Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 249. Lão thái giám.
Chương 249.
Những ngày cuối tháng bảy âm lịch thời tiết không được tốt lắm, hai cơn bão liên tiếp đổ bộ vào Đại Việt. Thời gian này tin tức về việc triều đình cho biên soạn y điển lan ra, nhiều người bắt đầu dâng lên sách y. Ngày 27, con cháu hoàng tộc tập trung một lần nhân ngày giỗ Thái Tông.
Dân gian thời điểm này có một số người bắt đầu nhắc lại vụ án Lệ Chi Viên năm xưa với cái kết là gia tộc Nguyễn Trãi bị tru di tam tộc. Cùng với đó là một vài tin đồn mới mẻ, ví dụ như ở Sơn Tây có một cổ thụ bị sét đánh trúng bên trong cháy rụi, vỏ cây còn nguyên, thần kỳ hơn là nó vẫn còn sống sau vụ ấy. Đối với hiện tượng hiếm lạ này nhiều người không rõ, tuy nhiên nhiều người cao tuổi từng nghe qua chuyện này đều cho rằng cây đấy là cây thần, phần gỗ còn xót lại của thân cây có tác dụng trừ tà, xua đuổi ma quỷ. Điều này dẫn đến nhiều kẻ có m·ưu đ·ồ với cổ thụ, tuy nhiên nhiều tin đồn có yếu tố tâm linh, cùng với đó là sự canh gác rất cẩn thận của dân địa phương mà không kẻ nào có thể nhúng chàm cổ thụ.
Một tin tức đáng chú ý khác là tại Đông Kinh có dư luận "phượng hoàng không biết đẻ còn không bằng gà" người hữu tâm đều hiểu đây là nói quý nhân trong cung được độc sủng hơn nửa năm mà không thấy có tin tức gì sẽ hạ sinh long chủng.
***
Đầu tháng 8, một ngày như mọi ngày Lê Tấn dành buổi chiều trong Ngự Thư Phòng làm việc. Lê Quảng Độ tiến cung cầu kiến, đương nhiên Lê Tấn không chậm trễ vị này.
Hành lễ xong xuôi, quan Thái Uý đi vào vấn đề :" bẩm bệ hạ, phía Vân Nam đối tác của chúng ta báo lại trước khi muối của chúng ta bán cho bọn họ thì có một lượng lớn muối khác đã được b·uôn l·ậu từ Đại Việt sang Vân Nam. Hiện tại thị trường bên đó có dấu hiệu bão hoà, họ không thể nhập nhiều hơn muối của chúng ta."
Lê Tấn nghe xong liền tức giận nói :" các ngươi canh giữ biên giới kiểu gì vậy ?"
Lê Quảng Độ khổ sở đáp :" bệ hạ, người không phải không biết vùng biên cương tây bắc kéo dài hàng trăm dặm, trong khi Hưng Hoá chỉ có 2 vệ binh, còn không thể đóng toàn bộ ở sát biên, khó mà kiểm soát hoàn toàn qua lại biên giới ."
Lê Tấn bắt đầu suy nghĩ, tiếp tục nói:" lượng lớn muối vận chuyển đi tây bắc không có lý nào q·uân đ·ội và Cẩm Y Vệ không có phát hiện tiếng gió gì, chuyện này không bình thường."
Chuyện này đúng là rất khó hiểu, Lê Quảng Độ trước khi đến không ngừng phỏng đoán, dò hỏi thuộc hạ mà không đạt được đáp án. Lúc này đây lão gợi ý :" bệ hạ, hay là cho truyền Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ đến hỏi thử xem."
Lê Tấn đồng ý liền ra lệnh cho Đỗ Khắc Hải đi truyền Lê Niệm tiến cung nghe hỏi chuyện. Đối với Lê Quảng Độ thì sau khi hỏi han một số điều rồi cho phép lão lui đi.
***
Nửa canh giờ sau, Đỗ Khắc Hải dẫn theo Lê Niệm quay trở lại Ngự Thư Phòng. Lê Tấn không đợi lão hành lễ liền hỏi :"ngươi nói cho trẫm biết là kẻ nào đã giành trước chúng ta buôn muối đến Vân Nam?"
