Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 246. Tội.
Chương 246.
Ngày rằm tháng bảy, trong hoàng cung bày lễ cúng tế nhân ngày lễ xá tội vong nhân ( Vu Lan ) toàn thiên hạ bá tính đều làm như vậy. Tuy nhiên tại phủ Trình Quốc Công một âm mưu tội ác bắt đầu được xây dựng.
Sau khi hạ triều những nhân vật chủ chốt của hai nhà Trịnh-Nguyễn khẩn trương gặp mặt bàn thảo phương án ứng đối với nguy cơ sắp tới. Thái Sư gương mặt thâm trầm bắt đầu hỏi :" Ai có kế sách gì không?"
Khi lợi ích chung bị đụng đến, trong đầu mọi người đều nảy sinh vô số suy tính. Nguyễn Văn Lưu đáp lại :" thoả thuận với bên kia một chút để bọn họ kéo dài thời gian tìm kiếm, dần dà thành không tìm thấy. Xứ Quảng Nam rộng lớn, vùng phía tây lại rừng thiêng nước độc, tìm kiếm mỏ vàng không thành công rất bình thường. Hai địa danh mà tên khốn Lý Phong nói ra đều lạ lẫm, chúng ta chưa từng nghe qua, đám người Đàm Văn Lễ căn cứ vào đó tìm không thấy là hợp lý. Sau vài năm viện cớ tìm không được, hoạt động tìm kiếm lại hao người tốn của, thời gian kéo dài nên kết thúc chuyện này, bệ hạ khi ấy chỉ có thể chấp nhận hiện thực."
Trịnh Duy Đại cảm thấy không ổn, liền nói:" đám sĩ phu sẽ đồng ý thoả thuận cùng chúng ta sao. Theo cháu là không thể, không kể Đàm Văn Lễ luôn rất khó đối phó, thuyết phục được lão phải bỏ ra bao nhiêu lợi ích, chỉ riêng Nguyễn Quang Bật vừa cứng vừa thối đã không có cách nào đàm."
Khác với anh trai mình, Trịnh Duy Minh lại đồng ý với ý kiến của Nguyễn Văn Lưu, hắn nói :" không hẳn như vậy, vẫn có khả năng thoả thuận với nhóm sĩ phu. Đầu tiên chúng ta nên dùng thái độ ôn hoà cùng bọn họ nói chuyện này, nếu bọn họ tỏ ra quá tham lam hoặc không hợp tác thì có thể uy h·iếp một chút, ai cũng có gia đình, dùng tính mệnh của người nhà bọn họ đàm phán chắc chắn có thể khiến họ thuận theo."
Hai luồng ý kiến trái chiều đã hình thành, Thái Sư cũng đang cân nhắc rất nhiều, quay qua hỏi :" Văn Lang, ý ngươi thì sao?"
Nguyễn Văn Lang lúc giờ đang vân vê chén trà chỉ bình thản đáp một chữ :"g·iết ".
Bốn người còn lại cảm thấy không ổn, đó là đương triều Tướng Quốc, Đô Ngự Sử, Thị lang một bộ, đồng thời c·hết đi sẽ gây hỗn loạn rất lớn, khi đó phe sĩ phu Bắc Hà sẽ để yên cho bọn họ sao.
Dù cảm thấy không tốt, tuy nhiên Thái Sư vẫn hỏi lại :" Làm sao g·iết ? Hậu quả về sau giải quyết thế nào ?"
Nguyễn Văn Lang ánh mắt thâm sâu, lại nói :" là bệ hạ muốn g·iết bọn họ, hậu quả chính ngài ấy đến giải quyết, nào có liên quan tới chúng ta."
Trịnh Duy Đại, Trịnh Duy Minh không hiểu Nguyễn Văn Lang nói vậy ý gì, đang bàn chuyện của bọn họ với đám sĩ phu sao lại nói sang tiểu hoàng đế rồi. Nguyễn Văn Lưu và Nguyễn Hữu Vĩnh thì hiểu nhiều hơn về người huynh đệ trong tộc này của mình, đều bắt đầu cân nhắc thâm ý bên trong.
Thái Sư hỏi: " Văn Lang, ngươi trình bày xem kế hoạch của ngươi cụ thể làm thế nào ?"
