Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 251. Bỏ gần tìm xa.

Chương 251. Bỏ gần tìm xa.


Chương 251.

Trung Thu sắp tới, phố phường bắt đầu trang trí rực rỡ sắc màu, người tại chợ Đông bày bán lồng đèn, bánh trái các loại, không khí vô cùng hào hứng. Trái với sự hào hứng đó là gương mặt ủ rũ của Đạt trong Ngự Thư Phòng, điều này khiến Lê Tấn để ý. Hắn hỏi :" Ngươi làm sao vậy ? Ai lại bắt nạt ngươi ư?"

Đạt đáp :" thưa bệ hạ, tiểu nhân không sao, chỉ là nhớ nhà cùng với có chút thất vọng ."

Nhớ nhà thì dễ hiểu, người nào rời nhà đi xa mà không có tâm trạng này, huống hồ Đạt chỉ là đứa trẻ. Sắp tới Trung Thu, là ngày tết đoàn viên, ngày các gia đình sum họp vậy nên càng kích thích nỗi nhớ nhà. Chỉ là việc nó thất vọng gì đó thì Lê Tấn không hiểu, liền hỏi :"ngươi thất vọng chuyện gì?"

Đạt thành thật đáp :" tiểu nhân thất vọng vì không thể tham gia khoa cử, từ lâu tiểu nhân luôn mong muốn được đi thi, chỉ là trước thì mẹ không cho phép, bây giờ lại hầu cận bệ hạ, không có cơ hội thực hiện mong muốn này."

Lê Tấn cười mắng :" tiểu tử ngươi nghĩ cũng hay lắm, đề thi năm nay là ngươi thay trẫm chọn, giờ đi thi không phải là g·ian l·ận trắng trợn sao."

Đạt thật ủy khuất, nó nào muốn đâu, là bệ hạ dúi cho nó chọn đó chứ. Đạt nhỏ giọng nói:" bệ hạ có thể ra đề khác, tiểu nhân không sợ đề khó, chỉ sợ không có cơ hội đi thi. Nếu bệ hạ cho phép thi, tiểu nhân không ngại làm đề riêng do bệ hạ tùy ý chọn ra."

Lê Tấn không hiểu thằng bé này nghĩ gì, chuyện thi đỗ công danh quan trọng vậy sao, nó có biết vị trí của bản thân bây giờ là như thế nào không vậy. Đắn đo chút hắn liền hỏi:" Được rồi, tạm không nói chuyện có cho ngươi tham gia khoa cử hay không. Trẫm hỏi ngươi nếu được tham gia khoa cử thì ngươi mong muốn gì tiếp theo ?"

Đạt nghe xong rất khó hiểu, đi thi thì đương nhiên là muốn đỗ đạt công danh chứ còn muốn gì. Nghĩ sao nói vậy, nó thành thật trả lời là " tiểu nhân muốn đỗ Hương Cống, từ đó đạt được tư cách tham gia kỳ thi Hội".

Lê Tấn tiếp tục hỏi :" được rồi, cứ cho là ngươi đã thi đỗ Hương Cống rồi tham gia thi Hội, vậy tiếp theo ngươi lại muốn gì ?"

Đạt cảm thấy bệ hạ có vấn đề về đầu óc, chuyện này mà cũng hỏi. Nó liền đáp:" trong trường hợp được tham gia thi Hội thì tiểu nhân muốn đạt điểm cao, trúng Tiến Sĩ được đề tên bảng vàng."

Lại một câu hỏi làm Đạt khó hiểu từ Lê Tấn:" coi như đỗ Tiến Sĩ thì sao nữa ?"

Đạt càng nghi ngờ trí thông minh của bệ hạ, tuy nhiên nó vẫn đáp :" tiếp đó tiểu nhân được tham gia kỳ thi Đình, tiểu nhân muốn được đỗ cao, tốt nhất là đỗ trạng nguyên."

Phía đối diện Lê Tấn lại hỏi:" Đỗ trạng nguyên rồi sao nữa ?"

Đạt thật muốn hỏi bệ hạ có đần không, đỗ trạng nguyên thì đương nhiên nổi danh thiên hạ, tiền đồ rộng mở, tương lai làm đại quan, trở thành giường cột nước nhà. Có thể mà ngài cũng không biết, không hiểu bệ hạ còn có thể biết những gì. Tuy khó chịu vì bị hỏi liên tục như vậy nhưng nó vẫn thành thật trình bày những điều trên.

Lê Tấn cười nhạt, nhìn nó khẽ nói:" Tổng kết lại là ngươi muốn đi thi, đỗ thật cao, từ đó nổi danh, có tiền đồ rực rỡ, muốn làm quan lớn, danh thần lưu danh thiên cổ các thứ. Trẫm nghĩ như vậy đúng chứ ?"

