Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 248. Nhất Lộ Hướng Nam.

Chương 248. Nhất Lộ Hướng Nam.


Chương 248.

Thành Yên Kinh nước Minh, trong Ngự Thư Phòng Chính Đức Đế đang nghe Vương Thủ Nhân báo cáo lại nội dung cuộc hội đàm với sứ đoàn An Nam về vấn đề mở cửa giao thương.

" Bẩm bệ hạ, phía An Nam đưa ra ba phương án : thứ nhất là hai bên mở cửa quan ải cho phép thương nhân hai nước tự do đi lại buôn bán qua biên giới, đương nhiên thương nhân phải thực hiện nghĩa vụ nộp thuế theo quy định của từng nước tại nơi làm ăn ; thứ hai là, cho phép thương nhân nước ta được tự do lui tới An Nam buôn bán, An Nam sẽ thông qua thương nhân nước ta bán sản vật mà họ có cũng như mua tới thứ họ cần, thương nhân nước ta sang đó làm ăn phải nộp thuế theo luật của họ ; thứ ba là giao thương hạn ngạch, theo đó sẽ cho phép An Nam thuê 20 cửa hàng ở Quảng Châu để làm nơi bán sản vật An Nam, cùng với đó là cấp phép cho một số thương đội nhất định có quyền vận chuyển hàng hoá qua biên ải nước ta đi tới Quảng Châu, chiều ngược lại An Nam cũng sẽ làm điều tương tự, đưa ra 30 cửa hàng tại Đông Quan ( Đông Kinh) cho thương nhân nước ta tới đó thuê mở cửa buôn bán, thương nhân kinh doanh ở đâu nộp thuế theo quy định ở đấy." - Vương Thủ Nhân đến đây kết thúc, chờ nghe lời của Chính Đức Đế.

Chính Đức Đế suy nghĩ hồi lâu, liền hỏi :" Vương ái khanh, ngươi cảm thấy trong ba phương án An Nam đề xuất thì phương án nào có lợi cho chúng ta nhất ?"

Vương Thủ Nhân cân nhắc một chút liền đáp:" bẩm bệ hạ, theo thần thì phương án thứ hai là có lợi cho nước ta nhất. Theo phương án này thương nhân nước ta có thể tràn vào An Nam làm ăn, kiếm lợi nhuận chuyển về trong nước. Thám báo nước ta cũng có thể lẫn vào trong đám người làm ăn thám thính tình hình An Nam, mua chuộc móc nối với một vài thế lực địa phương. Chưa hết, hàng hoá nước ta rất phong phú chủng loại, số lượng lại nhiều có thể dễ dàng chiếm lĩnh thị trường An Nam, từ đó bóp nghẹt ngành sản xuất của An Nam." Ngừng một chút, hắn lại nói:" Tuy nhiên thần thấy trong này có điều kỳ quặc, phía An Nam đưa ra đề nghị này quá khó hiểu, thần tiếp xúc với sứ thần An Nam cảm thấy đối phương là người trí tuệ, không lý nào lại đưa ra đề nghị vô lý như vậy, thần e rằng trong này có trá ."

Chính Đức Đế nói:" Có thể đây vốn không phải phương án mà sứ thần nghĩ ra, An Nam quốc vương đề ra phương án giao thương, sứ thần chỉ làm theo lệnh mà thôi."

Vương Thủ Nhân không cho là vậy, liền nói:" bệ hạ, việc mở cửa ải giao thương là quốc gia đại sự, chuyện này phải được đưa ra bàn bạc rất kỹ, có thể An Nam quốc vương không hiểu lợi hại trong đề nghị này nhưng triều thần của hắn không thể cũng vậy. Thần chỉ nói chính sứ lần này tuyệt đối là kẻ tài, An Nam không thiếu người tài như hắn, không có chuyện toàn bộ quan viên An Nam đều hồ đồ ."

Chính Đức Đế khó nghĩ, tiếp đó hỏi :" Vậy theo ý khanh thì lựa chọn phương án nào là phù hợp."

Vương Thủ Nhân đáp :" bẩm bệ hạ, theo thần thì phương án thứ ba tương đối phù hợp. Trước tiên cứ áp dụng hình thức giao thương hạn ngạch, đợi qua vài năm xem xét hiệu quả của việc giao thương song phương đem lại lợi ích tới đâu rồi cân nhắc có mở rộng giao thương hay không."

Chính Đức Đế nghĩ nghĩ một chút rồi nói :" được rồi, trẫm cho phép khanh lui."

Vương Thủ Nhân tuân mệnh, hành lễ chào vua rồi rời khỏi Ngự Thư Phòng. Trên đường trở về không ngừng suy nghĩ xem rốt cuộc người An Nam có dụng ý gì khi đưa ra phương án thứ hai.

Trong Ngự Thư Phòng, Chính Đức Đế ra lệnh cho Lưu Cẩn đi triệu các vị thủ phụ và thượng thư lục bộ tới đây .

Lưu Cẩn tuân mệnh mà đi, hơn một canh giờ sau lần lượt các trọng thần của triều Minh có mặt trong Ngự Thư Phòng.

Chính Đức Đế lần lượt hỏi ý kiến từng người, cũng nêu ra cách nghĩ của Vương Thủ Nhân khi trước cho mọi người cùng biết. Mất thêm hơn một canh giờ thương nghị, cuối cùng Chính Đức Đế cũng nghiêng về lựa chọn phương án thứ ba bên phía An Nam đề ra.

Đợi đại thần nhóm rời đi, Chính Đức Đế hỏi :" trẫm định theo ý đa số các vị đại thần, lựa chọn tiến hành giao thương hạn ngạch, ngươi cảm thấy quyết định này thế nào ?"

