Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 247. Giang hồ luận đạo.

Chương 247. Giang hồ luận đạo.


Chương 247.

Thời gian ba ngày qua rất nhanh, cao thủ luận đạo chính thức bắt đầu, nơi diễn ra là bãi đất trống bên ngoài Du Linh Quan. Cao thủ so chiêu người người đến xem, lần lượt những nhân vật có tên tuổi trong giang hồ xuất hiện.

Tại phía đông có lượng lớn đệ tử Phật môn đến đây trợ trận cho Vô Ưu, có thể thấy Phổ Minh Tự trụ trì Hô Vinh đại sư đang lặng lẽ theo hầu phía sau sư thúc lão là Tàn Đăng. Trấn Quốc Tự Nhất Minh đại sư cũng mang theo đệ tử cùng tới quan chiến.

Ở phía tây là nơi người Đạo môn tụ tập, Thanh Hoa Đạo Quán quán chủ Phạm thiên sư đang đứng sau một lão đạo sĩ đầu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần chọc vào sau cổ như gãi gãi gì đó. Người có thể khiến lãnh tụ Đạo môn đương thời đứng sau như vậy chính là Trường Không Tử. Năm xưa là Thanh Lư quán chủ của Thanh Hoa Đạo Quán đứng ra che chở nên lão mới không còn bị Hắc Sát Đạo t·ruy s·át, nhớ tới ơn này Trường Không Tử không môn không phái nhưng về sau rất thân cận, chiếu cố đệ tử Thanh Hoa Đạo Quán.

Một sự kiện lớn như vậy sao có thể thiếu được đám ăn mày, thủ lĩnh Cái Bang đương nhiệm là Lý Tông cũng đến. Cái Bang là bang phái có lịch sử lâu đời, thời Lam Sơn khởi nghĩa tướng quân Phạm Ngũ Thư từng tham gia Cái Bang, dựa vào mạng lưới tin tức vô địch thiên hạ của bang phái này do thám quân tình cho nghĩa quân Lam Sơn. Bởi vì từng có công trong cuộc khởi nghĩa chống lại người Minh năm xưa nên triều đình luôn dùng thái độ ôn hoà đối với Cái Bang dù bọn họ vốn là đám ô hợp, thường hay có một số đệ tử làm ra vài chuyện sai trái.

Bên hướng bắc có thể ít người nhận ra lai lịch nhưng nơi đó đứng hai tôn sát thần Âm Tử, Cự Công lần lượt là điện chủ của Địa Sát Điện và Thiên Sát Điện trong Hắc Sát Đạo. Không thấy lão quỷ Vô Diện tới, dù sao đã 20 năm lão đã không xuất hiện trên giang hồ. Dù vậy Vô Diện vẫn là nhân vật khiến cả thiên hạ phải kiêng kỵ khi nói về Hắc Sát Đạo, nhiều người cho rằng võ công của lão còn lợi hại hơn so với Trường Không Tử hay Phổ Đà.

Ngoài những người nổi bật trên còn có không ít cao thủ của các môn phái nổi danh khác tới đây quan chiến. Bên phía quan phủ thì tri phủ Từ Sơn Nguyễn Vĩnh Tín mang theo một sở binh (400 người) đến đây nhằm duy trì trật tự, tránh xảy ra chuyện người giang hồ b·ạo l·oạn. Không thể thiếu được những người trẻ đam mê võ thuật muốn xem cao thủ giao đấu, Vũ Hộ nằm trong số này, khi nhận được tin hắn đã cưỡi ngựa chạy nhanh ba ngày tới được đây.

Người quan chiến đã sớm đến đầy đủ, nhân vật chính nên lúc xuất hiện. Bách Hoa Sư Thái một thân đạo bào sạch sẽ, tay cầm phất trần khinh thân xuất hiện. Phía đối diện Vô Ưu đại sư một thân tăng bào, tay mang phật côn.

Tiên lễ hậu binh, Bách Hoa Sư Thái nâng tay nói :" Phật môn chỉ cần nhận đã làm sai thì trận này không cần đánh, Vô Ưu đạo hữu thấy thế nào ?"