Đạt thấy bệ hạ xem như hiểu điều mình nói, liền gật đầu đáp :" đúng là như vậy, thưa bệ hạ."

Lê Tấn suy nghĩ một chút, liền hỏi :" Ngươi có biết đỗ trạng nguyên xong có thể làm quan mấy phẩm không ?"

Cái này Đạt học qua nên biết, không đắn đo liền đáp:" dạ, theo quy chế triều ta do Thánh Tông hoàng đế quy định trạng nguyên có thể bổ nhiệm cấp bậc chính lục phẩm tám tư, nếu bổ vào Hàn Lâm Viện gia thêm một bậc là tòng ngũ phẩm."

Lê Tấn khen :" ngươi cũng hiểu biết đó, vậy trẫm lại hỏi ngươi một viên quan tòng ngũ phẩm có bao nhiêu cơ hội được hoàng đế nhớ đến ?"

Cái này thì Đạt không biết, đây phải hỏi hoàng đế chứ sao hỏi nó. Vậy là nó gãi đầu đáp :" tiểu nhân không biết."

Lê Tấn cười nhìn nó:" trẫm nói cho ngươi, khả năng hoàng đế nhớ tên một viên quan ngũ phẩm vô cùng thấp, dù cho kẻ đó từng là trạng nguyên đi chăng nữa cũng chẳng cao bao nhiêu. Ba năm một khoa thi, mỗi khoa lại có một trạng nguyên, khi mới đầu hoàng đế có thể có ấn tượng một chút, lâu dần sẽ sớm quên đi kẻ nào mới đỗ trạng nguyên khoá này, khoá trước. Nói thật trẫm hiện chẳng nhớ được trạng nguyên khoa thi bốn năm trước là ai, hiện đương chức gì."

Đạt ngẩn ra, nó thật không hiểu sao bệ hạ có thể quên, những điều này nó đều biết, thậm chí từ khi Thái Tổ khai quốc đến nay có bao nhiêu khoa thi, ai đỗ trạng nguyên năm nào nó đều nhớ rõ trong đầu. Nó hoài nghi hỏi lại :" bệ hạ, người thật sự không nhớ thật ư ?"

Lê Tấn rất thành thật nói :" không nhớ, làm sao, chả nhẽ trẫm bắt buộc phải nhớ tên kẻ đó ư ?"

Đạt thật bó tay, nó đành nhỏ giọng nói:" trạng nguyên khoa thi vừa rồi là người xứ Hải Dương, quê gốc ở Huyện Thủy Đường, tên là Lê Ích Mộc."

Lê Tấn ngờ ngợ nhớ ra gì đó, liền nói :" hoá ra là cùng quê của ngươi, hỏi sao nhớ rõ như vậy. Trẫm nhớ không được rất bình thường, trẫm bận rộn như vậy, có hàng đống chính sự cần giải quyết, tên mấy vị đại quan từ tam phẩm trở lên còn không nhớ hết, sao nhớ được tên quan nhỏ như hắn."

Đạt đúng là chịu hẳn, không biết nói gì thêm, đành cúi đầu nhìn chân. Lê Tấn thấy bộ dạng này của nó liền cảm thấy khó chịu, hắn nói:" ngươi thấy đó, đỗ trạng nguyên thì có ích gì, hoàng đế vẫn không nhớ nổi tên của hắn, càng không cần nói được trọng dụng, cái gì mà tiền đồ rộng mở, trở thành quan lớn, trụ cột quốc gia chỉ là nằm mơ nói mộng. Muốn làm được đại quan phải lọt vào được tầm mắt của hoàng đế, được trọng dụng, nhanh chóng được bổ nhiệm chức quan trọng, không ngừng thăng chức. Đỗ trạng nguyên cũng có mấy người lọt vào tầm mắt đế vương được trọng dụng đâu, trong khi ngươi bây giờ đây thì sao, ngày ngày được xuất hiện trong Ngự Thư Phòng, thường xuyên có thể nhìn thấy trẫm, nói chuyện với trẫm, làm việc cho trẫm, hiện tại vị trí này của ngươi là mơ ước của cả đám trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa gì đó trong thiên hạ. Chỉ cần ngươi khiến trẫm hài lòng thì tiền đồ còn không xán lạn sao, chỉ cần thể hiện ra tài năng của ngươi xứng đáng thì việc được trẫm phong làm thượng thư, tướng quốc gì đó chỉ là vấn đề thời gian. Thay vì đi thì gì đó thì lo làm tốt chuyện trẫm giao, tìm cách khiến trẫm ưa thích ngươi, không phải tốt hơn sao."

Ngừng lại một chút để đưa nhỏ đối diện suy ngẫm một chút những lời mình nói, Lê Tấn hỏi Đạt:" Ngươi còn muốn đi rời khỏi chỗ này đi tham gia khoa cử nữa không ?"

