cũng nghe Quốc Sư tâu rồi, ở Quảng Nam có mỏ vàng lớn, đây chính là đại sự liên quan đến hưng thịnh triều ta. Chỉ cần tìm được mỏ vàng, tiếp đó tổ chức khai thác hợp lý, hàng năm quốc khố có thể bổ sung lượng lớn vàng nộp vào, giảm rất nhiều áp lực tài khoá cho Hộ Bộ. Khanh cũng không cần lo lắng không có thật, đây là Quốc Sư dùng pháp thuật câu thông thần tiên nhờ chỉ điểm, tất nhiên không thể sai, lần trước vụ việc mỏ Sin Quyền chính là minh chứng rõ ràng nhất."

Thái Sư đương nhiên là biết mỏ vàng có thật, vì nó có thật lão mới đứng ra nói chuyện, đến nước này không thể lại tiếp tục nói thêm, không thì sẽ dẫn đến ánh mắt hoài nghi của toàn triều. Quảng Nam có thể xem như sân sau của nhà họ Nguyễn, bây giờ có tin nơi đó có mỏ vàng, người đứng đầu họ Nguyễn lại tìm đủ mọi cách hạn chế lực lượng đi tìm kiếm là có ý gì đây. Lúc đó sẽ có hàng loạt chất vấn từ các triều thần nhắm vào lão, họ sẽ nghi ngờ họ Nguyễn mưu lợi gì đó hoặc làm gì khuất tất liên quan đến chuyện này. Đến nước này Nguyễn Hữu Vĩnh chỉ có thể lui về chỗ, đợi hạ triều sẽ tính toán lại sau.

Lê Tấn ép lui Nguyễn Hữu Vĩnh liền quay sang khen ngợi Lý Phong : " Quốc Sư quả là thần thông quảng đại, có thể giúp triều ta mang lại lợi ích lớn như vậy. Trẫm cảm thấy may mắn vì triều ta có được một năng thần như khanh. Phía thành bắc có một khu đất trống rộng khoảng 3 mẫu, trẫm ban cho khanh làm nơi xây dựng đạo quán mới. Ngoài ra thưởng thêm 3 vạn quan tiền, 100 lượng vàng, 100 s·ú·c lụa, 100 mẫu ruộng tốt."

Lý Phong nghe xong hồng quang đầy mặt, lập tức quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng đã ban thưởng. Chỉ cần diễn kịch mà có thể đạt được ban thưởng hậu hĩnh đến vậy khiến lão lâng lâng, tất cả những thứ mà trước đây lão có mơ cũng không nghĩ tới nay lại đạt được quá dễ dàng, trong lòng cảm thấy may mắn vì quen được quý nhân như bệ hạ. Lúc này đây mọi vui sướng che lấp đi hết sự sợ hãi, căm giận lão từng có đối với vị ngồi trên ngai vàng kia, thậm chí lão cảm thấy yêu vị mập mạp này rất nhiều.

Bách quan phần nhiều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Quốc Sư, bọn họ cũng muốn có được ban thưởng hậu hĩnh như vậy. Muốn là muốn nhưng tất cả đều biết mình không có bản lĩnh lớn như Quốc Sư, đều cảm thấy lão nhận phần thưởng này là xứng đáng. Chưa nói đến mỏ vàng sắp tìm được, chỉ tính việc lão giúp triều đình tìm ra mỏ đồng lớn Sin Quyền đã xoay chuyển thế cục luôn thiếu thốn kim loại này hàng trăm năm nay của Đại Việt, công lao của Quốc Sư với Đại Việt là rất lớn.

Chuyện này tạm qua, triều hội tiếp tục diễn ra, lần lượt có người đứng ra tấu báo, hầu hết được thương nghị giải quyết. Cuối buổi chầu Lê Tấn trước mặt triều thần chính thức giao cho Lễ Bộ hộp phòng cấm chứa đề thi Hương được hắn lựa chọn cho khoa thi năm nay. À mà thực ra thì đề thi này là thư đồng mới của hắn Nguyễn Văn Đạt chọn ra từ những đề dâng lên trước đó. Đến đây triều hội buổi sáng ngày rằm tháng bảy chính thức kết thúc, Lê Tấn tuyên bố bãi triều trở về hậu cung nghỉ ngơi, chuẩn bị cho công việc buổi chiều, bách quan thì hạ tản đi, kết bạn hạ triều .

Chương 245. Trọng thưởng Lý Phong.