Vô Ưu đại sư đương nhiên không thể đồng ý, có thể nhận sai thì lão còn cần xuống núi sao. Nhận sai chứng tỏ Phật môn e ngại, từ nay Đạo môn sẽ ép Phật môn một đầu, đây là chuyện liên quan vị thế của hai bên, không thể nhường. Vô Ưu chắp tay đáp lễ:" bần tăng vẫn là cùng sư thái giao thủ đi, dù sao nhiều người chạy tới quan chiến như vậy, không thể làm mọi người thất vọng ra về."

Bách Hoa sư thái không mong đối phương sẽ đồng ý, liền cầm phất trần đưa lại phía sau, đệ tử của nàng nhận lấy phất trần, thay vào đó đặt vào tay nàng một thanh bảo kiếm. Nhẹ nhàng rút kiếm, Bách Hoa Sư Thái phi thân mà tới, lập tức t·ấn c·ông.

Phía bên kia Vô Ưu nâng phật côn đối chiến, liên tiếp tiếng và chạm " bang bang" giữa côn và kiếm vang lên. Hai người liên tục thay đổi công thủ cho nhau, thân pháp linh hoạt, chiêu chiêu đều nhanh khiến người hoa mắt. Nói ra không ai tin hai người đã tuổi ngoài thất tuần còn có thể xuất chiêu nhanh, thân pháp linh hoạt như vậy.

Bên ngoài Trường Không Tử nhìn hai người giao đấu cảm thấy ngứa ngáy tay chân, nhìn quanh một vòng cuối cùng tìm thấy người xứng đáng làm đối thủ của mình. Ngay tức khắc lão phi thân mà ra, không nhiều lời liền tung một chưởng hướng về phía Phổ Đà đánh tới.

Phổ Đà thấy vậy không nao núng, tay phải nắm thành quyền, dùng quyền đối chưởng của đối phương. Bị đánh tới mà không đánh trả thì không đúng, tay trái Phổ Đà nâng lên như đao nhắm thẳng ngực đối phương chém tới .

Trường Không Tử dùng chân đá tới ngăn chặn cú chém này của đối phương, hai người tiếp đó cận thân đánh lên, không có v·ũ k·hí chỉ là chưởng thối, quyền cước tới lui. So với bên kia Bách Hoa Sư Thái và Vô Ưu đại sư nhìn phiêu giật đẹp mắt thì bên này chính là hai kẻ lỗ mãng, không có gì đẹp mắt nhưng chiêu chiêu hiểm ác, lực đạo cũng rất mạnh mẽ.

Bốn đại cao thủ giao đấu, bên ngoài người xem chỉ biết suýt xoa khen hay, võ công đạt tới trình độ của bốn người là mơ ước của người luyện võ trong thiên hạ.

Sau gần năm mươi chiêu Bách Hoa Sư Thái chém rách một tay áo của Vô Ưu đại sư, bản thân cũng bị đầu Phật côn của đối phương đánh trúng một lần. Càng đánh càng hăng, hai bên sử hết chiêu số quyết phân cao thấp.

Trường Không Tử cùng Phổ Đà giao đấu ác liệt hơn một chút, Trường Không Tử bị trúng bốn chiêu, bản thân cũng đánh trúng đối phương ba chiêu.

Ba trăm chiêu hơn, Bách Hoa Sư Thái nắm bắt sơ hở đâm trúng vai phải Vô Ưu đại sư một kiếm, máu liền thấm đẫm một góc tăng bào. Vô Ưu đại sư b·ị t·hương khiến cho việc vung côn không còn có được uy lực như trước, liên tục bị Bách Hoa Sư Thái t·ấn c·ông, rất vất vả phòng thủ. Tình thế ngày càng xấu, lão cắn răng nhịn đau vung mạnh côn đánh tới một chiêu bức lui đối thủ, tiếp đó liền quay người chạy, không quên để lại một câu :" Sư Thái võ công trác tuyệt, bần tăng hổ thẹn không bằng". Quá

Thấy Vô Ưu thua chạy, Bách Hoa Sư Thái không có đuổi theo, nàng biết đối phương dù yếu thế nhưng không phải vô lực đánh trả, hơn nữa nàng không định kết tử thù với Trúc Lâm Thiền Viện. Thắng trận này đã giúp Đạo môn chiếm lý trong cuộc luận đạo, như vậy đủ rồi.

Bên kia Phổ Đà thấy Vô Ưu b·ị t·hương chạy đi liền bứt ra khỏi cuộc chiến với Trường Không Tử đuổi theo phía sau .