Đạt lúc này rất trầm mặc, nó thật sự còn quá trẻ để hiểu những vấn đề quan trường này. Trong suy nghĩ của Đạt thì thi đỗ trạng nguyên, nổi danh thiên hạ rồi nhờ vào tài hoa hơn người ắt được trọng dụng, trở thành trọng thần nước nhà trong tương lai không xa. Nó nghĩ quá đơn giản, tuy nhiên lời bệ hạ phủ định tất cả suy nghĩ trên của nó, việc thi đỗ trạng nguyên không đảm bảo sẽ được trọng dụng, thậm chí hoàng đế không nhớ nổi tên vậy thì có ích gì, tiền đồ nào có như gấm. Hoàn cảnh của nó bây giờ rất tốt, có thể gần vua, thể hiện năng lực của mình thông qua làm việc cho ngài, tiền đồ vô cùng rộng mở. Điều kiện hiện tại tốt như vậy mà vẫn muốn chạy đi thi tiến sĩ, dù có đỗ trạng nguyên cũng chưa chắc có tiền đồ tốt bằng so với hiện tại, không phải là bỏ gần tìm xa ư. Trừ việc nó vẫn mơ ước làm trạng nguyên trẻ tuổi lưu danh ngày sau thì chẳng có nguyên nhân gì khiến nó lại đi lựa chọn ngu ngốc như vậy. Giữa hiện thực và mộng tưởng từ nhỏ của nó xung đột với nhau, làm nó vô cùng xoắn xuýt.

Đúng lúc này Tiểu Hắc Tử từ bên ngoài tiến vào cắt ngang cuộc trò chuyện, nó tâu :" bẩm bệ hạ, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Lê Niệm cầu kiến. Người cho gặp chứ ạ ?"

Lê Tấn liền ra lệnh cho Lê Niệm vào, tiếp đó khẽ nói với Đạt " nghĩ cho kỹ những gì trẫm vừa nói, nếu ngươi vẫn muốn chạy đi tham gia khoa cử thì trẫm sẽ không cản, chỉ là ngươi sẽ đánh mất cơ hội đang có".

Không mất thêm thời gian, Lê Tấn quay trở lại bàn ngồi chờ Lê Niệm vào yết kiến. Đạt lui vào một góc ngồi suy tư, trong đầu nó giờ đây tràn ngập tự hỏi.

Chốc lát Lê Niệm tiến vào nội thư phòng, hành lễ đúng quy củ, rồi tâu lên :"bệ hạ, từ phương bắc có tin vui truyền về. Đại Minh hoàng đế đã chấp thuận yêu cầu mở cửa giao thương của nước ta. Sứ đoàn sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi sứ đang trên đường trở về nước ta."

Lê Tấn nghe xong tin này vô cùng vui vẻ, một bước lớn trong kế hoạch phát triển kinh tế đất nước của hắn đã đạt được, ngày Đại Việt phồn vinh không còn xa. Hắn vội vàng hỏi :" Chính Đức Đế đã đồng ý với phương án giao thương nào do sứ đoàn nước ta đề xuất ?"

Lê Niệm đúng sự thật báo lên :" bẩm bệ hạ, là phương án thứ ba giao thương hạn ngạch. Theo đó nước ta được thuê 20 cửa hàng ở Quảng Châu, cùng với tổ chức 10 chi thương đội thường xuyên qua lại biên giới, hạn chế mỗi chi thương đội không quá 200 người, mỗi năm xuất nhập cảnh không quá 6 lần. Chiều ngược lại nước ta cho thương nhân nước Minh thuê 30 cửa hàng tại Đông Kinh, cấp phép cho 15 chi thương đội nước Minh qua lại nước ta, cũng áp dụng hạn chế số lượng không quá 200 người, 6 lần xuất nhập cảnh. Việc thu thuế cũng được định rõ, theo đó triều đình hai bên thu thuế theo luật định về thuế thương của mỗi nước."

Lê Tấn nghe xong trong lòng có chút thất vọng, giao thương hạn ngạch là phương án đem lại lợi ích thấp nhất trong bộ ba phương án hắn đề ra. Vốn dĩ cho rằng người Minh sẽ chọn phương án thứ hai nhìn như có lợi nhất, khi đó thì hay rồi Lê Tấn có thể sử dụng kiến thức thế kỷ 21 tạo ra sức mạnh khổng lồ thúc đẩy Đại Việt phát triển thần tốc. Tiếc là người Minh vẫn rất thận trọng, không để cho hắn được như ý nguyện. Thôi thì giao thương hạn ngạch vẫn rất tốt, hắn bắt đầu lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

Lê Niệm báo xong tin mừng nhận được lời khen ngợi của hoàng thượng, rồi xin phép rời đi, Cẩm Y Vệ gần đây công việc rất nhiều, làm chỉ huy sứ như lão rất bận rộn.

Chương 251. Bỏ gần tìm xa.