Lưu Cẩn đáp :" bệ hạ thánh minh, người lựa chọn đương nhiên là chính xác, nô tài khâm phục vô cùng."

Chính Đức Đế biết tên này lại nịnh nọt chỉ cười cười, chuyện này coi như quyết định xong.

Ba ngày sau trên triều hội giữa điện Thái Hòa, Chính Đức Đế chính thức đưa ra quyết định của mình trước mặt sứ thần An Nam. Lương Đắc Bằng đạt được đồng ý mở cửa giao thương của Minh Đế thì thì vui mừng, nhiệm vụ mà bệ hạ giao cho đã hoàn thành, khi trở về có thể bàn giao.

Sứ đoàn ở lại thăm thú danh lam thắng cảnh ở Yên Kinh thêm hai ngày rồi xin phép lên đường về nước. Với tư cách là nước minh chủ, Đại Minh ban tặng Đại Việt một số lớn vải lụa, đồ gốm sứ, sách vở, giấy, nghiên mực, bút lông. Tổng giá trị quà tặng cho sứ đoàn đem về còn lớn hơn so với đồ An Nam tiến cống, vậy nên mỗi lần tiến cống phía Đại Việt không có thua lỗ, thậm chí kiếm lời rất nhiều.

Vấn đề sắc chỉ cho tân vương An Nam thì Minh đế nói rõ năm tới sẽ sai xứ mang theo thánh chỉ tới Đông Kinh sắc phong cho Lê Tấn.

Đến đây lần đi sứ này coi như kết thúc tốt đẹp, Lương Đắc Bằng dẫn theo sứ đoàn dưới sự hộ tống của quan quân và nhân viên Hồng Lô Tự nước Minh lên đường về nam.

***

Tại Đông Kinh, người đề ra bộ ba phương án giao thương lúc này đang tiễn đưa đoàn người Đàm Văn Lễ xuôi nam. Nghi lễ giản đơn, vua cùng bách quan tại cổng nam thành cùng nhau đưa tiễn đoàn người xuôi nam mạng theo hi vọng tìm thấy hoàng kim.

Trước khi rời đi, Lê Tấn dặn dò :" Các khanh tới Quảng Nam thì tìm một số người Chiêm bản xứ dẫn đường, như vậy có thể tìm kiếm nhanh hơn, đừng ngại ban thưởng một chút cho bọn họ, vàng bạc ruộng đồng đều thưởng nhiều chút thì bọn họ sẽ tận tâm làm việc."

Đàm tướng quốc đáp :" cẩn tuân lời dạy của bệ hạ, người an tâm chúng thần sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ và toàn thể triều đình, sớm ngày tìm thấy mỏ vàng."

Lê Tấn thấy đối phương nói vậy rất hài lòng, cười nhẹ tiễn chân bọn Đàm Văn Lễ, Nguyễn Thu, Nguyễn Quang Bật rời đi.

Cùng đi lần này còn có bốn trăm kỵ binh hộ tống, một nhóm hơn 100 chuyên gia tìn kiếm mỏ của Công Bộ, bốn vị Ngự Sử.

Trùng hợp thay, trước đó một ngày Nghĩa quận công Nguyễn Văn Lang dẫn theo mấy gia nhân về nam, theo tin tức truyền ra thì tại Gia Miêu xảy ra chuyện nông nô làm loạn, người nhà họ Nguyễn dẹp loạn chậm chạm không có tiến triển, lão là vâng lênh tộc trưởng quay về xử lý chuyện này.

***

Trong một ngôi miếu cổ tại Nam Sách, Ai Lao Bát Hoàng Tử nhận được một tin tức khiến hắn giật mình. Chẳng là phụ vương hắn tuổi ngoài tứ tuần gần đây mới có thêm một hoàng tử. Chuyện đế vương đông con cái không có gì đáng nói, quan trọng là có một số người cho rằng đứa em trai này của hắn mang theo điềm lành, sẽ là người mang đến vinh quang cho đất nước, khuyến nghị phụ vương lập đứa con này làm Thái Tử. Không biết ai thổi gió bên tay mà phụ vương có vẻ xuôi theo ý kiến này, chuẩn bị lập tiểu hoàng tử chưa đủ một tuổi này làm Thái Tử.

Bát Hoàng Tử cảm thấy không cam lòng, hắn bỏ ra mấy năm tới Đại Việt nằm vùng làm công tác điệp báo chịu biết bao gian khổ. Mới vừa đây còn giúp Ai Lao lấy được công nghệ sản xuất hoả khí của Đại Việt, công lao cực lớn đối với đất nước, vốn cho rằng đây chính là tư bản để bản thân tranh giành vương vị về sau, bỗng chốc lại xảy ra chuyện này. Đừng nói là hắn không phục, đám huynh đệ của hắn ở trong nước cũng không phục. Dựa vào đâu một đứa trẻ chưa biết đi được ưu ái phong làm Thái Tử trong khi bọn họ đã bao nhiêu năm cố gắng học tập, làm việc, tạo ra thành tích nhằm được phụ vương phong cho ngôi Thái Tử lại bị cho ra rìa. Chẳng nhẽ chỉ vì mấy cái điềm lành từ miệng đám người kia hay sao, điều này quá vô lý.

Đắn đo một hồi Bát Hoàng Tử quyết định gọi thuộc hạ đến bàn giao sự vụ tại Đại Việt. Tiếp theo đó hắn lập tức lên đường xuôi nam đi Nghệ An, theo đường Trấn Ninh trở về trong nước. Hắn muốn trở về ứng phó với việc này, không thể để phụ vương chính thức lập đứa em trai mới sinh của hắn làm Thái Tử, không thì mọi nỗ lực bao lâu nay của hắn chẳng có ích gì.

Chương 248. Nhất Lộ Hướng Nam.