Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 252. Cầu đề cử.
Chương 251.
Lê Tấn vui mừng chưa được bao lâu thì Lê Niệm mang theo vẻ mặt nghiêm trọng quay trở lại cầu kiến. Ngay lập tức lão báo lên :" Bệ hạ, phương nam phi cáp truyền tới cấp báo."
Lê Tấn khó hiểu hỏi :" Đám người Chiêm phía nam lại chạy ra nhảy nhót rồi sao ?"
Lê Niệm thưa :" không phải vậy thưa bệ hạ, là chuyện về đoàn khâm sai bệ hạ cử đi Quảng Nam."
Lê Tấn hơi nhíu chân mày hỏi lại :" đám người Đàm Văn Lễ đã gặp phải chuyện gì?"
Lê Niệm đắn đo cân nhắc một chút bắt đầu kể :" bệ hạ, chuyện là hai ngày trước đoàn người của Đàm tướng quốc dừng chân bên bờ bắc sông Chân Phúc tại Nghệ An. Không rõ vì làm sao mà Đàm tướng quốc, Đô Ngự Sử cùng Nguyễn Thị Lang đều rơi xuống sông trong đêm tối dẫn đến bất hạnh bỏ mình. Đoàn khâm sai lập tức hỗn loạn, chỉ huy quân hộ tống là Lê Võ không biết tiếp theo nên làm gì đã cho đóng quân tại chỗ, chờ chỉ ý của bệ hạ. Cẩm Y Vệ tại địa phương sau khi nhận được tin tức liền dùng phi cáp truyền tin này trở về Đông Kinh."
Lê Tấn cảm thấy Lê Niệm có điều gì đó chưa nói rõ ràng, không thể nào có chuyện cả ba người kia vô tình rơi xuống nước trong đêm tối được, chẳng nhẽ mấy vị đó rảnh quá rủ nhau cùng tắm sông ban đêm rồi cùng nhau c·hết đ·uối sao. Chuyện này lộ ra vẻ kỳ quặc, tại sao có thể trùng hợp như vậy, trong lúc xảy ra chuyện đám binh sĩ đang làm gì, tại sao sao không cứu hộ, vân vân. Hắn trầm giọng ra lệnh :" trẫm muốn nghe sự thật."
Lê Niệm cúi đầu đáp :" bẩm bệ hạ, ba vị khâm sai không phải vô tình rơi xuống sông, bọn họ là tự tận, bởi vì giữa đêm khuya nên binh sĩ không kịp thời phát giác. Hiện tại cả ba người t·hi t·hể đã được vớt lên, Lê Võ chờ chỉ lệnh của bệ hạ cho hành động tiếp theo."
Lê Tấn vẫn cảm thấy Lê Niệm giấu diếm gì đó, hắn hỏi tiếp:" nói rõ ràng cho trẫm tại sao ba người kia lại t·ự s·át ? Tại sao Lê Võ lại cần chờ chỉ lệnh của trẫm mới dám hành động ?"
Lê Niệm đầu cúi càng thấp, nhỏ giọng đáp:" bẩm bệ hạ, theo phía nam báo về thì Đàm tướng quốc trước khi quyên sinh có để lại mấy chữ ."
Lê Tấn thấy lão cứ trốn tránh, lớn tiếng quát hỏi :" là những chữ gì ?"
Lê Niệm vội đáp :" quân muốn thần tử, nào dám bất tử. Là câu này, thưa bệ hạ."
Lê Tấn nghe xong ban đầu nhíu chặt lông mày, trong đầu chắp nối các sự kiện như hiểu ra điều gì lông mày dãn ra, tiếp đó khẽ cười khen ngợi " quả là cao minh". Không thể không khen ngợi h·ung t·hủ, kế này vừa có tác dụng g·iết gà doạ khỉ, lại nhân tiện vu oan giá hoạ cho hắn, không thể không giơ ngón tay cái cho đối phương.
Phía đối diện Lê Niệm không hiểu ra sao, bệ hạ đây là khen ai vậy. Chuyện này không nên hỏi, lão chuyển qua :" bệ hạ, Lê Võ vẫn chờ lệnh, xin người mau chóng quyết đoán."
Lê Tấn cân nhắc một chút liền ra quyết định :" Lập tức truyền tin cho Lê Võ giữ nguyên vị trí, trẫm lập tức phái người của Hình Bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài đến điều tra nguyên nhân c·ái c·hết của ba vị trọng thần."