Lê Niệm chưa hiểu chuyện ra sao đã bị hỏi liền rất mờ mịt, phải mất một lúc phân tích tin tức lão mới nhận thức được điều gì khiến bệ hạ triệu mình đến hỏi chuyện. Lê Niệm hỏi :" bẩm bệ hạ, thần chưa nhận được tin tức tương tự, không biết người nghe chuyện này từ đâu ?"
Lê Tấn lớn tiếng :" Là từ biên quân nước Minh báo lại cho bên phía chúng ta, Lê Quảng Độ vừa mới báo lại cho trẫm. Sao, chẳng nhẽ tin tức này còn có thể giả ư?"
Lê Niệm im lặng, lão biết bệ hạ hẳn rất tức giận, việc này làm tổn thất lợi ích của bệ hạ trong vụ buôn muối này mà. Lê Niệm có chút khó chịu với Lê Quảng Độ, đã biết tin thì nên nói trước cho lão một tiếng rồi mới báo lên mới phải chứ, làm thế này lão không kịp chuẩn bị gì đã bị bệ hạ triệu tới hỏi, chẳng khác nào đối phương đâm thắt lưng của lão.
Suy tính hồi lâu, Lê Niệm đáp:" bẩm bệ hạ, chuyện này thần hoàn toàn chưa nắm được tin tức, xin cho thần một ít thời gian để điều tra chuyện này, thần đảm bảo sẽ cho bệ hạ một đáp án ."
Lê Tấn dù tức nhưng cũng không còn cách nào tốt hơn, đành phải chấp nhận đề nghị này của lão. Hắn xua tay đuổi Lê Niệm rời đi.
**
Trong Tú Hoa Cung, Hoàng Thái Hậu đang ngồi phẩm trà, đối diện nàng là một lão thái giám già cả, đầu tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nheo. Nàng hỏi :" Lão đầu, ngươi hẳn đã nghe được những lời đồn đại gần đây rồi chứ ?"
Lão thái giám hỏi lại :" nương nương là muốn nói đến tin đồn nào ?"
Hoàng Thái Hậu nói ra : " phố phường Đông Kinh gần đây lưu truyền cách nói " phượng hoàng không biết đẻ".
Lão thái giám chỉ cười cười để lộ ra hàm răng cái còn cái mất đáp lời :" thì ra là chuyện này, đám ngu dân nói lời bậy bạ mà thôi, nương nương quan tâm làm chi."
Hoàng Thái Hậu hơi nhíu chân mày, nàng nói:" bổn cung không phải người dễ tin mấy lời đồn vớ vẩn nơi phố chợ, chỉ là lần này bổn cung không thể không suy nghĩ về nó. Ngươi cũng biết Tấn nhi rước nàng ta vào cung đến nay đã hơn 8 tháng, luôn là độc sủng, ấy vậy mà đến nay vẫn chưa có gì, bổn cung không thể không hoài nghi nàng ta có vấn đề."
Lão thái giám lắc đầu nói :" Thái Hậu, người nóng lòng muốn ôm cháu nên có thể hơi vội vàng trong suy nghĩ rồi. Chuyện con cái là do ông trời an bài, chúng ta chỉ có thể chờ mà thôi. Hơn nữa bệ hạ khoẻ mạnh trẻ tuổi, không có gì phải lo lắng, đợi một thời gian cũng không sao."
Hoàng Thái Hậu lắc đầu, nàng nói:" ngươi không hiểu, hoàng đế có con nối dõi và không có con nối dõi là hai chuyện rất khác nhau. Tấn nhi dù lên ngôi được hơn nửa năm nhưng ngai vàng chưa vững chắc, nếu như có được một hoàng tử chính là một sức mạnh to lớn, triều thần sẽ yên tâm hơn hiệu trung với nó, giang sơn có người kế thừa cũng đảm bảo tính ổn định, dẹp đi một phần tham vọng của những kẻ có suy nghĩ không an phận."
Lão thái giám đối với mấy vấn đề chính trị này không hiểu nhiều, lão vốn là người giang hồ, năm xưa tình cờ được mẹ của Lê Tấn cứu mạng, từ đó tịnh thân đi theo hầu hạ nàng tại Đông Cung, khi nàng q·ua đ·ời thì theo hầu hạ Lê Tấn. Chỉ là từ khi Lê Tấn lên 5 thì lão đã quá sáu mươi tuổi, Kính Phi nương nương không đành lòng để lão vất vả mà an bài cho lão ở lại trông giữ, dọn dẹp nơi ở cũ của bà Nguyễn Thị Cận tại Đông Cung. Từ đó đến nay vẫn an phận sống trong Đông Cung, thỉnh thoảng sẽ vào trong hậu cung hoặc tới Tĩnh Vương phủ nhìn xem Lê Tấn một chút, tuy nhiên lão chỉ đứng từ xa nhìn, thấy hắn bình an khoẻ mạnh liền cảm thấy vui vẻ, chưa bao giờ có mong muốn quá thân cận.