Dưới sự lắng nghe của bốn người, Nguyễn Văn Lang chậm rãi nói :" hồi đầu năm trước khi Hiến Tông chuẩn bị hoăng, Thái Hậu ( Kính Phí) từng muốn thuyết phục mọi người lập đương kim bệ hạ lên ngôi, bách quan đều không có mấy ai thuận theo, nổi bật nhất là Đàm Văn Lễ cùng Nguyễn Quang Bật đã phản ứng rất mạnh mẽ. Khi đó Đàm Văn Lễ vì đảm bảo Kính Phi và Tĩnh Vương không thể lén m·ưu đ·ồ gì đó đã trộm đem ấn vua về phủ. Chuyện sau đó mọi người đều biết, Túc Tông thuận lợi thượng vị đúng với ý muốn của đa số các bên, chỉ tiếc ngài lại đoản mệnh. Bất ngờ thay đương kim lại là người được chọn thượng vị, trong lòng ngài cùng Thái Hậu có oán hận, sau khi tạm thời ổn định quyền lực bắt đầu thanh trừng triều đình, đầu tiên bị nhắm tới là kẻ khi trước đã phản đối bên hạ thượng vị mạnh mẽ nhất."
Nghe đến đây bốn người hiểu cả rồi, ánh mắt đều sáng lên nhìn về phía Nguyễn Văn Lang. Bệ hạ vì muốn diệt trừ đối lập mà phái Đàm Văn Lễ, Nguyễn Quang Bật đi xứ Quảng Nam xa xôi. Ngoài mặt là phái đi làm việc thực chất lại âm thầm hạ sát thủ. Liên kết tất cả chi tiết lại rất hợp tình hợp lý, dù bên phía sĩ phu Bắc Hà có nghi ngờ cũng có thể lái bọn họ theo hướng này, chỉ cần làm sạch sẽ không để lại manh mối gì chuyện liền thành. Từ đây tạo nên sự hoảng sợ trong lòng bách quan, sau này ai còn dám nhận lệnh bệ hạ tới Quảng Nam tìm kiếm mỏ vàng. Chưa hết, khi Đàm Văn Lễ, Nguyễn Quang Bật gặp chuyện không may mọi người đều liên tưởng đến một cuộc thanh trừng của hoàng đế, sự sợ hãi sẽ liên kết sĩ phu Bắc Hà chặt chẽ với phe huân quý phương nam bọn họ vào một mặt trận chung chống lại hoàng đế. Càng nghĩ càng diệu, đây rõ ràng là nhất cử lưỡng tiện, lợi ích có thể bảo vệ được lại có thể ép buộc đối thủ thành đồng minh của mình.
Kế là diệu kế nhưng thao tác cần tinh chuẩn, không thể có sai lầm gì. Thái Sư cân nhắc một hồi liền nói:" Cần phải sắp xếp làm sao để quân sĩ hộ tống người đi Quảng Nam là người của chúng ta, như vậy hành động mới thuận lợi được."
Trịnh Duy Đại liền đáp lời :" việc này không khó, dù bệ hạ sắp xếp thế nào chúng ta đều có thể thao tác, trong quân Phụng Trực người của chúng ta cũng không ít."
Thái Sư liền nói:" cháu đã nói vậy chuyện này do cháu đi an bài, ta chờ tin tốt của cháu."
Trịnh Duy Đại rất tự tin đáp:" Bác yên tâm, cháu sẽ làm tốt chuyện này."
Không dừng lại ở đó, Thái Sư nói: " Văn Lang, chuyện này giao cho người khác ta không yên tâm, lần này ngươi đi Quảng Nam chủ trì hành động. Ngày mai ta sẽ để người của nhà ta chạy từ phía Thanh Hoá đến báo tin ở quê xảy ra chuyện, ngươi là phụ trách quay về Gia Miêu giải quyết gia tộc sự vụ."
Nguyễn Văn Lang đương nhiên không ý kiến, cách an bài này rất hợp lý không có cớ gì phản đối. Còn việc phụ trách chỉ huy hành động thì lão đành chịu cực khổ một chút vì lợi ích gia tộc vậy, để người khác thay thế lão cũng không yên tâm.
Chuyện này tạm qua, Nguyễn Văn Lang nhắc lại chuyện cũ :" kế hoạch đưa mỹ nhân vào cung nên bắt đầu bước hành động tiếp theo rồi."
Thái Sư hiểu ý liền nói:" được, từ mai bắt đầu tạo dư luận ở Đông Kinh, từ đầu không nên làm lớn, cứ như một cuộc nói chuyện bâng quơ giữa phố phường mà thôi. Không cần thúc đẩy tin đồn lan ra quá nhanh, phải để nó thật tự nhiên. Văn Lưu, việc này do ngươi phụ trách, không vấn đề gì chứ ?"
Nguyễn Văn Lưu đáp :" Không vấn đề gì, tộc trưởng yên tâm, đệ sẽ làm tốt chuyện này."