Lê Niệm cảm thấy khó hiểu, chẳng nhẽ chuyện này không phải do bệ hạ an bài hay sao, còn cần điều tra ư. Cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy chuyện này hợp lý, càng là bệ hạ ra tay lại càng cần điều tra, có như vậy mới lấp được miệng lưỡi người đời. Chỉ là người đ·ã c·hết rồi, quan trọng nhất lúc này nên nhập thổ vi an. Lê Niệm hơi gợi ý :" bệ hạ, ba vị đại nhân đã q·ua đ·ời, người nhà của họ sau khi nhận được tin chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng trước sự mất mát này. Trong tình cảnh đó con người ta chỉ ước mong được nhanh chóng hoàn thành tang sự cho người quá cố, để thân nhân của họ có thể an nghỉ."
Lê Tấn nghĩ một chút, lập tức ra lệnh :" Khanh truyền tin cho người của Cẩm Y Vệ tiến hành nghiệm thi, tiếp đó để nhân viên Cẩm Y Vệ vận chuyển t·hi t·hể hồi kinh giao cho người nhà Đàm tướng quốc, Đô Ngự Sử và Nguyễn Thị Lang. Lệnh cho tất cả nhân viên còn lại của đoàn khâm sai đóng tại chỗ chờ điều tra, kẻ nào dám rời đi lập tức tổ chức bắt giữ."
Lê Niệm đạt được chỉ đạo lập tức cúi đầu chắp tay nói tuân mệnh. Tiếp đó lão xin phép rời đi thực thi mệnh lệnh mới được hoàng thượng ban xuống.
Đợi sau khi Lê Niệm đi rồi, Lê Tấn lớn tiếng gọi Tiểu Hắc Tử sai nó đi tìm Đỗ Khắc Hải đến đây nghe lệnh. Tiểu Hắc Tử y lệnh đi làm, hai khắc đồng hồ sau Đỗ Khắc Hải nhanh chóng chạy tới chỗ sai xử.
Lê Tấn ra lệnh :" Ngươi lập tức an bài nội thị đi truyền khẩu dụ của trẫm triệu thập tứ hoàng thúc nhanh chóng về kinh nghe lệnh."
Đỗ Khắc Hải tuân lệnh lập tức đi làm ngay. Lão có tò mò nguyên nhân bệ hạ cấp tốc cho triệu Kính Vương hồi kinh, tuy nhiên lão rất biết thân biết phận không có hỏi. Từ ngày thay Nguyễn Nhữ Vi đảm nhiệm chức Đại Tổng Quản đều là nghe lệnh làm việc, chưa bao giờ nhiều lời, đây chính là điểm khác biệt giữa lão và Nguyễn Nhữ Vi. Vị tiền nhiệm của lão mưu tính quá nhiều, thỉnh thoảng sẽ hỏi chủ tử này kia, đưa ra ý kiến một hai, điều này dẫn đến vài người không hài lòng về Nguyễn đại tổng quản, Đỗ Khắc Hải quyết không dẫm lên vết sai đổ đó.
***
Phủ Trình Quốc Công, Thái Sư Nguyễn Hữu Vĩnh ngồi chủ vị, hai bên trái phải là những nhân vật chủ chốt còn tại Đông Kinh của hai nhà Trịnh-Nguyễn, Nguyễn Văn Lưu bên trái, Trịnh Duy Minh và Trịnh Duy Đại ngồi bên phải.
Thái Sư chậm rãi nói ra :" Chức Hình Bộ thượng thư của ta không thể giữ được rồi, tiếp theo chúng ta cần bàn bạc làm sao để vị trí này vẫn nằm trong tay hai nhà chúng ta. Các ngươi có ý gì hay thì trình bày thử xem."
Nguyễn Văn Lưu giữ tước Hầu gia nhưng quan chức thực tế chỉ là một hư chức, không có khả năng mưu cầu vị trí này. Lão nhìn sang phía bên kia, hai người Trịnh Duy Đại, Trịnh Duy Minh đều có một vị trí tương đối trên triều đình, đặc biệt Trịnh Duy Minh là thị lang một bộ, để hắn tiến thêm một bước nắm giữ chức thượng thư tương đối dễ một chút. Vậy là lão đưa ra :" Tộc trưởng, theo ta thấy Duy Minh đủ tài năng, phù hợp kế tiếp vị trí ở Hình Bộ của ngài."