Lúc này đây nghe Thái Hậu nói vậy, Lão thái giám hỏi :" nương nương, vậy người định làm thế nào ?"
Thái Hậu chậm rãi nói ra :" Tấn nhi nên tuyển phi rồi, hậu cung không thể chỉ có một nữ nhân, hoàng đế trước nay đều là tam cung lục viện, phi tần vô số. Có như vậy mới có thể khai chi tán diệp, bổn cung mong muốn có thật nhiều hoàng tôn, hoàng nữ."
Lão thái giám trầm ngâm đôi chút, việc Thái Hậu muốn con trai mình có thật nhiều con cái rất bình thường, hầu như ai ở địa vị của bà cũng mong muốn như vậy. Chỉ là chuyện này có chút khó làm, lão nói:" nương nương không phải không biết bệ hạ tính tình, chuyện này không nên ép."
Thái Hậu nuôi lớn Lê Tấn, đương nhiên hiểu tính cách của hắn, đứa nhỏ này càng ép càng không được, chẳng nói đâu xa riêng chuyện học hành của nó từ nhỏ đến lớn nàng đã mất bao công sức mà có được đâu. Vậy nên nàng cũng rất đắn đo chuyện có nên ép con trai tuyển thêm phi tần hay không. Thái hậu hỏi :" lão đầu, ngươi nói xem nếu chủ tử của ngươi còn sống sẽ làm thế nào trong hoàn cảnh này?"
Lão thái giám liền nhớ lại hình ảnh của chủ tử của mình, theo tính cách của chủ tử chắc chắn sẽ không dùng cách ép buộc bệ hạ. Chỉ là nàng chắc chắn sẽ có cách, không thể phủ nhận chủ tử của lão rất thông minh. Suy tính hồi lâu lão nói:" nương nương, lão nô cho rằng nếu là chủ tử sẽ dùng tình đánh động bệ hạ. Ví dụ như người sẽ cho triệu vài đứa nhỏ trong hoàng tộc vào cung cùng chơi đùa, thể hiện ra khát khao được chăm sóc lũ trẻ. Bệ hạ nhìn thấy cảnh đó chắc chắn sẽ không muốn phụ sự chờ mong của chủ tử, nhất định sẽ sớm tìm cách hạ sinh long chủng. Thái Hậu, lão nô cho rằng người cũng có thể dùng cách này thử xem, hẳn là có hiệu quả."
Thái Hậu cảm thấy cách này rất hay, có thể thử xem, dù sao cũng không hại gì. Chuyện này tạm bỏ qua, nàng hỏi:" Ngươi ở lại Đông Cung nhiều năm như vậy, có phải rất buồn chán ? Muốn hay không đến chỗ này làm bạn với bổn cũng nốt phần đời còn lại?"
Lão thái giám trong lòng không muốn, lão vẫn nhớ tình chủ cũ, muốn ở lại trông coi nơi ở năm xưa của chủ nhân cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Lão lắc đầu nói:" đa tạ nương nương quan tâm, lão nô vẫn là ở lại trong Đông Cung thôi, nhiều năm sống tại đó đã thành quen thuộc, lòng không muốn đi."
Thái Hậu thở dài, cuộc đời Cận nhi có quá nhiều đau thương, lại bất hạnh ra đi từ sớm, tuy nhiên vẫn sở hữu những thứ mà nàng suốt đời áo ước. Cận nhi sinh được một đứa con trai làm hoàng đế, dù đã q·ua đ·ời nhưng vẫn vinh quang vô hạn, ngoài ra nàng có có một lão bộc hết sức trung thành như Lão thái giám đối diện đây.
Đối với việc Lão thái giám không đồng ý đề nghị của mình Thái Hậu cũng không ép, nàng ban cho lão thêm một chút đồ tốt rồi sai người đưa lão trở về.