Đến đây cuộc luận đạo bằng tỷ võ của hai nhà Phật- Đạo kết thúc với phần thắng nghiêng về Đạo môn. Những người đến xem lần lượt kết bạn rời đi, hôm nay bọn họ đã được xem một trận đấu đặc sắc bậc nhất trong nhiều năm qua của giang hồ Đại Việt, đều cảm thấy thoả mãn mà lui.

Trường Không Tử không còn đối thủ liền quay lại nhìn Bách Hoa Sư Thái ân cần hỏi han:" nàng không b·ị t·hương chứ ?"

Bách Hoa rất chán ghét lão, đặc biệt là kiểu quan tâm như thể hai bên có tình cảm qua lại của lão. Nàng lớn tiếng nói :" không cần ngươi quan tâm, chỉ cần không phải nhìn thấy ngươi thì ta chắc chắn vui vẻ khoẻ mạnh."

Trường Không Tử quá quen với thái độ này, lão không để ý sự nóng nảy của nàng, năm xưa lão vì tính cách mạnh mẽ đó mà say đắm nàng, dùng cả đời theo đuổi. Lão cười nịnh nọt đối phương, bắt đầu nói mấy lời sến sẩm, không quên khoe khoang mình mang đến cho nàng đồ gì tốt, vật gì thú vị.

Bách Hoa Sư Thái phiền muốn c·hết, nhanh chóng lui vào đạo quán, lớn tiếng đe doạ sẽ đánh gãy chân lão nếu lão dám vào trong quan.

Trường Không Tử đánh không thắng nàng, cũng không muốn cùng nàng đánh bây giờ, ở ngoài cửa đạo quan lải nhải một đống chuyện này kia, sau một canh giờ thì để lại một ít đồ mà lão nói là quà tặng trước cửa đạo quan rồi rời đi.

Không phải lần đầu tiên chuyện này diễn ra, đệ tử của Bách Hoa Sư Thái rất biết ý liền gom hết đồ Trường Không Tử tặng sư phụ mình lại đem đến huyện thành thứ gì bán được thì bán, thứ gì không bán được thì giữ lấy. Tất cả số tiền nhận được đều đem đến chia cho lũ trẻ nhà nghèo trong huyện, nếu gặp phải phụ nữ, trẻ con xin ăn thì bố thí nhiều một chút.

***

Trong một tự viện, Vô Ưu đại sư đang được đệ tử xử lý v·ết t·hương, phía bên kia Phổ Đà thiền sư cười cười nhìn lão nói:" Ngươi đánh thua nàng, mắt mặt hay không mất mặt ?"

Vô Ưu đại sư bị trêu trọc không có giận, rất bình thản nói:" đánh không lại thì đánh không lại, có gì mà mất mặt, ai cũng biết ta không phải chuyên tâm luyện võ, đời này của ta thích nghiên cứu y thuật, nếu không với tư chất thượng giai ta sớm đã thành đệ nhất thiên hạ."

Phổ Đà tỏ vẻ không tin, liền nói :" Vậy từ giờ ngươi hãy chuyên tâm luyện võ, ta chờ ngày ngươi thành đệ nhất thiên hạ đi tìm Bách Hoa lấy lại thể diện."

" A di đà phật, Đức Phật dạy làm người không được để thù hận che mắt, phải biết từ bỏ ân oán, nhẫn người nhẫn mình. Ta vẫn là về núi nghiên cứu y thuật, để lại cho hậu thế nhiều phương thuốc quý, tạo phúc cho thiên hạ mới là đúng đắn, đánh đánh g·iết g·iết thật không nên." Vô Ưu mặt không biến sắc nói ra.

Phổ Đà quá quen thuộc bộ dạng này của lão, cười khà khà nói :" được, được rồi, ngươi cứ tự lừa mình lừa người vậy đi. Cũng may ta không có thua Trường Không Tử, nếu không mặt mũi Phật môn toàn bộ ném."

Hai lão hoà thượng được người đời xem là đức cao vọng trọng tiếp tục trong tự viện nói qua nói lại. Sau cùng bàn rằng tạm thời ở lại đây ít ngày đợi v·ết t·hương của Vô Ưu đỡ một chút thì lên đường trở lại Trúc Lâm Thiền Viện.

Chương 247. Giang hồ luận đạo.