Trịnh Duy Minh được Nguyễn Văn Lưu đề cử thì trong lòng mừng thầm, nếu nắm được chức thượng thư một bộ thì địa vị của lão trong nội bộ nhà họ Trịnh và Phương Nam Thế Tộc sẽ tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên vẫn phải tỏ ra khiêm tốn thưa :" Hầu gia quá lời, cháu nào đâu có tài đức gì đáng nói, chức Hình Bộ thượng thư quá lớn, cháu e là không kham nổi."
Trịnh Duy Đại cũng mong mình có thể đảm nhận một vị trí quan trọng hơn trên triều đường, tuy nhiên thấy huynh đệ được đề cử cũng không có ra mặt tỏ lòng tranh giành, đương nhiên lòng hắn đang tính toán chuyện gì có trên mới biết.
Thái Sư vẫn ngồi nghe, trong đầu không ngừng tính toán, lúc này cũng lên tiếng :" Duy Minh hiện là Tả Thị Lang Lại Bộ, việc thăng lên làm Thượng Thư là có thể, người trong triều sẽ không quá dị nghị. Tuy nhiên Duy Minh những năm qua không có công trạng nổi bật nào, bây giờ muốn đẩy cháu lên ngồi ghế Thượng Thư tương đối khó khăn."
Nguyễn Văn Lưu đưa ra cách nghĩ :" Theo ta thấy thì vấn đề lớn nhất là phải thỏa đàm với phe sĩ phu, cũng như đạt được sự chấp thuận của hoàng thượng thì việc chuyển giao vị trí này không có vấn đề gì."
Trịnh Duy Đại thấy không ổn, liền nói:" thoả đàm với phe sĩ phu Bắc Hà không dễ đạt được, bọn họ sẽ không từ bỏ cơ hội lần này muốn suy yếu khả năng nói chuyện của chúng ta trên miếu đường. Mọi người đừng quên chuyện Nghĩa Quận Công đang phụ trách, khi tin tức truyền về phe sĩ phu Bắc Hà sẽ không để yên, dù chúng ta hướng sự chú ý của họ về phía hoàng đế nhưng sự nghi ngờ với chúng ta chắc chắn là vẫn có, trong hoàn cảnh đó khó mà thoả đàm. Bên phía hoàng thượng lại càng khó, bệ hạ lộ rõ ý đồ ép Thái Sư cũng như Phương Nam Thế Tộc chúng ta từ bỏ chức thượng thư Hình Bộ, nào có dễ dàng chấp nhận cho một người khác trong chúng ta tiếp nhận vị trí đó."
Thái Sư không cho là vậy, lão nói:" Vậy thì chưa hẳn, chính bởi vì sự việc kia gây chấn động rất lớn nên triều đình có nhu cầu gấp rút ổn định lại triều cục. Thay vì mạnh tay tìm cách suy yếu chúng ta, bệ hạ và sĩ phu Bắc Hà có thể sẽ chấp nhận để cho người của chúng ta thuận lợi tiếp nhận vị trí thượng thư." Ngừng lại một chút, lão nói tiếp:" Tuy là thế cục có thể theo hướng đó phát triển nhưng để đảm bảo tốt hơn chúng ta cần gây ra nhiều sự hỗn loạn hơn nữa."
Ba người suy ngẫm về những gì Thái Sư vừa nói, không ngừng cân nhắc mọi khả năng. Lúc sau Trịnh Duy Đại hỏi :" Thái Sư, ngài có kế hoạch gì sao ?"
Nguyễn Hữu Vĩnh không úp mở làm gì, lão nói:" cuối buổi đại triều ngày mùng 10 ta sẽ dâng tấu xin nhường ra chức thượng thư, cùng với đó sẽ tiến cử Duy Minh đảm nhiệm chức này. Trước đó, trong buổi chầu chúng ta cần tiến hành công kích Bùi Xương Trạch cũng như gây ra phiền toái cho hoàng đế."
Ba người còn lại coi như hiểu sơ bộ kế hoạch của Thái Sư, tiếp đó bọn họ bàn bạc chỉ tiết cụ thể của kế hoạch tiếp theo. Đến khi trời bắt đầu nhá nhem thì kết thúc thảo luận, chia ra hành động.