Vấn đề tạm thời tìm được đối sách, cuộc hội họp kết thúc, ai về nhà nấy, chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ của mình.
***
Huyện Tiên Du, đạo Kinh Bắc những ngày này dồn dập người giang hồ đến đi, mà nhiều nhất là đám người luyện võ. Nơi này sắp tới sẽ diễn ra một cuộc luận đạo hay đúng hơn là một cuộc tỷ võ của hai trong những cao thủ đệ nhất của võ lâm Đại Việt, ai ai cũng muốn được tận mắt chứng kiến.
Trong Du Linh Quan, Bách Hoa Sư Thái đang ngồi đối diện Phổ Đà thiền sư, hai người uống trà nói chuyện.
Phổ Đà hỏi:" nhiều năm không gặp sư thái vẫn như ngày nào, tính tình không thay đổi gì hết."
Bách Hoa Sư Thái đáp lại :" nhân tính đã hình thành sao mà đổi, lão đầu trọc ngươi bao nhiêu năm không phải vẫn cái tính từ bi dởm như vậy sao ?"
Phổ Đà không giận trước lời này của đối phương, lão đáp lại :" Bọn hậu bối làm sao kệ chúng đi, chúng ta từng này tuổi rồi còn đi quản chuyện mà cãi vã, thậm chí đánh nhau, người ngoài nhìn vào có phải mất mặt không, có khi bọn họ xem chúng ta như khỉ đang diễn xiếc."
Bách Hoa Sư Thái nào chịu :" Đúng là đúng sai là sai, sao có thể không quản. Còn kẻ nào dám xem chúng ta là khỉ ngươi nói cho ta, ta đi đánh bọn chúng thành hầu tử hầu tôn ."
Phổ Đà thiền sư bất lực, đành nói :" được rồi, được rồi, các ngươi muốn làm sao thì làm, đừng hạ sát thủ là tốt rồi, ta còn muốn nhiều nhìn thấy các ngươi thêm mấy năm."
" Hừ, Vô Ưu lão đầu trọc cũng không có kém, ta thực muốn g·iết lão cũng làm không được, cùng lắm đánh chạy lão mà thôi." Bách Hoa Sư Thái rất là hung nói.
Phổ Đà thiền sư lắc đầu nói :" vẫn nói Đạo gia vô vi, sư thái vì tranh đúng sai mà sẵn sàng dùng vũ lực, Lão Tử biết được hẳn rất buồn lòng."
Bách Hoa Sư Thái cũng không chịu lép vế, nàng phản bác:" Phật Tổ không phải dạy con người không được tham lam ư, ngươi nhìn xem đám đầu trọc các ngươi có bao nhiêu ruộng đồng, bao nhiêu tiệm cầm đồ, bao nhiêu tiền của."
Không thể nói tiếp nữa, Phổ Đà thiền sư liền chắp tay chào rồi rời đi. Không quên để lại một câu :" được rồi, hẹn sư thái ba ngày sau lại gặp, dù bần tăng không muốn nhưng cũng chỉ có thể chứng kiến Vô Ưu cùng sư thái so cái cao thấp vậy ."
Bách Hoa sư thái đáp lại :" ngươi cũng chuẩn bị cho tốt, tên khốn kiếp kia không có chịu tịch mịch, hắn sẽ tìm ngươi đấu mà thôi."
Phổ Đà thiền sư biết nàng nói tới ai, là Trường Không Tử, lão cũng chẳng ngại đối phương, dù tên kia thật gây chuyện thì cùng đánh một trận thôi.
Hai người không thể hoà đàm, trận chiến sắp tới chắc chắn phải diễn ra. Trở về nơi ở Phổ Đà than :" nàng vẫn vậy, rất cứng rắn, ăn nói cũng sắc bén như năm nào, ngươi chuẩn bị đi."
Vô Ưu đại sư cười đáp lời :" Ta đã nói ngươi rồi, nói gì cũng vô ích, với Bách Hoa thì chỉ có thể dùng võ luận đúng sai."
Phổ Đà thiền sư thở dài :" ai, một đám người già trên 70 tuổi còn đi đánh nhau, lại còn bị cả giang hồ chú mục, ta cảm thấy mất mặt."
Vô Ưu đại sư không phục, phản bác :" đánh thua mới mất mặt, vậy nên thay vì nói này nói kia ngươi lo mà đánh thắng Trường Không Tử kia kìa."
Phổ Đà hết biết nói gì, dù là bạn nhiều năm nhưng tính cách và suy nghĩ của hai bên có rất nhiều khác biệt. Lão đành ngồi xuống toạ thiền, coi như dưỡng tốt tinh thần chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.